Chương 72
Nhìn động tác của cô, Triển Mộ không những không giận mà còn cười, anh nói với Lam Trí.
"Lam nhị thiếu gia cần một bữa ăn ư! Tôi là khách, vừa lúc tôi cũng có chút đồ đạc muốn cho cậu."
"Có vật gì không thể cho ở chỗ này?" Lam Trí khiêu khích nhìn lại.
Mà một đầu khác, nghe xong lời nói Triển Mộ, Thương Lam gỡ tay Lam Trí, ngạc nhiên ngước mắt, cô nói vội vàng.
"Triển đại ca..."
Triển Mộ liếc mắt trừng cô lạnh lùng.
"Đồ đạc không ở trên người của tôi, như vậy đi, chúng ta ăn cơm trước, để ta gọi trợ lý mang đến cho cậu."
Nghe thế, một bên Lam Trí bắt đầu trầm mặc, anh chú ý tới trong mắt Thương Lam hoảng loạn, sắc mặt nhất thời trầm xuống hơn một nửa, khả nghi nheo mắt lại, đột nhiên đối với "Đồ đạc" trong miệng Triển Mộ Nổi lên hứng thú.
Ôm lấy Thương Lam, Lam Trí đi theo Triển Mộ lên xe phía sau, trước mặt người ở bên ngoài không e dè thân mật đối với cô.
Không phải sờ sờ bàn tay nhỏ bé, chính là hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, vùi ở chỗ ngồi phía sau xe Lam Trí cao to giống như là một con gấu, bắt trong tay món đồ chơi ch.ết cũng không buông.
Triển Mộ xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm cử chỉ thân mật của bọn họ, trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười, thế nhưng cặp mắt kia lạnh như băng vậy, liên tục không ngừng tản mát ra sát ý lạnh lẽo.
Thương Lam và Triển Mộ là vợ chồng đã lâu, cho dù anh có che dấu tốt, có thể lừa gạt nhiều người hơn nữa cũng không lừa được cô, chỉ hơi một ánh mắt, một động tác cô tức khắc có thể đoán được anh vui hay giận.
Người ngoài thường nói tổng giám đốc xí nghiệp Triển thị có phong độ, đại khí, ở giữa có Thương Lam, nhưng Triển Mộ chân chính thật ra là hẹp hòi nhất, không có phong độ một người đàn ông, chính vì vậy, cô mới có thể sợ như vậy, không tránh thoát ôm ấp hoài bão của Lam Trí, tim đập bịch bịch tâm lập tức thót lên tới cổ họng.
Đồng dạng, Lam Trí đang nhìn cô, khuôn mặt Thương Lam lộ vẻ sợ hãi làm anh nổi lên lòng nghi ngờ, thủ hạ chính là lực đạo lại lớn chút.
Xe vững vàng chạy ở trên quốc lộ, bên trong xe ba người lần lượt không nói, người nào cũng không có nỗ lực đi đánh vỡ khong khí yên tĩnh này, phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng rút lui, rất nhanh, bọn họ đã đi đến cửa tiệm cơm.
Lam Trí tiếp nhận thực giá cắt cổ, ngồi một chỗ chờ đợi cả buổi, chờ anh gọi xong rồi Thương Lam cầm đi tới nhìn một chút nhịn không được líu lưỡi, bên trong thình lình hiện ra mười mấy món ăn đặc sắc, tất cả đều là quán rượu chiêu bài danh phẩm, chỗ ch.ết người nhất chính là rượu ủ 78 năm, Thương Lam âm thầm tính một chút, bữa cơm này làm sao cũng phải mấy vạn nguyên.
Gọi xong đồ ăn rồi Lam Trí khiêu khích nhìn lại phía Triển Mộ, cười lạnh nói.
"Một tháng tiền lương của Trợ lý Triển là bao nhiêu? Nếu không bữa này tôi mời?"
"Chút tiền lẻ này tôi còn trả nổi, có đủ hay không? Không đủ gọi nữa, không cần khách khí với tôi." Triển Mộ nhẹ khẽ nhấp hớp trà, vẻ mặt bình tĩnh.
Thương Lam ngồi vào một bên, lặng lẽ xóa đi lòng bàn tay mồ hôi lạnh, đột nhiên đáy lòng sinh ra một ý tưởng chuồn mất.
