Chương 57: Nữ nhân nào cũng đừng mong tranh với Họa nhi nàng

Thẩm lão gia sợ tỳ nữ nhà mình đã phạm tội thất lễ mà còn cầu xin Vương phi tha tội sẽ chọc giận Vương gia, ảnh hưởng đến kế hoạch của lão, lập tức gọi người lôi nhóm tỳ nữ ra ngoài, có thế Họa cư mới trở nên yên tĩnh.


“Dạ, bận rộn nửa ngày chắc là đã đói bụng, nguyên liệu nấu ăn đã đưa đến, ta đi nấu cho chàng chút cháo.” Thẩm Tích Họa nói xong liền đứng dậy.


Mùi hương hoa đào trên người Thẩm Tích Họa nhẹ nhàng bay trong gió, thấm vào ruột gan, vài sợi tóc đen nhẹ bay bên gò má, hoa đào thêu trên vải trắng giống như hoa đào rơi từ trên cây xuống, còn mang theo cảm giác như tiên trong tranh, không dính khói lửa nhân gian.


Mặc Thanh Dạ nhìn nàng đến mất hồn, muốn được ôm nàng vào lòng, theo bản năng liền vươn tay, lại phát hiện Thẩm Tích Họa đã cất bước rời đi, bước chân bay bổng, Mặc Thanh Dạ âm thầm thề, khi còn sống nhất định phải bảo vệ nàng an toàn.


Mặc Thanh Dạ vươn đôi tay ôm hụt Thẩm Tích Họa thuận đường lấy một miếng trái cây trên bàn, sau đó lười nhác nằm xuống, híp mắt nhìn cây đào vừa mới kết quả.


Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây như ánh sao chiếu lên áo bào màu tím đẹp đẽ sang trọng trên người Mặc Thanh Dạ, làm nổi bật vẻ mặt yêu nghiệt của hắn, tuy đang mang bệnh, lại cảm giác có vài phần sức sống, làm Thẩm lão gia ngồi một bên nhìn chợt sinh ra ảo giác, hình như lần này An vương gia xung hỉ thật sự xung đúng rồi.


available on google playdownload on app store


Mặc Thanh Dạ tận hưởng sự lười nhác lại mang đến cảm giác thoải mái, rất ấm áp này, nghĩ đến Thẩm Tích Họa cũng đã từng nằm dưới tàng cây ngắm nhìn hoa đào nở rộ, không nhịn được khẽ đọc:
“Hoa đào tiểu tiên nhập phàm trần, tiếc lạc hoa đào dục thêm thân.”


(Dịch: Tiểu tiên hoa đào xuống trần, hoa đào luyến tiếc rơi khỏi người)
Thẩm lão gia cùng Tiết Giai Lệ không dám quấy rầy nhã hứng của Vương gia, cũng không biết nên tiếp tục ở lại hay rời đi cho nên chỉ biết yên lặng ở một bên làm nền.


Xuân Hương quét dọn vết máu của đám tỳ nữ để lại trên đất, Đông Mạt liền đi theo Thẩm Tích Họa xuống bếp. Thẩm Tích Họa thấy Đông Mạt đến, lòng tràn đầy vui mừng: “Mạt Mạt, em đi nói với phụ thân và nương ta, trưa nay dùng cơm tại Họa cư, phân phó phòng bếp làm vài món ngon miệng, ta muốn dùng cơm cùng hai người. An bày xong rồi thì em nói cho Xuân Hương, nếu Quân nhi tỉnh lại thì cho ăn chút thức ăn, sau đó cho uống thuốc.”


Đông Mạt lĩnh mệnh rời đi, Thẩm Tích Họa bỗng cười thầm, Thẩm Tích Họa à Thẩm Tích Họa, mày làm như vậy là muốn gì đây, chẳng lẽ thật sự yêu thương phu quân trên danh nghĩa này của mày hay sao?


Tuy chưa yêu nhưng Thẩm Tích Họa cũng biết tình yêu là gì, bản thân nàng có lẽ đã thật sự yêu thương tên Vương gia bệnh hoạn này rồi. Nếu như thế, chẳng may ngày nào đó hắn ch.ết đi, chẳng phải nàng sẽ phải đau khổ mà sống cô độc cả quãng đời còn lại? Tuy rằng Vương gia đối với nàng yêu thương mọi bề, để nàng quản lý vương phủ, có hắn làm chỗ dựa thì nàng chẳng những ở trên địa vị cao, mẫu thân của nàng cũng sẽ tốt hơn, nếu Vương gia ch.ết đi thì cuộc sống của nàng sẽ biến thành tình trạng gì đây?


