Chương 17

Dưới ánh sáng lờ mờ trong bãi đỗ xe, tiểu trợ lý ngốc lăng đứng ở một bên không biết phản ứng thế nào, Lâm Đặc cung kính nghiêng mình nói “Cậu không đi, tôi sẽ không ngẩng đầu.” đầy khí thế. Sở Ngôn ánh mắt sâu thẳm mà nhìn tình cảnh trước mắt này, một lúc sau, mới mỉm cười gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”


Đến cái thế giới này đã được hơn hai tháng, Sở Ngôn về cơ bản đã thích ứng được với các sinh hoạt trong tương lai, lại không ngờ đến một cái ngoài ý muốn sẽ đột nhiên sẽ xuất hiện như thế. Những mảnh vỡ ký ức của nguyên chủ cũng không được hoàn chỉnh, Sở Ngôn chỉ có thể thu thập được một ít thông tin sinh hoạt cơ bản, những thông tin khác ngoại trừ mơ hồ không rõ thì chính là triệt để không có gì.


Nói ví dụ như bây giờ vị “Hạ tiên sinh” này, Sở Ngôn hoàn toàn không biết người này là ai.


Mặc dù không biết, nhưng là vẫn có thể phân tích ra một chút gì đó. Nhìn dáng dấp Lâm Đặc liền có thể biết được vị “Hạ tiên sinh” này tuyệt đối không đơn giản, theo lý thuyết nguyên chủ tuyệt đối không thể nhận thức được một người có vị trí cao như thế, như vậy giữa hai người chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mới có thể nhận thức lẫn nhau.


Lâm Đặc để trợ lý của Sở Ngôn ngồi xe bay rời đi trước, biểu thị Hạ tiên sinh sẽ đích thân tới đón và đưa Sở Ngôn trở về thủ đô. Nên vào giờ phút này, Sở Ngôn cùng Lâm Đặc liền đồng thời cất bước hướng về bãi đỗ xe tư nhân hoàn toàn trống trải.


Chỉ cần cậu cho rằng (?), Sở Ngôn chính là một người phi thường thích nói chuyện, rất nhanh liền khiến Lâm Đặc chủ động mở miệng nói ra một chút tin tức trọng yếu: “Lần này, Hạ tiên sinh đến là có thiện ý, cậu không cần phải lo lắng, ngài ấy tạm thời vẫn chưa có dự định bội ước, có điều...” Dừng một chút, Lâm Đặc vẻ mặt đầy quẫn bách nói tiếp: “Có điều, Sở tiên sinh, lần này vẫn là khuyên cậu nên chú ý một chút.”


available on google playdownload on app store


Ý của Lâm Đặc chính là: Ngươi phải cẩn thận a, chỉ cần là người đàn ông bình thường, tận mắt chứng kiến vợ mình cư nhiên lại hôn môi người đàn ông người khác ngay trước mắt mình, quản ngươi là chuồn chuồn lướt nước hay là hôn lưỡi kiểu Pháp, kể cả là do kịch bản yêu cầu cũng nhất định phải bùng nổ. Mặc dù, Boss dường như cũng không phải là yêu thích ngươi, thế nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận a...


Có điều lời này nghe vào trong tai Sở Ngôn lại phân tích ra một tầng ý tứ khác ——
Quan hệ giữa nguyên chủ cùng “Hạ tiên sinh” không được tốt.
Nguyên chủ cùng “Hạ tiên sinh” dường như có cái hiệp ước gì đó.


Hơn nữa vị “Hạ tiên sinh” này tựa hồ phi thường quyền cao chức trọng, nguyên chủ là một kẻ bất nhập lưu[1], thế nhưng lại là một tiểu minh tinh tuyến ba trưởng thành đến vô cùng đẹp đẽ, cẩn thận cân nhắc một lúc, trong đầu Sở Ngôn đã hiện ra một ít thông tin, bất quá cậu nhíu chặt hai đầu lông mày, hoàn toàn không muốn khẳng định ý nghĩ này.


[1] Chỉ tư tưởng, lời nói không đâu vào đâu, viển vông; đẳng cấp thấp; không xứng để quan tâm, để xếp loại.


