Chương 95: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Thiên Y
Sắc trời dần dần sáng lên, cơn mưa đêm qua như gột rửa toàn bộ mọi thứ trong thành phố, Cảng thành phố B vẫn mông lung như cũ, ánh sáng xuyên qua tầng sương trắng mỏng manh chiếu lên từng gốc cây bên đường. Trên đường lớn, tiếng còi xe vang lên inh ỏi,, ánh mặt trời chiếu xuống phản chiếu lên chiếc xe Bentley đang chậm rãi lái tới.
" Được! Anh hiểu rồi! Anh sẽ mua cho em, còn muồn gì nữa nào?"
Chống tay lên bên cạnh cửa xe, giọng nói cưng chiều trả lời cô gái trong điện thoại: " Được! Được! Đều là lỗi của anh, trở về anh hai sẽ bồi thường cho em thật tốt, được không? Không nên nghịch ngợm, Newyork đã muộn rồi, còn không mau đi ngủ?"
" Là cô chủ sao ạ?" Khi gần đến cảng, tài xế giảm tốc độ xe, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, cậu ta suy nghĩ một hồi, rất lâu mới mở lời nói: " Cô chủ thật sự rất hoạt bát đáng yêu."
Đám sương từ từ tản đi, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ xe, chiếu vào gương mặt anh tuấn của người đàn ông.
Anh ta cúp điện thoại, lắc đầu cười nói: " Chính là một đứa nhỏ ngỗ nghịch."
Xe lại chạy nhanh một đoạn, đột nhiên, tài xế lo lắng hỏi: " Cậu chủ! Lần này cậu ra đảo có kịp trở về để mở cuộc họp Hội Đồng Quản Trị không?"
" Không sao." Nụ cười bên khoé miệng người đàn ông vẫn không giảm: " Nghe nói cảnh biển trên đảo rất đẹp. Dù sao cũng khó được một lần ra ngoài, tại sao tôi không thể đi lâu hơn?"
" Cậu chủ, đã đến rồi!." Xe dừng sát ở ven đường: " Tôi đi mua vé tàu cho cậu."
Tài xế nói xong liền tắt máy, bước xuống xe đi nhanh về hướng bán vé. Ôn Dĩ Thâm để điện thoại sang một bên, lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong mắt lóe lên vẻ mất mát.
Tay áo sơ mi trắng khẽ gác lên, anh hạ kính xe xuống, trong không khí mang theo mùi muối biển nhàn nhạt. Xe dừng lại bên cạnh một gốc cây đại thụ trên đường, gió nhẹ thổi đến khiến cho chiếc lá khô bay vào cửa sổ xe, rơi trên đùi của anh ta.
Ôn Dĩ Thâm hơi sững sờ, ngón tay thon dài cầm chiếc lá lên đưa đến trước mắt, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt lá cây, có lẽ là do lớn lên ở cạnh bờ biển nên ngay cả chiếc lá cũng mang theo hương vị của nước biển.
Lần này ra ngoài, lấy cớ là muốn ngắm cảnh biển, thực chất là anh ta muốn trốn tránh nơi phố thị chật chội khiến người ta hít thở không thông kia.
Lúc này, tài xế đã mua vé trở về, cậu ta vòng qua đuôi xe rồi mở cửa, rất cung kính đứng ở một bên.
" Cậu chủ! Vé mua xong rồi."
Ôn Dĩ Thâm khẽ gật đầu, nhưng không xuống xe ngay lập tức, chỉ cầm chiếc lá vàng lại gần một chút. Đó là lá cây bàng, chiếc lá lớn chừng bàn tay, phiến lá màu vàng nhẵn bóng, dùng đầu ngón tay miết có thể nghe được tiếng vang.
" Tôi biết rồi." Ánh mắt của anh rơi vào chiếc lá trên tay. Thấy người bên cạnh đang chuyên tâm, tài xế chăm chú nhìn cử chỉ của cậu chủ nhà mình, đầu óc bỗng thấy mơ hồ, không biết chiếc lá này có gì hay để nhìn.
Rốt cuộc, sau một lúc lâu, tầm mắt của Ôn Dĩ Thâm cũng rời khỏi chiếc lá, tùy ý nhét vào túi, anh đẩy cửa bước xuống xe.
Ưu nhã nâng đồng hồ trên cánh tay lên nhìn. Tám giờ sáng, chính là lúc du thuyền cập bến.
" Anh trở về đi, tôi tự mình đi được."
" Cậu chủ." Tài xế vẫn chần chừ đứng tại chỗ: " Hay là tôi đi với cậu?"
" Không cần."
Mặc dù trong lời nói của Ôn Dĩ Thâm vẫn dịu dàng, nhưng lại mang đến cảm giác không cho người khác cự tuyệt.
Anh ta quay lưng lại, khi ánh mắt lướt qua bóng dáng bên bờ biển thì nụ cười máy móc trên mặt bỗng cứng đờ, đôi mắt vốn u buồn bỗng trở nên đờ đẫn, cố chấp nhìn về phía bóng dáng cô gái.
Lớp sương mù mỏng đã tản đi, khắc hoạ rõ nét hình ảnh người con gái đứng lặng lẽ trên bến tàu. Cô không nhìn thấy anh ta, ánh mắt rơi trên mặt biển, giống như đang trầm tư. Gió biển thổi qua làm bay mái tóc đen còn hơi ướt của cô, mấy sợi tóc nghịch ngợm dính lên gò má, Theo bản năng () cô vén đến sau tai, lộ ra một khoảng da thịt mượt mà trắng noãn.
Phần tóc đen phía sau mỏng manh, mềm mại, giống như viên dạ minh châu màu đen dưới ánh mặt trời, Nổi bật trên cổ áo là chiếc cổ trắng mịn, cái miệng màu hồng đỏ nhẹ nhàng mím lại, trong sáng long lanh khiến cho người ta không nhịn được nghĩ muốn nếm thử một chút.
Ngũ quan xinh xắn vừa có nét của người phương tây, cộng với dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh của người phương đông. Mặc dù trong mắt của anh, cô gái vẫn còn lộ vẻ non nớt, nhưng so với hai năm trước thì đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhưng sâu trong đôi mắt đen nhánh kia, luôn toát lên vẻ u buồn.
Ôn Dĩ Thâm nhíu lông mày, có chút đau lòng, lại không nhịn được muốn đi tìm hiểu sâu hơn, Đáng lẽ nỗi ưu thương này, không nên xuất hiện trên người một cô gái mười bảy, mười tám tuổi.
Cô gái chần chừ đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, sau đó xách theo hành lý vội vã chạy về phía bến tàu.
" Cậu chủ? " Truyện đăng trên diễn đàn lqd
Ôn Dĩ Thâm sững sờ, phục hồi tinh thần lại,