Chương 47: Cứu tỳ nữ (5)
“Nàng sợ ta?” Đột nhiên một âm thanh vang lên, “A...” Nàng thét chói tai.
“Vương phi sao thế? Vương phi sao thế?” Người hầu đứng ở ngoài cửa nghe được tiếng thét chói tai của Thẩm Tích Họa, liền căng thẳng ở ngoài cửa hô to.
“Không... Không có việc gì, nhìn thấy con chuột mà thôi. Không cần khẩn trương.”
“Có cần nô tì vào bắt chuột cho người hay không?” Thẩm Tích Họa nghe xong những lời nói đó, ánh mắt không tự chủ chuyển hướng nhìn về khuôn mặt tái nhợt kia, giờ phút này sắc mặt hắn có chút không đúng, vẻ mặt giống như yêu nghiệt, xuất hiện vẻ mặt khác lạ như vậy, cũng khó trách, nàng lại đem một nam tử như yêu nghiệt so sánh với chuột, lại còn là con chuột lớn siêu cấp.
“Phốc.” Nàng nhịn không được bật cười, cảm giác căng thẳng vừa rồi cứ vậy mà biến mất, cảm thấy cả người rất nhẹ nhõm. “Không cần, các ngươi đi làm việc của mình đi.”
“Vương phi của Bổn vương lại mắng bổn vương là chuột, hửm?” Hắn một tay chống lên cửa phía sau lưng nàng, cơ thể tiến tới gần nàng, đem nàng giam giữ trong vòng tay hắn.
Mùi thuốc trên người hắn lập tức tiến thẳng vào chóp mũi nàng, làm cho nàng cảm thấy rất dễ ngửi, lại có cảm giác như muốn đắm chìm vào mùi hương đó. Lúc trước nàng luôn cảm thấy mùi bệnh viện đặc biệt khó ngửi, chẳng lẽ mùi thuốc bắc khác với thuốc tây? Xem ra nàng vẫn rất là yêu nước. (mê sắc thì có)
“Vương gia, ngài hiểu lầm, thiếp thân làm sao có thể mắng ngài là chuột được?” Âm thanh ái muội mà nhẹ nhàng của hắn như muốn nhập vào màng nhĩ của nàng, âm thanh dễ nghe làm cho người ta dễ dàng đắm chìm vào trong đó.
“Không có sao? Vậy nàng thấy là cái gì?” Hắn lại càng gần sát vào nàng, làm cho Thẩm Tích Họa đang thả lỏng lập tức như ngừng thở, cặp mắt như lưu ly đột nhiên mở to, một khuôn mặt tuấn tú tái nhợt lại giống như yêu nghiệt phóng to ở trước mắt nàng, trái tim nàng như muốn nhảy ra ngoài. Một chút phản ứng cũng không có, chỉ biết nhìn chằm chằm khuôn mặt không hề khuyết điểm ở trước mắt.
Đột nhiên hắn hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn có chút sạch sẽ của nàng, hình như còn có chút vị ngọt. Mặc Thanh Dạ sau khi hưởng thụ xong còn ɭϊếʍƈ đôi môi của hắn, mùi vị rất ngọt.
“Ngươi... Ngươi... Ngươi...”
“Oành.” Lúc nàng cảm giác được có cái gì đó hơi mềm ở trên môi nàng ấn nhẹ một cái. Khi ý thức được là do người trước mắt làm, lập tức hai tay dùng một chút lực đẩy ra người phía trước. Mà Mặc Thanh Dạ ở trước mắt nàng cũng trực tiếp ngã xuống.
“A…” Trong một khắc kia khi Thẩm Tích Họa thấy Mặc Thanh Dạ ngã xuống, tim nàng bỗng chốc đập nhanh hơn, đầu óc còn chưa phản ứng kịp thì cơ thể đã nhanh chóng hành động, chưa đến một giây đã tiếp được Mặc Thanh Dạ. Cái loại tốc độ này là do huấn luyện lúc trước mà xuất ra.
