Chương 45
Hắn cau chân mày, nhìn Dư Hạc lảo đảo chậm rãi đi xa, không hiểu sao trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ đau lòng.
“A lô.” Hắn rút điện thoại ấn ấn vài số.
“A lô.” Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói mang theo ý cười, “Thu phục được chưa ?”
“Thu phục cái rắm !” Kiều Tân Hạo căm giận chửi một tiếng, “Anh lúc trước chẳng phải đã nói chỉ là tìm vài người đi dọa cậu ta thôi sao ? Con mẹ nó đánh người ta tới sắp ch.ết mà nói là giả bộ ?”
“Cái gì ?” Lý Y Dương có vẻ hơi kinh ngạc, “Lời tôi đã nói là thật đấy, chỉ là kêu bọn họ dọa cậu ta chút thôi, sau đó thì cậu lên làm anh hùng cứu mỹ nhân không phải sao ? Sao vậy, bọn họ ra tay thật à ?”
Nói tới đây thanh âm của y không khỏi có phần tức giận, “ch.ết tiệt, bọn họ làm cái quái gì thế, không muốn lấy tiền nữa chứ gì ?”
Kiều Tân Hạo nghe y nói, đột nhiên cảm thấy hơi áy náy. Lý Y Dương đã hảo tâm giúp hắn ra chủ ý, còn ra tiền giúp hắn thuê người, tân tân khổ khổ mà an bài, thế mà ngữ khí của mình đối với y…
“Chuyện đó. Tôi không có ý trách anh, vừa rồi thái độ đã hơi quá, anh bỏ qua cho !”
Lý Y Dương cười nói: “Tôi sao có thể trách cậu ! Thế, cậu cứu cậu ta rồi thì sao, cậu ta không phản ứng gì ư ?”
“Cậu ta có thể phản ứng gì a, nói mấy câu cám ơn, rồi bỏ đi một mạch, ngay cả để tôi đưa về nhà cũng không chịu.” Kiều Tân Hạo nổi giận đùng đùng nhìn lướt qua hướng Dư Hạc rời khỏi, hiện giờ đã không còn bóng dáng của cậu.
“Chuyện này phải từ từ mới được ! Dù sao cậu ta hiện tại đang quen Giản Quân Khải mà ! Cậu cũng đừng hy vọng xa vời chỉ cứu người ta một lần sẽ làm người ta thay đổi tâm ý, muốn ở bên mình a !”
Kiều Tân Hạo nhớ lại thái độ và vẻ mặt của Dư Hạc khi nói chuyện với mình từ trước tới giờ, chợt cảm thấy hành động của cậu vừa nãy đã là phản ứng bình thường nhất của cậu. Nếu bắt hắn tưởng tượng ra cảnh Dư Hạc cười nói chuyện với hắn, sau đó đồng ý để hắn đưa về nhà, Kiều Tân Hạo cũng tự thấy đó quả là một chuyện không thể nào xảy ra.
“ch.ết tiệt.” Trên mặt hắn phiền chán thấy rõ, “Thật là phiền phức.”
Vì thế Lý Y Dương liền nở nụ cười, “Đối với người mình thích, nếu sợ phiền toái thì không có cách nào giành được người ta vào tay đâu.”
Không biết sao, nghe thấy Lý Y Dương nói ra chữ “thích, tim của Kiều Tân Hạo dường như nảy lên một chút, hắn hơi khó tin nhìn về phía Dư Hạc đi khỏi, “Thích cậu ta ? Hơ, sao có thể chứ.”
“Gì ?” Lý Y Dương kinh ngạc thốt lên, “Cậu không thích hắn sao ? Không phải cậu nói là cảm thấy hứng thú đối với cậu ta sao ? Nếu không thích thì cậu cần gì phải…”
Kiều Tân Hạo lấy lại tinh thần, có chút thẹn quá hóa giận, “Tôi có thích hay không mắc mớ gì tới anh, cảm thấy hứng thú với thích là hai chuyện khác nhau được không ! Thôi quên đi, không nói nữa, tôi cúp.”
Nói xong câu đó hắn liền căm giận ngắt điện thoại, xoay người chuẩn bị trở về phòng trọ của mình.
…
“Tại sao là dì ? Ba đâu ? !” Quân Khải nhìn gương mặt mang theo nụ cười mỉm của Lưu Lỵ Lỵ, ngữ khí liền theo bản năng không được tốt. Trong tay anh đang cầm túi hồ sơ của Giản Hành Tri, đứng thẳng tắp.
Lưu Lỵ Lỵ nhẹ nhàng thở ra, nàng vươn tay giật lấy túi hồ sơ trong tay Quân Khải, động tác thô lỗ làm cho Quân Khải phải nhíu mày.
“A, thật sự xin lỗi.” Chính nàng ta cũng ý thức được điểm đó, xin lỗi cười trừ, sắc mặt đã có hơi khẩn thiết, “Hành Tri đang tham dự một hội nghị rất trọng yếu, con vẫn đừng nên vào quấy rầy, dì mang phần văn kiện này vào cho, Quân Khải con ngồi bên ngoài một lát đi !”