Ngoại trừ lần trước Lam Trí cứng rắn bỏ vào lại ngọc cho mình, cô nghĩ không ra Triển Mộ còn có cái gì có thể cho anh xem.
Tự tay Lam Trí theo thói quen muốn tựa trên đầu vai Thương Lam, ai nghĩ lại nhào hụt, anh nhìn cô cách hai cái trống không vị trí, không vui vỗ vỗ một bên ghế dựa.
"Qua đây."
Triển Mộ vẫn trầm mặc nhìn cô, nhàn nhã cười, có thể cười không phải đạt đến đáy mắt, toàn thân phát lãnh ý bén nhọn nhào về phía cô, Thương Lam rùng mình một cái, nhịn không được co bả vai lên ngồi tại chỗ không có nhúc nhích.
Cô nào dám đi qua, thật ra đi thì đối nghịch với Triển Mộ, rồi làm anh tức giận, người nào cũng không có quả ngon để ăn.
Thật lâu tìm không thấy cô qua đây, Lam Trí không vui nhíu mày lại, lúc đang muốn đi qua bắt người, người bán hàng từ bên ngoài đưa đầu vào.
Triển Mộ tiếp nhận cái túi anh đưa tới, đưa ít tiền phái anh ta đi rồi, đem hộp gỗ nhỏ từ trong túi lấy ra, mở ra đẩy tới trước mặt Lam Trí.
"Không biết Lam thiếu còn có ấn tượng hay không."
Đối lập đột nhiên khuôn mặt Lam Trí trở nên xanh mét, Triển Mộ cười đến ấm áp.
"Đây là hoa tai để ở chỗ của tôi cũng có chút thời gian rồi, vẫn tìm không được cơ hội trả cho cậu, nếu ngày hôm nay gặp, cậu lấy lại đi thôi."
Lam Trí đoạt lấy hộp trên bàn, lấy ra bên trong hoa tai thả ở lòng bàn tay cẩn thận xem, đáy lòng sự nghi ngờ tầng tầng ra bên ngoài mạo, sau đó đang xác định là hàng thật, anh buông hộp lạnh mặt nói.
"Hoa tai sao có thể ở trong tay anh."
Triển Mộ ngoắc ngoắc khóe môi, đưa mắt nhìn vào trên người Thương Lam, cười không nói.
Lam Trí nhìn qua ý tới, đột nhiên lướt qua chướng ngại trước mặt, tự tay bắt được cổ tay Thương Lam, cả giận nói.
"Em nói gì đi, đây là chuyện gì xảy ra."
Lam Trí một khi đã nóng giận thì cái gì cũng không quan tâm tới, Thương Lam bị anh lôi kéo được trở tay không kịp, thân thể lệch một cái chợt có khuynh hướng lao về phía trước, mắt thấy sẽ ngã trên mặt đất, cô nhanh lên dùng cánh tay vịn góc bàn, lúc này mới ổn thỏa thân thể của mình.
Nhìn chằm chằm sắc mặt cô trắng bệch, Lam Trí chợt cảm thấy mình làm quá mức, có thể lại mất hết mặt mũi, anh có quá nhiều nghi vấn, sức lực bắt tay cô từng bước nặng thêm, Thương Lam đau đến nhíu thẳng, nhưng lại không dám kêu đau, chỉ có thể bị như vậy.
Dưới đáy lòng cô đã nghĩ sẵn trong đầu, nghĩ muốn thế nào nói mới có thể để anh không bị tổn thương được tình huống này, có thể nói tất cả mọi chuyện rõ ràng.
Lam Trí là cậu ấm hào phú, cô là tiểu thư, cũng là thiên chi kiêu tử hoàn cảnh sinh hoạt lại một trời một vực, nhìn một bàn đồ ăn kia sẽ biết, Lam Trí vững chắc nắm thìa vàng ra đời như vậy, làm sao cậu ấm lại có thể sẽ vì cô buông tha gia tộc, buông tha thật thì tốt.