Mặc Thanh Dạ cũng không nghĩ tới Thẩm Tích Họa sẽ đỡ được hắn, ở trong mắt hắn Thẩm Tích Họa chỉ là một thứ nữ chịu nhiều cực khổ không được thương yêu mà thôi, cái loại động tác có tốc độ còn nhanh hơn thời gian này liền nằm ngoài dự kiến của hắn, làm cho hắn có cảm giác nàng giống như còn có rất nhiều điều còn giấu hắn, nhưng xem nàng hình như cũng không có ý muốn nói ra.
“Khụ khụ khụ...” Hắn hợp thời khụ lên vài tiếng. Điều này làm cho Thẩm Tích Họa nóng vội. “Ngươi làm sao vậy?” Nói xong, nàng đỡ hắn đến nằm trên giường. “Chẳng lẽ ngươi không biết thân thể ngươi không thể xuống giường, sao còn muốn xuống giường hả?” Mới vừa rồi nàng không nhớ đến chuyện hắn đang bệnh nặng, hoàn toàn là bị hành động đột ngột của hắn làm cho sợ tới mức không phản ứng kịp.
Giờ đã tỉnh táo, sắc mặt nhất thời đen lại, mày đẹp nhăn lại. Trong giọng nói cũng xuất hiện sự tức giận cùng lo lắng, “Ta kêu đại phu đến khám cho ngươi.”
“Đừng...” Nàng vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi người, miệng nàng lập tức bị Mặc Thanh Dạ bịt kín, trong đôi mắt chứa đựng sự tức giận nhìn hắn, “Ngô ngô...”
“Bổn vương không sao.” Tâm tình của hắn trong giờ phút này rất tốt, cực kỳ tốt. Đặc biệt nhìn vẻ mặt tức giận cùng lo lắng của Thẩm Tích Họa làm cho trong lòng hắn càng thêm vui vẻ, không biết có phải đầu óc của hắn có chút không bình thường hay không, mà hắn lại cảm thấy như vậy rất tốt, tươi cười trên mặt cũng khó mà biến mất.
Nếu là ngày thường, hắn hoàn toàn chính là một vẻ mặt lạnh lẽo tà mị, trong mắt người khác thì gọi đó là mặt than.
Nàng nhíu mày, muốn đem tay hắn lấy ra khỏi miệng nàng, nhưng lại sợ bệnh tình của hắn, lỡ như bị nàng dùng lực mạnh một chút liền đi đời nhà ma thì làm sao, nàng còn muốn dựa vào hắn, muốn hắn cho nàng đảm bảo.
“Ngô.”
Hắn cũng lập tức buông tay, “Vương gia, thân thể như vậy, sao lại nói không sao?” Thẩm Tích Họa nhìn Mặc Thanh Dạ có chút mất hứng nói.
“Chẳng lẽ nàng đang lo lắng cho bổn vương?” Vẻ mặt hắn giống như cười, thú vị nhìn nàng.
“Ai quan tâm ngươi.” Nói xong quay đầu chuẩn bị đi ra ngoài, nàng không cần đứng ở nơi này, đã bệnh đến như vậy còn không thành thật.
“Chẳng lẽ Vương phi cũng không quan tâm xem bổn vương đã ăn no chưa mà đã muốn đi?” Sắc mặt vẫn tái nhợt, thậm chí có dấu hiệu càng tái nhợt hơn, nhưng khóe miệng lại nở ra nụ cười tà mị như yêu nghiệt, Thẩm Tích Họa nghe được lời hắn nói, rơi vào đường cùng đành phải xoay người, đúng lúc nhìn thấy nụ cười của hắn, làm nàng nhất thời sinh ra một chút ghen ghét, một tên nam nhân mắc bệnh mỗi ngày đều nằm ở trên giường mà lớn lên lại đẹp như thế, hơn nữa lại còn yêu nghiệt đến nỗi làm cho người ta đều lâm vào điên cuồng. (đây gọi là di truyền nàng ơi T_T)
Đến cùng là cái đạo lý gì thế hả?
Nàng cầm lấy chén cháo còn dư ít cháo lúc nãy, “Cũng không còn nóng nữa, ta đi hâm nóng sẵn tiện múc thêm một ít đem đến đây.” Nàng quyết định phải khôi phục lại như bình thường, không thể bị bất luận kẻ nào ảnh hưởng, nàng là Thẩm Tích Họa, là nữ nhi của lão đại hắc bang, cũng là đường chủ của một phân đường sao có thể chỉ vì một người nam nhân mà bị ảnh hưởng.