Không được, tuyệt đối không để cho chuyện như thế xảy ra. Nàng đã vô tình chiếm dụng thân xác Thẩm Tích Họa, vì thế không thể làm cho thân xác này thất vọng, càng không thể để cho mẫu thân của thân xác này bị người khinh bỉ.


Thẩm Tích Họa quyết định chẳng những nàng muốn được Vương gia che chở, còn muốn lúc Vương gia còn sống nắm được quyền hành trong phủ, như vậy thì toàn bộ vương phủ là của nàng, có tiền có quyền thì sợ gì, sẽ không có nữ nhân nào ở cái triều đại thối tha này hãm hại được nàng, cũng có thể bảo vệ nương cùng Đông Mạt.


Trong viện 
Xuân Hương đã thu thập xong đi đông sương phòng nhìn Quân nhi, Thẩm lão gia cùng Tiết Giai Lệ lại không biết làm sao.


Thẩm lão gia nhìn Vương gia đẹp như tiên trong tranh đang lười nhác nằm dưới tàng cây lão không biết có nên nói chút việc nhà để tạo sự gần gũi hay không, lại sợ đắc tội Vương gia sẽ không có được kết cục tốt. Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của hắn xử tử nhóm tỳ nữ vừa rồi, đáy lòng liền nổi lên sự lạnh lẽo.


Vương gia dù bị bệnh vẫn là Vương gia, vẫn là An vương gia được hoàng thượng hoàng hậu sủng ái, mà An vương gia lại đối với Họa nhi tốt như vậy, nếu không phải năm đó lão say rượu, ngay cả liếc mắt lão cũng chưa từng cho Tiết Giai Lệ, nếu bây giờ lão lại đối với bà không tốt, chẳng phải là ngày lành của lão sẽ mất đi sao.


Suy nghĩ xong lão liền lau đi mồ hôi trên trán, quay đầu nói với Tiết Giai Lệ: “Hiện nay Họa nhi đến vương phủ, nàng cũng nhớ Họa nhi, thôi thì ngày mai nàng chuyển đến đây đi, cũng có thể an ủi nỗi nhớ con, ta sẽ cho người mua vài vật dụng trang trí. Nàng cũng đã lâu không có mua trang sức quần áo, ngày mai hãy cùng Tuyết Mai đi mua.”


Tiết Giai Lệ nhớ lại lúc bà có mang Thẩm lão gia cùng đại phu nhân cũng chỉ giả vờ giả vịt với bà, bà cũng chưa từng được hưởng thụ qua đãi ngộ như hiện giờ, lúc này Thẩm lão gia đối với bà liển chuyển biến thái độ, làm bà cảm thấy không được tự nhiên, liền lập tức quỳ xuống.


“Cám ơn lão gia ban cho. Nô tì không dám cầu mong thứ gì, chỉ mong có thể ở trong viện của Họa nhi là đã rất cảm kích, phòng lớn thì giữ lại cho Họa nhi, nô tì ở sương phòng là được.”


Tiết Giai Lệ nào có từng nghĩ đến hoàn cảnh như hôm nay, địa vị của bà ở Thẩm phủ ngay cả nha hoàn tỳ nữ cũng không bằng, còn thường xuyên bị người ức hϊế͙p͙, hiện nay có thể vào trong viện của nữ nhi ở đã là trời ban thưởng, còn việc có thể được hưởng thụ nha hoàn hầu hạ, mua thêm vật phẩm trang trí hay trang sức mới gì đó thì quả thực chính là hy vọng xa vời.


Thẩm lão gia ở trước mặt Mặc Thanh Dạ cũng không dám để Tiết Giai Lệ quỳ, lập tức đứng dậy nâng bà dậy.


“Phu nhân nói quá lời, nàng là mẫu thân của Họa nhi, sinh Họa nhi cho ta, Họa nhi có năng lực được Vương gia yêu mến, ta đã cảm kích vạn phần. Đây là công lao của phu nhân. Ta và nàng là vợ chồng, sao lại nói lời cảm ơn.”
Thẩm lão gia ra vẻ hiền từ nói.


“Nhạc mẫu an tâm ở đi, Tích nhi rất là nhớ người, bổn vương quyết định ở lại thêm một ngày. Ngày mai kêu Tích nhi cùng người đi mua sắm.” Mặc Thanh Dạ mở đôi môi mỏng, yếu ớt nói với Tiết Giai Lệ đang bất an, căn bản không để ý tới Thẩm lão gia đứng ở bên cạnh.