A – 32 vây quanh vệ tinh là một viên tinh cầu màu xanh lam, ánh sáng màu xanh nhạt xuyên qua tầng khí quyển chiếu đến, rọi sáng cả bãi đỗ xe này.Một ngàn năm trước có người yêu thích chơi xe, mà ngàn năm sau tự nhiên cũng sẽ có người yêu thích chơi xe bay, hiện tại chiếc xe bay đứng ở trước mặt Sở Ngôn này thực sự đã là chiếc xe xa hoa nhất cậu từng gặp rồi. Không có quá nhiều phụ kiện trang trí, không có màu sắc sáng lạn, chỉ thấy thân xe giống như hình một giọt nước màu Hắc Diệu thạch, hiên ngang như một vị Đế Vương mang theo khí thế vô cùng bá đạo.


Sở Ngôn như có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn một lúc, Lâm Đặc rất nhanh liền đi tới phía trước chiếc xe bay kia, không hề động thủ, cửa xe đã tự động mở ra một bên.


Bên trong xe tựa hồ rất rộng rãi, cũng không thể nhìn thấy rõ đồ vật ở bên trong, Lâm Đặc hơi khom lưng, nói một câu “Mời vào.” Mà sau câu nói này, thiếu niên tuấn mỹ liền nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh mà bước vào trong xe, sau đó ngẩng đầu một cái trong nháy mắt liền sửng sốt.


Hạ Bách Thâm cứ như vậy ngồi ở một góc khác trên xe bay, yên tĩnh cúi đầu đọc sách.
Thời Đại Tinh Tế sa sỉ nhất là cái gì? Là kim cương? Là tiền? Là phỉ thúy? Hay là bảo thạch?
Toàn bộ đều không phải!
Thời Đại Tinh Tế cao quý nhất, sa sỉ nhất chính là sách.


Hơn 800 năm trước, con người thông qua bộ luật bảo vệ thực vật, bắt đầu huy động rất nhiều lực lượng nhân viên bảo an địa phương lên kế hoạch bảo vệ những loài thực vật đang đứng bên bờ vực hủy diệt. Toàn bộ tinh hệ bây giờ có vô số tinh cầu màu xanh lục, trên bề mặt tinh cầu không cho kiến tạo bất cứ kiến trúc nhân loại nào, chỉ cho phép con người đi tới tiến hành tham quan, chính là vì để bảo vệ thực vật.


Một ngàn năm sau, loài người đều đã có ý thức bảo vệ môi trường, cho dù bây giờ thực vật đã không thể hủy diệt, dưới sự bảo vệ của con người, chúng càng sinh sôi trưởng thành so với nhân loại nhân loại thậm chí còn nhanh hơn, thế nhưng luật pháp vẫn như cũ quy định việc bảo vệ thực vật, chính là vì không muốn một lần nữa lại dẫm vào vết xe đổ “Thực vật suýt chút nữa bị hủy diệt“.


Có điều đó cũng không phải nói con người thì không thể ăn rau dưa, chặt cây cối. Rau dưa đã có tinh cầu chuyên môn trồng trọt tiến hành vun bón, gây trồng. Bất quá, thế giới trải qua hơn một nghìn năm phát triển đến hiện tại đã không còn việc gì cần phải chặt cây nữa rồi. Bởi vì hiện tại đã có thể dùng chip điện tử thay thế giấy tờ, đem mọi chữ số cùng tranh ảnh ghi chép lại, còn có thể lưu giữ càng lâu.


Giấy không phải là không có, nhưng lại rất đắt, phi thường, phi thường đắt!
Từ khi Sở Ngôn đến thế giới này đến bây giờ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy giấy, cậu vạn lần không nghĩ tới, không gặp được thì thôi, này vừa nhìn đã thấy được một quyển sách dày cộp.