“Tôi…” Quân Khải đang tính nói chuyện.
Lưu Lỵ Lỵ đã xoay người đi, rõ ràng là không quan tâm phản ứng của anh.
Sắc mặt Quân Khải hơi rét lạnh, anh muốn cười, nhưng cười không nổi.
Một phút sau, Lưu Lỵ Lỵ từ phòng họp đi ra, nàng nhìn đến Quân Khải vẫn còn đứng đó, rõ ràng có phần ngoài ý muốn, “Quân Khải con sao vậy, sắc mặt không tốt lắm, đến bên này ngồi nghỉ một chút đi. Tiểu Lý “ Nàng gọi người trợ lý một tiếng, “Đi rót ly trà cho cậu chủ.”
Giản Quân Khải nhíu nhíu mày, “Đừng gọi tôi như vậy, tôi cũng không muốn uống trà.”
Anh mỉm cười trào phúng với Lưu Lỵ Lỵ, “Vừa rồi ba không phải đã nói có một hội nghị trọng yếu muốn cho tôi học tập sao ? Xin hỏi là khi nào vậy dì Lưu. Còn nữa, ở trong công ty, dì hãy gọi ba bằng chức vị của ông đi !”
Lưu Lỵ Lỵ vẻ mặt biến sắc, mặt nàng hơi trắng bệnh đi, có vẻ hơi xấu hổ. “Thật xin lỗi, đó là ý của dì. Giản Tổng vốn cũng có ý định như thế, nhưng lúc ấy hội nghị cũng đã tiến hành được một nửa, nếu con đi vào sẽ có điểm không tốt. Nói cho cùng, con đối với phương diện này cũng không am hiểu lắm, cho dù có vào phỏng chừng cũng nghe không hiểu bọn họ nói gì đâu, vậy thì nhàm chán lắm. Chờ hội nghị này kết thúc, Giản Tổng hình như còn phải cùng đi ăn cơm với người đại diện của đối phương, đến lúc đó con có thể…”
“Để tôi bồi rượu ?” Quân Khải nhẹ nhàng cười.
“À ừm, cái này, Giản Tổng nói trên bàn ăn cũng là một môn học vấn đấy, đây chính là phương thức liên hệ cảm tình của đối phương tốt nhất, con đi theo học cũng tốt.”
Quân Khải cười càng thêm châm chọc, “Dì xác định những lời này là của ba nói ?”
Lưu Lỵ Lỵ sửng sốt, miệng há ra một hồi, lại không nói gì.
“Tôi từ nhỏ đến lớn, tuy rằng thời gian ở chung với ba không dài, nhưng tôi còn hiểu ông hơn dì nhiều.” Quân Khải mang trên mặt ý cười, nhìn thẳng tắp vào Lưu Lỵ Lỵ, “Lời như thế, thật không giống xuất phát từ miệng ông.”
“Còn chưa được gả cho ba tôi mà đã muốn tự chủ trương ? Dì nói xem, để tôi hỏi lại ba có được không ?”
Lưu Lỵ Lỵ trong lòng nhảy dựng, nhất thời cảm thấy ánh mắt nhìn mình của Giản Quân Khải giống như có gì đó là lạ, ngữ khí nói chuyện của anh hoàn toàn không hợp với lứa tuổi của mình.
Mắt Lưu Lỵ Lỵ lóe lóe, nhất thời cảm thấy nàng hình như từ trước tới nay đã đánh giá thấp thiếu niên thoạt nhìn có vẻ biết nghe lời này.
Bất quá, nàng khôi phục tâm trạng rất nhanh, mỉm cười, “Dì chỉ có thể nói, Giản Tổng đích xác đã từng nói câu đó. Phải biết là, ông ấy trên thương trường không hề giống với ở nhà, Quân Khải con chưa từng ông ấy nói câu như thế cũng không kỳ quái, dì ở bên cạnh ông đã vài năm rồi, loại chuyện này chắc sẽ không nhớ lầm đâu.”
Quân Khải sắc mặt cứng đờ, biểu tình có chút lãnh liệt.
“Bất quá, bảo con không cần phải vào phòng họp quả thật là ý của dì, nhưng mà, dì cũng vì công ty và con mà nghĩ thôi, chẳng lẽ lời dì vừa nói không đúng sao ? Nếu Quân Khải con cảm thấy mình thật sự cảm thấy hứng thú với chuyện kinh doanh, muốn đi vào dự thính thì dĩ cũng không ngăn cản.” Nói rồi nàng mỉm cười, làm một tư thế mời.
Giản Quân Khải giật mình, sắc mặt cực kì xấu. Qua một lát, anh mới nhẹ nhàng nở nụ cười, “Kỳ thật tôi với dì có cùng ý tưởng, hiện giờ tôi mà vào, không chừng cũng chẳng nghe hiểu gì cả, lại còn quấy rầy đến bọn họ. Tuy nhiên, tôi muốn biết nếu ngay bây giờ tôi rời khỏi, dì có thể nói cho ba tôi biết là nhìn tôi rất không tình nguyện, sau khi giao hồ sơ cho dì thì liền cự tuyệt lời đề nghị tôi vào dự thính, đùng đùng rời khỏi hay gì đó tương tự hay không ?”