Cho tới bây giờ Thương Lam vẫn không cách nào rõ ràng được Lam Trí thích mình, cô vẫn cho rằng cô chẳng qua anh đối với là ham muốn mới mẻ nhất thời, một ngày thời gian lâu dài, anh sẽ phát hiện chẳng qua cô là một người phụ nữ không thú vị, đi cùng với cô chỉ biết có vung, không đi nặng nề, cô thói quen sắp xếp mọi việc trước, tất cả theo tuần tự quy củ đạo nghĩa, so với Lam Trí vui vẻ trái ngược, thời gian dài tự tự nhiên sẽ sinh ra ngăn cách, cùng với ở tương lai hiện thực chia rẽ, chẳng thừa dịp tình dùng chưa sâu, sớm chia tay, nói không chừng sau này bọn họ còn có thể làm bạn.
"Nói! Em câm?"
Thương Lam trầm mặc triệt để chọc giận anh, không khí bốn phía trong nháy mắt đông lại thành băng, Lam Trí nguy hiểm nhìn cô, vòng mười ngón tay của cô từng chút bóp vào thịt trong, Thương Lam nhịn không được tràn ra một tiếng ngâm khẽ, trên cổ tay trắng nõn dấu tay có thể thấy rõ ràng.
"Có chuyện gì cậu trực tiếp hỏi tôi là được, cần gì phải làm khó dễ một cô gái." Đột nhiên Triển Mộ cầm một cổ tay đen của Lam Trí đang giữ chặt, đầu ngón tay không biết bóp huyệt vị người nào, đột nhiên Lam Trí chỉ cảm thấy khớp xương truyền đến một trận đau đớn, bị ép buông tay.
Anh lui lại hai bước trừng mắt bị Triển Mộ ngăn ở phía sau Thương Lam, không cam lòng quát.
“Đây là anh có ý gì!"
Triển Mộ nhìn vết xanh tím trên cổ tay cô, không vui nheo mắt lại.
"Thì ra đây chính là cách giáp dục của Lam gia, hôm nay tôi xem như là được mở rộng kiến thức."
"Nơi đây còn chưa tới lượt anh nói!"
Nói xong, anh đã xúc động xông tới, đánh về phía mặt Triển Mộ một quyền.
Đến cùng vẫn là đánh trúng, một quyền này của Lam Trí đánh rất nặng, mấy tháng sinh hoạt bộ đội luyện thân thể anh càng khỏe mạnh, Thương Lam che miệng sợ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, chính mình theo bị người bên cạnh ôm, Triển Mộ xoay người tránh thoát quyền phong của anh.
Lam Trí trợn to mắt, nơi nào ngờ tới anh có thể tránh thoát quả đấm của mình, nhìn tay chụp hụt, nhất thời nổi trận lôi đình, một cái bước nhanh về phía trước lại muốn đánh anh.
Triển Mộ theo dõi đuwọc tay anh ta vung tới, đôi mắt hiện lên sát ý, đẩy Thương Lam từ trong ngực ra, đột nhiên cầm quả đấm của anh, tay của thiếu niên rất lớn, tuy là cố sức, nhưng vẫn là ngăn động tác anh lại.
"Cậu nháo đủ chưa?"
Anh quát lên thật thấp.
"Cầm vật của cậu cút ra ngoài."
"Anh thối lắm!"
Ánh mắt rơi vào trên người Thương Lam, Lam Trí nói cả giận.
"Em tránh cái gì, dám làm không dám nhận sao? Ngày hôm nay không ai nói rõ ràng thì đừng mong rời khỏi nơi này."
Gương mặt thiếu niên dữ tợn, đôi mắt có vẻ càng khủng bố, có thể cùng mắt đối mắt với Thương Lam, lại có thể từ đó đọc lên sự yếu đuối của cô, mím môi thật chặt, đầu ngón tay sâu đậm rơi vào lòng bàn tay, bây giờ, chẳng qua đứng ở trước mặt cô là mọt thiếu niên tức giận để che dấu bị tổn thương mà thôi, anh chỉ có vài tuổi đầu, là mười sáu, là mười bảy? Nhưng bởi vì từ sớm cô đã nhận ra tfnh cảm này mang đến tổn thương.
"Xin lỗi..."
Nếu như không phải là sự do dự của cô, nhu nhược của cô, nếu như cô sớm biết sẽ cùng anh nói rõ ràng, anh còn giả làm một thiếu niên rực rỡ dưới ánh mặt trời...