Mặc Thanh Dạ là muốn nói cho Thẩm lão gia, vì Thẩm Tích Họa thương yêu mẹ ruột nên Thẩm phủ còn tồn tại là vì Tiết Giai Lệ vẫn còn ở lại đây, bằng không Thẩm phủ chẳng tính là cái gì.


Thẩm lão gia là người thông minh, bằng không cũng không có khả năng trở thành thương gia số một thành Diên châu, tất nhiên hiểu được lời nói đầy hàm nghĩa của An vương gia.


“Vương gia cùng Vương phi nguyện ý ngủ lại là vinh hạnh của ta, ta sẽ gọi người sắp xếp.” Thẩm lão gia kích động vạn phần, thầm nghĩ có thể tạo nhiều cơ hội cho Thẩm Tích Thư, dù sao Thẩm Tích Thư cũng là đích nữ lão thương yêu nhất, Thẩm Tích Thư một khi bay lên cành đối với lão tuyệt đối có lợi gấp trăm lần so với Thẩm Tích Họa.


“Không cần, cứ để thế đi.”


Mặc Thanh Dạ cũng có tính toán nho nhỏ ở trong lòng, lúc Thẩm Tích Họa ở vương phủ, hắn cũng sợ nàng ngại ngùng bởi ánh nhìn của người khác, nên vẫn không kiên trì bảo nàng tiến vào Trường thọ viện, tuy hắn đối với nàng có yêu thích, nhưng cũng không nghĩ muốn có được, hắn biết thân thể hắn không khoẻ, cũng không muốn suy nghĩ đến, dù sao Thẩm Tích Họa cũng là nữ nhân của Mặc Thanh Dạ hắn.


Nhưng hôm nay lại không giống như trước, nhất là trong ngày hôm nay, dưới ánh mặt trời trong Họa cư.


Mặc Thanh Dạ thấy được sức sống, hắn chưa bao giờ cảm thụ ánh mặt trời theo cách như thế, dưới ánh mặt trời nhìn Thẩm Tích Họa như tiên nữ bàn đào gây nên cho hắn cảm giác chưa từng có, điều này làm cho hắn có cảm giác cấp tốc muốn có được nàng, dù sao Mặc Thanh Dạ cũng là nam tử trẻ tuổi, tuy bệnh không rời thân, nhưng cũng có thất tình lục dục.


“Như vậy cũng được, ta kêu bọn nha hoàn quét dọn một chút, chuẩn bị thêm chút đệm chăn.” Thẩm lão gia nói xong bèn phân phó hạ nhân mang chăn gấm tới Họa cư.
Phòng bếp 
Cùng lúc đó, cháo đã nấu xong. Mùi thơm bay tới tiểu viện.


Thẩm Tích Họa bưng cháo ra khỏi phòng bếp, một dường đi thẳng tới trước mặt Mặc Thanh Dạ.
Mặc Thanh Dạ nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Thẩm Tích Họa, trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên ý cười nhẹ nhàng.
Thẩm Tích Họa cẩn thận thổi thìa cháo, khói bay phả vào mũi.


Mặc Thanh Dạ nuốt nước miếng, giống như đứa nhỏ đói khát chờ mẫu thân đưa tới mỹ thực: “Cháo Tích nhi nấu rất thơm, làm khẩu vị bổn vương được thỏa ý.” Mặc Thanh Dạ mang theo cảm giác vui vẻ nói, nhìn Thẩm Tích Họa cẩn thận thổi cháo, trong lòng sinh ra chút ấm áp.


“Đồ ngốc, cháo sườn này sao lại ngon được. Đợi lát nữa thiếp dùng chút trái cây làm chút bánh ngọt, cùng chút điểm tâm cho chàng, vừa ngắm cảnh vừa ăn.” Thẩm Tích Họa hiểu ý nở nụ cười. Đường đường là con gái của lão đại hắc bang lớn nhất thế kỷ hai mươi mốt, lại là đường chủ giỏi giang thống lĩnh ba phân đường lớn nhất trong hắc bang, lại bằng lòng trở thành một người vợ, tự nguyện vì Mặc Thanh Dạ mà tốn công xuống bếp.


Thẩm Tích Họa đã thật sự hãm sâu vào ái tình.
Thẩm Tích Họa múc từng thìa cháo đút Mặc Thanh Dạ, hình ảnh hài hòa làm cho người ta cảm giác thoải mái.
“Vương gia Vương phi thật sự là đôi thần tiên quyến lữ.” Thẩm lão gia khen ngợi.


