Chương 44: Cứu tỳ nữ (2)
“Không sợ ta nói ra?” Trương Như Di rốt cục xuất hiện thêm biểu cảm ngoài vẻ lạnh lùng thường ngày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Tích Họa, nàng không nghĩ tới nàng ta là Thẩm Tích Họa, giả thiết này nàng căn bản là không có nghĩ đến. Trên thực tế Thẩm Tích Thư không có khả năng sẽ được gả vào đây, nhưng lại được hoàng hậu nương nương tứ hôn, nếu là chuyện này mà bị biết được, vậy chẳng phải là phạm vào tội khi quân, sẽ bị tru di cửu tộc.
“Ta tin tưởng ngươi.” Nàng chỉ nói có bốn chữ lại làm cho Trương Như Di cảm động.
“Ta sẽ không nói cho ai biết.” Nàng tuy là người lạnh lùng, nhưng trong lòng lại như gương sáng, Thẩm Tích Họa chỉ nói đơn giản bốn chữ làm cho lòng nàng sinh ra một cảm giác ấm áp, nàng rất thích cái loại cảm giác này, cảm giác được người tin tưởng.
Trương Như Di dẫn Thẩm Tích Họa đến phòng bếp của Trường thọ viện, do Vương gia sinh bệnh không ăn được nhiều món, cho nên phòng bếp ở Trường thọ viện so với phòng bếp của An vương phủ nhỏ hơn một chút, tuy nhiên những gì cần có cũng đều có, điều này làm cho Thẩm Tích Họa rất vừa lòng.
“Tham kiến Vương phi, tham kiến sườn phi.” Khi người ở phòng bếp nhìn thấy Thẩm Tích Họa cùng Trương Như Di, lập tức quỳ xuống hành lễ. Chuyện tân vương phi trừng phạt tỳ nữ của Trương Như Di, chỉ cần trong chốc lát tất cả mọi người đều được biết, thậm chí còn đến tai của những người ở trong phòng bếp của Trường thọ viện, cho nên khi nhìn thấy Thẩm Tích Họa cùng Trương Như Di xuất hiện, bọn họ lập tức hành lễ, ai cũng không dám vô lễ với vị Vương phi mới tới này.
“Không cần đa lễ, các ngươi đều đi ra ngoài cả đi, không có sự cho phép của bổn vương phi ai cũng không được tiến vào.” Nàng đứng ở trong phòng bếp cũng không vì mùi dầu khói mà lộ ra biểu cảm khó chịu nào.
“Vâng, Vương phi” Ai cũng không dám ngỗ nghịch với lời Thẩm Tích Họa nói. Mọi người đều dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng bếp, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng.
Đợi cho tất cả mọi người rời khỏi, Thẩm Tích Họa liền đóng cửa lại.
Thẩm Tích Họa nhanh chóng nhóm lửa, xắt thịt, thái rau, nấu thức ăn.
Trương Như Di chưa bao giờ tiếp xúc với phòng bếp, nhưng khi nhìn Thẩm Tích Họa bận rộn, nàng ở bên cạnh cũng có lúc giúp một vài việc như đưa vật này, hay thứ kia, đôi lúc lại rửa rau, những thứ này nàng đều chưa từng được tiếp xúc qua, nhưng giờ phút này lại cảm thấy rất vui. Trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo ý cười nhè nhẹ, nếu để người khác nhìn thấy được nhất định sẽ cho rằng mặt trời mọc phía tây, băng sơn mỹ nhân lại lộ ra tươi cười.
Hai người ở bên trong rất vui vẻ nấu thức ăn.
Thẩm Tích Họa cũng nấu thức ăn cho Mặc Thanh Dạ, nàng biết thân mình hắn không tốt, bởi vậy nấu cho hắn cháo sườn dinh dưỡng. Sườn sau khi hầm qua khi nấu cháo lại càng nấu càng thơm.
“Thơm quá.” Trương Như Di ngửi mùi thơm của sườn bay ra, tấm tắc khen.
“Sườn đem hầm nhừ, sẽ rất thơm.”
Nàng mở cửa, “Đem thức ăn đến phòng Vương gia đi.” Thẩm Tích Họa sai bảo người hầu, “Như Di, ngươi đi trước, ta sẽ đến sau.”
“Dạ”. Có người đến Trương Như Di thu hồi lại nụ cười, trở lại vẻ mặt lạnh băng như trước.
“Vâng, Vương phi.” Người hầu sau khi tiến vào phòng bếp nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn, trong mắt xuất hiện sự kinh ngạc, đây là Vương phi làm sao? Thơm quá, kỳ thực bọn họ ở bên ngoài cũng đã ngửi thấy được mùi thơm bay ra.
Mệnh lệnh của Thẩm Tích Họa trực tiếp được thi hành. “Hôm nay cơm trưa của Vương gia các ngươi không cần nấu, ta đã nấu xong.” Bọn họ nhìn ở trên bếp có nồi sườn đang nấu, mùi thơm còn không ngừng bay ra, nếu Vương phi cùng sườn phi không ăn hết, vậy là bọn họ có thể được nếm thử. Nghĩ đến đó, trong lòng bọn họ liền cao hứng.
Thẩm Tích Họa nhìn nồi nước sườn đã được, mới cho gạo vào nồi để nấu cháo, sau đó nấu với lửa nhỏ, khi gạo nhừ sẽ có trộn lẫn mùi thơm của sườn, món cháo sẽ có mùi vị rất tuyệt.