Nghe vậy, toàn thân Lam Trí chấn động theo, trái tim két cạch một tiếng rơi vào đáy cốc, như một đầu sư tử bị thương, anh quát lên tức giận.
"Em câm miệng!"
"Cậu đã nghe rõ ràng?" Triển Mộ cười lạnh dấu Thương Lam sâu vào trong ngực: "Đồ ăn cũng đã mang lên đây rồi, Lam nhị thiếu gia hãnh diện có thể xem đây như là một bữa rau dưa, đương nhiên, tôi cũng không miễn cưỡng, chỉ là Tiểu Lam đã là vị hôn thê của tôi, hy vọng về sau cậu không có chuyện không nên trở lại vướng víu cô."
"Rõ ràng cái gì! Tôi cái gì cũng không rõ ràng lắm, Thương Lam em nói cho anh biết anh ta nói dối anh! Em nói chuyên đi"
Ngăn lối đi của thiếu niên, Triển Mộ bảo hộ đưa cô ra sau người, lời lẽ nghiêm khắc thét ra lệnh.
"Tiểu Lam, nếu Lam thiếu để cho em nói em cứ nói đi, nên nói như thế nào, nên nói cái gì, em đều hiểu rồi?"
Nghe thế, khớp hàm Thương Lam không cầm được run lên, lời nói Triển Mộ cảnh cáo còn văng vẳng bên tai, làm như thế nào, nên nói cái gì, lại nơi nào là cô có thể khống chế.
Lam Trí dựa vào tường không ngừng thở hổn hển, nhìn ánh mắt nóng rực của anh có thể toát ra hỏa đến nơi, trên đỉnh đầu tầm mắt vội vả của người làm cho cô sắp hít thở không thông, cúi thấp xuống đầu, căn bản cô không dám nhìn đến mặt của anh, trong lòng mặc dù không ngừng nhắc nhở chính mình, đau dài không bằng đau ngắn, có thể cô chính là sợ nhìn thấy khuôn mặt anh bị thương, anh cho cảm giác của mình liền như một đầu hung sư kiêu ngạo, giả vờ kiên cường ngẩng đầurời đi, nhưng ở chỗ rẽ không người một mình ɭϊếʍƈ láp vết thương.
Nếu như không phải cô...
Nếu như cô cùng đời trước giống nhau không có quen biết Lam Trí, không cùng anh từng dây dưa, có thể anh cũng sẽ không thật sớm nếm được tư vị tình cảm.
Không có kết quả của tình yêu, chỉ sẽ làm người rơi vào vô vọng bi ai, loại đau này không có ai so với cô rõ ràng hơn, so với tê tâm liệt phế còn đau hơn, thẳng tắp đau tận xương tủy, đau nhức hai tâm phổi, sâu đậm vùi vào trong xương tủy, may là cô hai đời việc nặng, vẫn như cũ đi không được, huống chi là thiếu niên xung động - Lam Trí đơn thuần như vậy.
"Xin lỗi..."
Vành mắt Thương Lam đã ươn ướt, trừ cái hai chữ này cô đã không biết mình còn có thể nói với anh cái gì.
Có thể ngay cả cô cũng bỏ quên một điểm, trong lúc ở quan hệ tình nhân, rất đả thương người.
Triển Mộ nhíu mày lại, có chút không vừa ý lí do thoái thác của cô, bất quá cũng được, nhìn khuôn mặt thiếu niên khiếp sợ, muốn tới mục đích của chính mình cũng đạt tới, nói.
"So với Phong đọ của Lam phu nhân, cậu còn kém xa."
"Anh có ý gì."
Triển Mộ nói cười giễu cợt.
"Nói cho cậu biết cũng không sao, hoa tai là Lam phu nhân đưa cho tôi tự mình giao trả lại cho cậu." Cũng tốt làm cho cậu tuyệt vọng.
Chỉ bằng lấy một tiểu tử như ấu trùng trong vỏ bọc mà cũng muốn đấu với anh, Triển Mộ liếc mắt nhìn Thương lam thất sâu trong ngực, trong đôi mắt đều là nhất định phải có được tràn đầy, tính tình của Thương lam như thế nào anh còn không biết.? Thực tế nhát gan cô sẽ không tiếp nhận loại không có kết quả của tình yêu này.