Lưu Lỵ Lỵ sửng sốt mấy giây, mỉm cười, “Làm sao có thể ? Quân Khải con nghĩ nhiều rồi.”
Vẻ mặt Giản Quân Khải rất thảnh thơi, anh khinh khỉnh thở dài, “Vậy tôi an tâm, nếu vậy, xin hỏi dì Lưu, tôi về trước được chưa ? Dù sao tôi cảm thấy mình vẫn còn là học sinh trung học, kỳ thật vẫn còn những bài tập quan trọng cần phải làm nữa. Những chuyện trên thương trường, có thể lên đại học rồi học từ từ không phải sao ? Đi học trễ sẽ không tốt.”
Lưu Lỵ Lỵ cắn cắn môi, cười nói: “Quân Khải con không chờ hội nghị chấm dứt rồi cùng ăn cơm sao ?”
“Tôi vẫn chưa trưởng thành, tửu lượng cũng không tốt lắm ! Đến lúc đó cũng sẽ không uống rượu được, thế thì chẳng phải là phá cuộc vui của bọn họ à.
Nói đến câu cuối, Quân Khải rõ ràng đã tăng cao ngữ điệu, rất tự nhiên như muốn cường điệu điều gì đó.
Sắc mặt Lưu Lỵ Lỵ hơi cừng ngắc, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, “Yên tâm, dì sẽ chuyển, vậy con trên đường trở về cẩn thận chút !”
Quân Khải lễ phép cúi người chào nàng, “Cám ơn dì Lưu, vậy con đi trước.”
Nói xong câu đó, anh cũng lười nhìn biểu tình của Lưu Lỵ Lỵ, xoay người bước đi. Anh vừa quay đầu thì nụ cười trên mặt liền biến mất, cả khuôn mặt nghiêm trang lạnh băng.
Mà cũng không khác gì Quân Khải, Lưu Lỵ Lỵ cũng nhanh chóng dẹp tan nụ cười trên mặt, nàng cau mày, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng, im lặng nhìn bóng dáng Giản Quân Khải rời đi, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
“Thật là một thứ không đơn giản !”
.
Quân Khải ra khỏi cổng công ty, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ trên tay, đột nhiên có một chút không muốn quay lại trường. Anh nhíu nhíu mày, gọi xe taxi trực tiếp về nhà.
Vừa về tới nhà anh liền mở máy tính, một lúc sau thì chỉnh sửa lại bức thư kế hoạch một chút, dùng email gửi qua cho Hạ Hàm, sau đó anh hơi mệt mỏi ưỡn thắt lưng, rồi mở ra một tài liệu có mật khẩu, nhắm hai mắt, bắt đầu chậm rãi nhớ lại.
File này là bản ghi chú về các mốc thời gian gắn liền với từng sự kiện, tất cả đều là những gì mà anh còn nhớ ở kiếp trước. Bất kể là quốc gia đại sự, hay là mỗi một chi tiết nhỏ liên quan đến người bên cạnh, chỉ cần anh vừa chực nhớ ra, anh sẽ ‘ghi’ lại vào file này, biết đâu chừng ngày nào đó sẽ dùng tới đúng không ?
Quân Khải đang đánh chữ, đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa đang tr.a vào cửa. Anh không vội không chậm tắt bỏ file tài liệu kia, sau đó đứng dậy.
“A !” Vừa mở cửa ra liền thấy Quân Khải đang đứng bên trong, Dư Hạc không khỏi giật thót.
“Sao thế, làm gì kinh ngạc dữ vậy.” Quân Khải mỉm cười, đi tới cầm lấy cặp sách trên tay cậu, tiếp đó vô cùng tự nhiên ôm thắt lưng cậu, khẽ hôn lên môi người yêu, “Em về rồi, muốn ăn cơm trước hay tắm trước, hay là…” Anh cười cười, “Ăn anh trước ?”
Dư Hạc đặt tay lên ngực anh đẩy ra, mặt hơi hồng hồng, “Chán ghét, đừng cợt nhả nữa.”
Quân Khải cười ha ha, “Em đi học bài trước đi, anh nấu cơm cho.”
Dư Hạc gật gật đầu, cậu nhìn Giản Quân Khải đi vào nhà bếp, sắc mặt liền không tự chủ mà nhăn nhó lại. Cậu vội vàng đi vào phòng ngủ, đóng cửa.
“Ưm.” Cậu hừ khẽ, chỉ cảm thấy phần eo truyền đến từng đợt đau đớn, cậu nhẹ nhàng xoa bóp, sự đau đớn nhất thời càng thêm mãnh liệt.
Cậu cau mày, bây giờ đang là mùa đông, áo quần phải mặc rất dày, mà cậu thì sợ lạnh nên mặc tới tận ba lớp, cho nên khi bị thương cũng không xem là nghiêm trọng. Hơn nữa, khi hai người bọn họ ngủ cũng mặc quần áo, cho nên… Quân Khải chắc sẽ không phát hiện cậu bị thương đâu nhỉ ?