Bầu không khí an tĩnh trong xe mang theo một sự ngột ngạt nặng nề. Sau khi Sở Ngôn tiến vào trong xe, cánh cửa phía sau cậu liền nhẹ nhàng đóng lại. Lâm Đặc không lên cùng, thế nhưng chiếc xe này lại tự động cất cánh. Ở bên trong xe chỉ có Sở Ngôn cùng người đàn ông trước mắt này ngồi đối diện với nhau. Đối phương không có mở miệng, Sở Ngôn cũng liền không có mở miệng.Không gian bên trong xe vô cùng rộng rãi, sau khi đi vào trong Sở Ngôn liền ngồi trên một chiếc ghế sô pha mềm mại, dùng dư quang lặng lẽ đánh giá người đàn ông bên cạnh. Không thể không thừa nhận, người đàn ông này có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, khí chất xuất chúng, cho dù là khi cụp mắt, nhíu lông mày, bộ dáng cúi đầu đọc sách cũng đủ làm người khác phải chú ý, chí ít bỏ qua cái hiệp ước ch.ết tiệt kia Sở Ngôn vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, thoải mái.


Bất quá nhìn vẻ bề ngoài hết sức thoải mái, cũng không đại biểu sống chung với nhau cũng sẽ thoải mái.
Sau ba phút trầm mặc, khóe môi Sở Ngôn khẽ câu lên, ngữ khí bình tĩnh nói: “Hạ tiên sinh.”


Một câu nói ra, nam nhân ngồi bên cạnh cũng không có phản ứng. Mắt phượng hẹp dài vẫn như cũ rũ xuống nhìn trang sách, hắn tựa như không nghe thấy câu nói của Sở Ngôn, lại giống như vốn dĩ không để ý bên cạnh mình từ lúc nào đã tăng thêm một người.


Hành động này hiển nhiên khiến cho Sở Ngôn cảm thấy khó chịu, ngay tại thời điểm cậu đang chuẩn bị mở miệng nói tiếp, lại nghe thấy một đạo thanh âm trầm thấp, từ tính từ trong xe vang lên: “Chúc mừng cậu sát thanh, diễn xuất không tệ.”


Đối phương không đầu không đuôi nói một câu khiến cho Sở Ngôn hơi run run, bất quá cậu rất nhanh liền phản ứng lại, gật đầu cười: “Cảm ơn.”


Thiếu niên mặc dù đang cười, thế nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt, hơn nữa cũng không hề có một chút ý tứ che dấu nào, chỉ cần hơi lưu tâm liền có thể nhận ra thái độ qua loa của cậu. Thái độ này làm cho Hạ Bách Thâm hơi có thâm ý nâng mắt nhìn qua, sau đó liền đem sách cầm trong tay nhẹ nhàng khép lại.


Từ đó, Hạ Bách Thâm rốt cuộc toàn tâm toàn ý mà quan sát thiếu niên trước mắt này.


Nửa năm trước, trong quá trình Hạ lão gia tử tự nhận là tận tình khuyên bảo, thường thường sẽ nhắc đến một câu nói: “Đứa nhỏ kia dung mạo rất đẹp đẽ, tuy rằng khí chất có điểm u sầu, thời điểm nhìn người cũng có chút sởn tóc gáy, thế nhưng kỳ thực nhìn thêm vài lần cũng rất không tồi, cháu thử nhìn qua xem, nói không chừng lại thật sự sẽcó hảo cảm?”


Hiện tại khi đã chân chính gặp được người vợ hợp pháp trên danh nghĩa của mình, phản ứng đầu tiên của Hạ Bách Thâm là ——
Vậy mà thật sự rất ưa nhìn.


Loại đẹp đẽ này không giống khi đứng từ studio ở tầng ba nhìn xuống thấy ngũ quan tinh xảo, mà là một vẻ đẹp xuất phát từ bên trong con người. Con mắt nhạt màu trong trẻo, hơi cong lên, nụ cười tuy rằng có chút xa cách, lạnh nhạt, thế nhưng khí chất lại vô cùng tao nhã, nếu không phải đã sớm điều tr.a rõ ràng bối cảnh gia đình Sở Ngôn, cho dù có nói rằng đây là con cháu thế gia, chỉ sợ Hạ Bách Thâm cũng sẽ không hoài nghi.


Mà tại thời điểm Hạ Bách Thâm đánh giá Sở Ngôn, Sở Ngôn cũng đang quan sát hắn.