Mà thiếu niên lam Trí như vậy là không đủ cảm giác an toàn cho cô, cô cần chính là một chỗ kiên cố để dựa vào, mà có thể cho cô loại này dựa vào sẽ chỉ là anh, cũng chỉ có thể là anh!
"Mẹ tôi không thể nào biết làm như vậy, mẹ rõ ràng bằng lòng tôi..."
"Bà ta bằng lòng cậu, chỉ cần cậu ở khu huấn luyện bộ đội ba năm, thì sẽ đồng ý cho cậu và Thương Lam quen nhau phải không?" Triển Mộ hừ nhẹ.
"Không thể!" Lam Trí hít vào một ngụm khí lạnh, không được lui lại.
"Anh gạt tôi!"
"Lam thiếu, vấn đề của cậu thực sự là ngây thơ nực cười, Lam phu nhân sẽ để cậu và nữ nhi Thương gia lui tới sao? Điểm nhỏ này nhưng lại so với cậu lại càng rõ ràng, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có một mình cậu không biết gì."
Triển Mộ cười thích ý, miệng lý thuyết nói lại giống như đao sắc bén nhất tử, thẳng tắp đâm vào trái tim của anh.
"Cách Lam gia ngươi tính là thứ gì? Tiểu Lam biết nguyện ý với ngươi ăn đói mặc rách sao? Ngay cả mình đều không lo được bản thân, cậu lấy cái gì chăm sóc cô ấy? Cậu không thể giải thích, ở cùng chỗ này tự rước lấy nhục, chẳng phải nên ngoan ngoãn nghe lời Lam phu nhân, trở về làm thiếu gia của cậu, cùng tôi đấu, cậu còn chưa đủ tư cách."
Lam Trí khiếp sợ đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn bọn cô, Triển Mộ nhẹ nhàng cười ra tiếng, còn không đủ ngại, đột nhiên ôm thắt lưng của Thương Lam, một tay kéo cô qua, bàn tay to chợt đưa vào bên trong quần áo của cô, hung hăng bắt lại một tiểu bánh bao -- nhéo, thưởng thức nắm chặt trong bàn tay.
Thương Lam sợ thở gấp một tiếng, tâm một cái nhấc đến cổ họng, thường ngày cũng cho qua, bây giờ cô không thể nào chấp nhận được chính mình ở trước mặt Lam Trí bị người không biét giữ ý – trêu chọc, lúc đó để cho cô sống tự tôn một chút không được sao?
Có ánh mắt sắc bén và gọng luwõi của Triển Mộ ở đây, cô chỉ có thể cố nén dưới giãy giụa, núp ở trong ngực anh mặc anh giở trò.
Nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên đáy lòng Lam trí thoát ra một đạo hỏa tới, anh không thể tin tất cả chuyện xảy ra trước mắt, cái này giống như là một cơn ác mộng, cô gái anh cực kì quý trọng lại bị đối xử như vậy, trong mắt anh, Thương Lam ẩn nhẫn giống như sét đánh ngang tai, làm cho anh trở tay không kịp, anh nhịn không được xoa trái tim của chính mình, tâm của anh cất giấu một cô gái, cô có điểm chất phác, có điểm buồn bực, nhưng lại là anh một mực đi tới, muốn làm chủ cả đời người kia.
Bây giờ giấc mộng của anh bị hiện thực đánh nát, trước mặt hình ảnh trở nên chói mắt, anh không muốn xem, rồi lại nhịn không được nhìn, cô gái của anh, cái cô gái thuần khiết kia bước đi anh càng ngày càng xa, càng chạy càng xa thẳng đến lại cũng nhìn không thấy.
Triển Mộ chú ý tới sắc mặt Lam Trí trầm xuống, nhếch miệng lên cười giễu cợt.
"Cậu cũng thấy đấy, đồ chơi tôi đã chơi qua cậu còn muốn chấp nhận?" Bàn tay to theo xoa bụng của cô, anh cười đến càn rỡ: "Hết hy vọng đi! Nơi đây, nói không chừng đã có con của tôi, cho dù ngươi đồng ý làm cha của nó cũng nên hỏi tôi có đồng ý hay không?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Uống một cốc cây cà phê hậu quả chính là mất ngủ cả đêm, lần sau ta đây vẫn là quả quyết vào phòng tối nhỏ thôi!.