Chương 119
Editor: Thiên Y
Trình Nam mừng rỡ ngẩng đầu, hướng cổ về sau lưng ra hiệu: "Tiểu Mạn, thêm bát đũa."
Giọng nói thô lỗ chợt gào lên khiến thực khách xung quanh liền đồng loạt nhìn về phía này, trong đó có tò mò cũng có tức giận. Mà cô gái bưng khay đang ở cách đó không xa nghe thấy âm thanh thì khuôn mặt nhỏ nhắn hết trắng lại đỏ, sau đó trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Vẻ mặt Triển Mộ không thay đổi ngồi xuống, hình như đã sớm tập thành thói quen với giọng của Trình Nam: "Từ khi nào mà cậu đã đổi khẩu vị rồi?"
Trong ký ức của anh, Trình Nam thích nhiều kiểu phụ nữ, từ quyến rũ đẫy đà đến thành thục nữ tính.
Trình Nam suýt nữa bị hóc xương cá, sau khi ho khù khụ một hồi thì giọng nói cũng thấp xuống: "Triển Mộ, xem như em cầu xin anh. Anh đừng có nói lung tung trước mặt cô ấy. Lần này đúng là ông đây nghiêm túc."
Triển Mộ hơi nhíu mày, không đánh giá gì với lời anh ta nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
Nói xong, anh rất tự nhiên lấy thuốc lá từ trong túi ra.
Trình Nam theo dõi động tác của anh thì thuận tay lấy bật lửa trong túi áo ngực ra.
"Tôi không cần lửa." Triển Mộ ngậm thuốc lá vào trong miệng, cự tuyệt.
Trình Nam không hiểu: "Hả? Không châm lửa thì anh ngậm thứ đó làm gì."
Triển Mộ cười không nói. Theo lời của bác sĩ, nếu như anh muốn một đứa bé, vậy trong vòng một năm tốt nhất không được uống rượu hút thuốc.
"Cậu tìm tôi ra ngoài để ôn chuyện sao?"
Trình Nam cười ngây ngô hai tiếng: "Anh Triển, em sợ lâu ngày nên anh quên mất em rồi."
Triển Mộ kẹp điếu thuốc xuống, nói: "Vài chục năm rồi, không ngờ cậu vẫn không thay đổi."
Thời tiết nóng bức nhưng trong quán hải sản cũng không lắp điều hòa. Trình Nam nhìn quạt trần cũ kĩ ở trên nóc nhà, chợt lau mồ hôi. Chiếc áo T shirt ướt đẫm dán chặt lên trên người, lộ ra bắp thịt rắn chắc, hơn nữa người đàn ông cao 1m8 để đầu định, luôn có một loại khí thế khiến cho người ta không giận mà uy.
Nhìn khuôn mặt kia tươi cười.
Ánh mắt của Triển Mộ chợt sáng lên, trong số những người mà anh gặp qua, Trình Nam là người ngu ngốc nhất, nhưng lại là nội ứng có vận số tốt nhất.
Nếu nói đến lần đầu tiên hai người quen biết, có lẽ là từ mười bảy năm trước......
Năm đó Triển Mộ mới vừa tròn mười lăm tuổi. Trước khi gặp được Thương Trung Tín, vì muốn sinh tồn, anh đã phải lăn lộn trong các quán bar từ sớm, trải qua cuộc sống bữa đói bữa no.
"Vậy sao." Trình Nam cười khúc khích: "Anh Triển! Sao anh không ăn? Bữa này tính vào em, anh đừng khách khí với em."
Triển Mộ nhìn chằm chằm hơi nóng trong chén trà, tâm trạng không khỏi ngẩn ngơ, giống như lại trở về khoảng thời gian không thấy được hi vọng, những năm tháng tối tăm nhẫn nhục, thiếu niên cũng cười như vậy, từ trên mặt đất nhặt lên một gói một nhỏ, gọi anh từ phía sau lại: "Ê, cậu rớt đồ này."
......
Lăn lộn ở ngoài đường mấy năm, Triển Mộ không phải chưa từng gặp qua cảnh sát phái đi nằm vùng, nhưng người giống như Trình Nam lại chưa từng thấy qua.
Ai cũng biết nằm vùng không có cái gì tốt đẹp cả, hoàn toàn không có kết quả tốt. Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Trình Nam, có lẽ là thanh niên tràn đầy nhiệt huyết vừa từ trường cảnh sát ra ngoài, bị cấp trên lừa tới.
Vậy mà khiến người ta khiếp sợ nhất chính là, người thiếu niên liều lĩnh sơ suất ấy lại có bản lĩnh trà trộn, trở thành một thuộc hạ của nhà họ Long trong hai năm....
"Anh Triển, không có anh em đã không sống tới hôm nay, anh đúng là ân nhân cứu mạng của em." Trình Nam để đũa xuống thành khẩn nói: "Gần đây em bị điều đến cục công an bên này. Sau này có cái gì cần giúp một tay anh cứ mở miệng, dù em có phải lên núi đao xuống biển lửa...."
Triển Mộ vung tay phất ngăn anh ta kể lể: "Công ty còn có việc chờ tôi đi xử lý, nếu cậu không có gì muốn nói thì tôi đi trước, rảnh rỗi chúng ta sẽ liên lạc."
Triển Mộ không nóng không lạnh nói xong,trước đây cũng chỉ là tiện tay làm chuyện đó nên anh cũng không để ở trong lòng. Nếu như lần này không phải Trình Nam chủ động liên lạc, anh sợ là đã sớm quên đi người này.
Mà chính vì ân cứu mạng lần đó, rõ ràng so về tuổi thì Trình Nam lớn hơn mình mấy tuổi nhưng lại trái gọi một tiếng anh Triển, phải một tiếng anh Triển một cách vui sướng.
Trình Nam ngăn anh lại: "Đợi chút, em thật sự có đồ đưa cho anh."
Anh ta lôi một tờ giấy từ trong túi ra: "Thời gian trước có một người phụ nữ đến cục cảnh sát báo án, vừa đúng lúc em trực. Phía trên này viết không phải là địa chỉ của anh sao?"
Nét chữ ngay ngắn chỉnh tề, chỉ cần liếc mắt một cái, Triển Mộ liền nhận ra chủ nhân của nó là ai.
Anh gấp tờ giấy bỏ vào trong túi, giọng nói khiêm nhường hơn nhiều so với lúc nãy: "Trình Nam, cám ơn cậu, bữa này tính cho tôi."
Ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào phòng ngủ.
Người nằm co rúc ở trên giường khẽ kêu một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Theo thói quen cô nghiêng đầu sang chỗ khác, lại phát hiện bên gối là khoảng trống.
Nhưng vào lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động, Thương Lam không nhịn được vểnh tai tỉ mỉ lắng nghe. Người đàn ông tiến vào liền chốt cửa, rồi sau đó là tiếng bước chân trầm ổn kiên định.
Trong chăn vẫn lưu lại hơi thở trên người của anh, nồng đậm giống như cô vẫn đang ở trong ngực của anh.
Thương Lam nhíu mày tung chăn ra. Tuy sức lực không lớn nhưng cử động vẫn khiến cô cảm thấy dưới thân đau nhức. Tối hôm qua Triển Mộ đòi hỏi quá lâu, cô đã không nhớ rõ mình ngất đi lúc nào, chỉ nhớ một giây trước khi ngất đi, trong mắt chỉ toàn là hình ảnh người đàn ông cầm thú kia đè ép trên người mình.
Dục vọng hiện rõ trong