Chờ cho nàng cơm nước xong, đến lúc đó nồi cháo cũng nhừ, sau đó sẽ đem đến cho Mặc Thanh Dạ dùng.
Trên bàn đã dọn xong hết thảy.
Trương Như Di cầm lấy bát gắp thức ăn, hương vị rất ngon, so với đầu bếp trong phủ còn xuất sắc hơn, mùi vị thức ăn nấu ra cũng rất khác biệt, càng ăn càng cảm thấy ngon.
Thẩm Tích Họa nhìn Trương Như Di lúc ăn cơm vẻ mặt không còn lạnh như băng nữa, mà khóe miệng đang hơi mỉm cười, cho thấy tâm tình của nàng ta đang rất tốt.
“Vương phi.” Đông Mạt cùng Xuân Hương tiến vào phòng đúng lúc các nàng vừa nâng tay cầm đũa.
Tô quản gia cũng dẫn theo đám người đang chuyển đồ vào phòng Mặc Thanh Dạ. “Hai em cứ đi nghỉ ngơi trước, ăn xong cơm trưa lại tiếp tục.”
Thẩm Tích Họa buông bát đũa nói.
Bởi vì nơi này là An vương phủ, không phải là Họa cư, làm chuyện gì bọn người hầu cũng đều để vào mắt, bởi vậy nàng cũng không tiện gọi Đông Mạt và Xuân Hương cùng nàng ngồi cùng bàn ăn cơm.
“Tạ Vương phi.”
Đợi các nàng cơm nước xong, Thẩm Tích Họa liền đi phòng bếp nhìn nồi cháo, lúc này mùi cháo tràn ngập trong phòng hấp dẫn mọi ánh nhìn. Những người đợi ở phòng bếp ngửi từng đợt mùi thơm bay ra, bụng đã sớm đói kêu vang.
Cũng may Vương phi tốt bụng, có để lại cho nhóm các nàng chút thức ăn vừa đủ làm cho các nàng có thể ăn no bụng.
Trong phòng Mặc Thanh Dạ.
“Vương gia, lão nô đã tr.a qua, Vương phi bị người thay đổi.” Tô quản gia đã thu được tin tức từ gã sai vặt ông cho phái đi điều tra, ông suy nghĩ thật lâu không biết có nên nói cho Vương gia biết hay không, cuối cùng ông vẫn phải nói cho Vương gia biết, hoàng hậu nương nương là vì muốn tốt cho Vương gia, cho nên tìm người có ngày sinh tháng đẻ phù hợp là Thẩm Tích Thư gả cho Vương gia, kết quả lại là ngũ tiểu thư Thẩm phủ Thẩm Tích Họa gả thay.
Ông lo lắng chẳng may chuyện này không giải quyết tốt thì phải làm sao?
Nhưng nhìn Vương gia tựa hồ đối với Thẩm Tích Họa này có chút đặc biệt, làm ông không biết xử trí như thế nào.
“Bổn vương đã biết, đừng cho ai biết. Đi xuống đi, đi xem cơm của bổn vương khi nào thì đến?” Hắn ở bên trong đã sớm ngửi được mùi thức ăn ở bên ngoài, kinh ngạc hỏi thăm mới biết là Thẩm Tích Họa cùng Trương Như Di ở bên ngoài ăn cơm, thậm chí còn nghe nói là do Thẩm Tích Họa tự nấu.
Thẩm phủ đối đãi với Vương phi của hắn như thế sao? Nàng ở Thẩm phủ đã trải qua cái dạng cuộc sống gì đây.
“Tô quản gia, chờ một chút, buổi chiều đi giúp ta điều tr.a một chút, Vương phi trước đây ở Thẩm phủ đã trải cuộc sống như thế nào?” Mặc Thanh Dạ đợi Tô quản gia thời điểm còn chưa ra khỏi cửa gọi ông ta lại.
“Vâng, Vương gia.”
“Vương phi.” Tô quản gia vừa đóng cửa lại, đã ngửi thấy một mùi thơm, quay người lại thì thấy Thẩm Tích Họa đang bưng một chén cháo hướng phòng Mặc Thanh Dạ đi tới. “Phiền Tô quản gia vì bổn vương phi mở cửa.”
“Vâng, Vương phi.” Tô quản gia nhìn Thẩm Tích Họa, nhíu mày, nhưng là nhìn chén cháo trong tay nàng, trong lòng có chút giãy dụa.
“Vương gia, đã đói bụng chưa?” Sau khi nàng bước vào phòng, Tô quản gia liền đem cửa đóng lại. Thẩm Tích Họa bưng cháo, nhìn Mặc Thanh Dạ nằm ở trên giường nói.
“Vương phi tự mình xuống bếp?” Mặc Thanh Dạ ngửi mùi thơm của cháo do Thẩm Tích Họa mang tới. Nàng săn sóc cầm thìa khuấy cháo, một bên nhẹ nhàng dùng miệng thổi, môi hồng nhạt như cánh hoa đào, giờ phút này rất dễ nhìn. Mặc Thanh Dạ nhìn nàng nhẹ nhàng thổi, cái miệng nhỏ nhắn giống như đang tỏa ra sự hấp dẫn của riêng nó.
“Ừm. Bằng không ngài cho là ai nấu?” Thẩm Tích Họa gật gật đầu, múc một thìa cháo, nhẹ nhàng thổi, thấy không nóng mới đút cho Mặc Thanh Dạ ăn.