Thẩm Tích Họa cùng Mặc Thanh Dạ bốn mắt nhìn nhau hiểu ý cười, Thẩm Tích Họa mỉm cười cúi đầu, gò má đỏ ửng. Mặc Thanh Dạ mấp máy đôi môi tái nhợt, đôi mắt tỏa ra sự dịu dàng, nhìn chằm chằm người trước mắt trong lòng cảm thấy rung động.
“Vương gia Vương phi mời dùng bữa.”


Quản gia tiến vào Họa cư, dẫn dắt đám hạ nhân bưng một mâm thức ăn thịnh soạn đi vào.
“Vương gia đã có bổn vương phi chăm sóc. Phụ thân, nương, chúng ta vào ăn cơm thôi.”
Quản gia an bày nhóm hạ nhân mang thức ăn vào phòng lớn.


Thẩm lão gia cùng Tiết Giai Lệ vẫn ngồi chờ Thẩm Tích Họa đút cháo cho Vương gia, không dám cất bước đi vào phòng lớn.


“Phụ thân và nương không cần chờ con, hai người cứ đi vào trước. Đông Mạt, đi lấy thêm chăn cho Vương gia, Vương gia nằm đây nghỉ ngơi sẽ bị cảm lạnh.” Thẩm Tích Họa vừa đút cháo Thanh Dạ vừa ra lệnh.
“Dạ, ăn cháo xong, nằm đây nghỉ ngơi một lát nhé?”


“Tích nhi cứ quyết định.” Vốn thân mình Mặc Thanh Dạ còn yếu, ít xuống giường, nằm dưới tàng cây phơi nắng thuận tiện đón gió xuân cũng là chuyện tốt.


Đông Mạt mang chăn đến, Thẩm Tích Họa nhẹ nhàng đắp lên cho Mặc Thanh Dạ, cứ thế hắn liền nắm lấy tay nàng, nàng ngại ngùng đỏ mặt cúi đầu làm Mặc Thanh Dạ không nhịn được nắm tay nàng đưa lên môi hôn. Thẩm Tích Họa thầm nghĩ, nếu như Mặc Thanh Dạ là một nam tử khỏe mạnh, hai người làm đôi thần tiên quyến lữ cũng rất tốt.


Thẩm Tích Họa âm thầm thề, chỉ cần Mặc Thanh Dạ còn trên đời một ngày, nữ nhân khác đừng mong tranh đoạt với Họa nhi nàng. Nếu không, tuyệt đối không tha.
“Dạ, nghỉ ngơi chút đi. Ta cùng phụ thân và nương dùng bữa, sau đó lại đến với chàng.”
“Đi đi.” Mặc Thanh Dạ lại hôn tay Thẩm Tích Họa.


Thẩm Tích Họa thẹn thùng rút tay nhỏ bé về, đi vào phòng lớn.
Một nhà ba người ấm áp dùng bữa, tuy Thẩm lão gia hư tình giả ý làm Thẩm Tích Họa ghê tởm, nhưng vì nương sau này có thể ở Thẩm phủ sống yên ổn, nàng liền nhịn.
Chính đường Thẩm phủ 


Đại phu nhân đang cùng Thẩm Tích Thư đang ngồi trên bàn ăn. Vẻ mặt cả hai cũng không được tốt, không ai nói một lời. Nhóm tỳ nữ đứng hầu cũng không dám thở mạnh, sợ gây ra lỗi lầm gì sẽ dẫn đến tai họa.


Thẩm Tích Thư thiếu kiên nhẫn, tay nắm thành quyền mở ra, hất tất cả thức ăn trên bàn xuống đất. Nhóm tỳ nữ thấy thế đều sợ tới mức lui về phía sau, sợ tam tiểu thư lấy bản thân họ ra trút giận.


“Các ngươi đều lui ra hết đi!” Vẫn là đại phu nhân bình tĩnh. Tại loại thời điểm này, tốt nhất không nên cho kẻ nào nhìn thấy.


“Đúng là tiện nhân! Chỉ là một ả tiện tì, do tiện nhân sinh ra. Đoạt vị trí Vương phi của ta, còn nghênh ngang phách lối ở nhà của ta mà ra oai!” Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tích Thư bởi vì lòng đố kị và thù hận mà trở nên móp méo khó coi.


Mặc Thanh Dạ chỉ có thể nở nụ cười xinh đẹp với nàng; Mặc Thanh Dạ chỉ có thể dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn nàng; Mặc Thanh Dạ chỉ có thể khoan dung với một mình nàng; Mặc Thanh Dạ sau khi thành thân chỉ có thể ôm nàng,.....






Truyện liên quan