Người đàn ông trước mặt, ngũ quan lập thể thâm thúy, gương mặt tuấn mỹ. Hai người ngồi đối diện nhau. Lúc này, quyển sách kia đã bị nam nhân sớm đặt sang một bên ở trên ghế salong, mười ngón tay của hắn đan vào nhau, nhìn như đang tùy ý đặt giữa hai chân, đường cong gợi cảm dưới cằm hơi nâng lên, một loại khí chất cao quý, tao nhã liền tự nhiên mà sinh ra, khí tràng bá đạo tỏa ra bốn phía.


Thời điểm người đàn ông kia dùng ánh mắt sâu thẳm cao thấp đánh giá mình, Sở Ngôn liền có cảm giác bản thân thật giống như bị đối phương ghim chặt ở trên ghế, không cách nào nhúc nhích. Tầm mắt đối phương lạnh lẽo như dao găm nhẹ nhàng lướt qua quần áo cùng da thịt của cậu, loại khí tràng đáng sợ này chỉ e là một cái liếc mắt đơn giản, cũng có thể khiến cho con người ta cảm thấy nghẹt thở.


Mi mắt khẽ khàng khép lại, đợi đến thời điểm Sở Ngôn mở mắt lần thứ hai, cậu đã nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhìn về phía đối phương.


Không khí bên trong xe vẫn yên tĩnh như lúc nãy, xe bay vững vàng bay tới một sân bay tinh tế gần nhất, bất quá bầu không khí giữa hai người dường như có chút biến hóa. Thiếu niên khóe môi mỉm cười ôn nhu, ánh mắt lại hết lãnh đạm, nam nhân ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp của thiếu niên không dời.


Qua một lúc, Sở Ngôn ngữ khí ôn hòa mà mở miệng: “Hơn hai tháng trước, tôi được Thiên Thịnh kí hợp đồng, trở thành nghệ sĩ dưới danh nghĩa giải trí Thiên Thịnh. Người đại diện Chu Huy Hòa lúc ấy có hỏi tôi, có biết vì sao Thiên Thịnh kí hợp đồng với tôi không, Hạ tiên sinh, chuyện này cùng ngài có quan hệ phải không?”


Hạ Bách Thâm biểu tình bình tĩnh nhìn thiếu niên đang nói cười trước mặt, một hồi lâu sau mới vuốt cằm nói: “Thiên Thịnh là một phần tài sản của tôi.”


Vấn đề này Sở Ngôn đã suy nghĩ một lúc lâu mới dám nói ra, cậu suy nghĩ một chút, dựa vào cá tính của nguyên chủ chỉ biết một mực ăn no chờ ch.ết, càng không thể nào đột nhiên có lòng cầu tiến chủ động yêu cầu được phát nhiều tài nguyên hơn, chính vì vậy, chuyện tiến vào Thiên Thịnh này, nguyên chủ nhất định là không biết, cậu liền mới hỏi vấn đề này.


Một câu này vừa hỏi ra liền liền lấy được đáp án, vị “Hạ tiên sinh” này vậy mà lại thẳng thắn đem câu trả lời nói ra khỏi miệng, này liền khiến cho Sở Ngôn cũng không còn thắc mắc nào nữa.
Nhất thời, bên trong xe lần thứ hai không có ai mở miệng.


Hai người trầm mặc nhìn đối phương, một người mỉm cười, một người lại lãnh đạm.


Qua mấy phút sau, nam nhân tuấn mỹ, thanh quý rốt cục cũng đem tầm mắt từ trên người thiếu niên dời đi, ánh mắt của hắn dừng lại chốc lát trên đôi môi đầy đặn của Sở Ngôn như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên mở miệng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu chuyển tới nhà của tôi, Lâm Đặc sẽ đem chìa khóa giao cho cậu, có thời gian, tôi sẽ trở lại.”


Lời này vừa nói ra, trong lòng Sở Ngôn liền lộp bộp một tiếng, trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười, thế nhưng trong lòng đã không còn cái gì gọi là bình tĩnh nữa rồi ——
Thật sự là kim chủ của nguyên chủ a?!
__ __






Truyện liên quan