Nghĩ đến đó, nàng liền khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, vẻ mặt như đối đãi với cấp dưới.
“Không cần, bổn vương đói bụng, đút nhanh chút.” Hắn nhìn đến vẻ mặt lạnh như băng của nàng có chút không thích, hắn vẫn thích tỏ ra sự ngây thơ hay xấu hổ ở một cô nương nên có ở nàng như vừa rồi, mà không phải vẻ mặt như bây giờ.
Thẩm Tích Họa sờ bát, cảm giác cháo cũng không phải quá nguội, chỉ có hơi nguội một chút, cho nên cũng không đi hâm nóng, mà là trực tiếp đút cho hắn.
“Vương phi, người đã mang đến.” Chỉ chốc lát sau ngoài cửa đã vang lên âm thanh.
Điệp uyển
“Điệp phu nhân, Lam sườn phi được Vương phi gọi đến Trường thọ viện.” Thư vân, là tỳ nữ bên người Triệu Vũ Điệp, giờ phút này nàng ta đang bẩm báo tình hình trong vương phủ cho chủ tử nghe.
“Sao ả ta có thể đến Trường thọ viện?” Triệu Vũ Điệp cau mày lại.
“Vương phi ở Trường thọ viện đút cơm cho Vương gia, mà Lam sườn phi xử phạt hạ nhân, bị Vương phi biết được, cho nên được Vương phi gọi đến đấy.”
“Cái gì! Vương phi đút cơm cho Vương gia?” Hai bàn tay nàng nắm chặt, nàng chỉ thấy mặt Vương gia có một lần, tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhi quan gia, mà Vương phi kia cái gì cũng không phải, lại có thể đút cơm cho Vương gia?
Nàng nhớ được trước kia có nghe nói qua Vương gia rất chán ghét nữ nhân, cho nên nàng vẫn tương đối yên tâm nữ nhân nơi này sẽ không được Vương gia sủng ái. Hơn nữa chuyện sáng sớm hôm nay, sớm đã khắc ở trong đầu nàng, làm cho nàng suy nghĩ. Có lẽ đã xuất hiện người nào đó thật sự khác biệt.
Tay nàng nắm chặt, chân mày cau lại.
“Đi, đi xem tình huống bên đó.”
Thủy dao viện
“Ngươi nói cái gì? Lam sườn phi bị tiện nhân kia gọi đến Trường thọ viện?” Lý Nguyên Dao vẻ mặt thù hận nhìn chằm chằm tỳ nữ của mình, Như Như thấy chủ tử nhìn mình chằm chằm như vậy, trong đầu sợ hãi cả người run lên.
“Dạ, Lam sườn phi xử phạt hạ nhân, bị Vương phi biết được.” Như Như sợ hãi nhỏ giọng nói.
“Ả tiện nhân đó lại chạy đến Trường thọ viện, đi, chúng ta đi nhìn xem.”
Phán cư
“Phu nhân, Lam sườn phi được Vương phi gọi đến Trường thọ viện.” Nhàn nhi là tỳ nữ của Đổng Phán, giờ phút này nàng ta đang thuật lại chuyện trong phủ cho chủ tử của nàng ta nghe.
“Lam sườn phi lại gây chuyện?” Đổng Phán nhàn nhã uống trà, cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
“Nghe nói thị ta xử phạt một vài hạ nhân, không biết như thế nào lại bị Vương phi biết được, cho nên liền gọi Lam sườn phi đến Trường thọ viện, nô tì thấy tám phần là Lam sườn phi sẽ bị phạt.” Nhàn nhi nói với chủ tử.
Đổng Phán vẫn không có biểu hiện gì, chỉ nhìn cốc nước trước mắt. “Tùy ý các nàng đi.”
“Ngươi đi xuống đi.” Ánh mắt của nàng nhìn vào tấm bình phong trước mắt, trên tấm bình phong chỉ có một bài thơ đơn giản, ngoài nó ra không có cái gì khác, nhưng lại làm cho nàng năm lần bảy lượt ngẩn người.
“Vâng, phu nhân.”