Chương 56
Việc thu được đề danh của giải Kim Phượng, từ hai tháng trước Sở Ngôn đã nghe được tin tức.
Giải Kim Phượng là giải thưởng truyền hình có danh tiếng vang dội nhất Hoa quốc, có lực ảnh hưởng vô cùng sâu rộng, trong nước ngoại trừ giải Kim Thịnh có thể xem như tầm vóc quốc tế, tám giải thưởng lớn còn lại đều được liệt vào giải thưởng đỉnh cấp của cộng đồng giới giải trí người Hoa, mà Kim Phượng lại đứng đầu trong số đó. Cơ cấu giải thưởng của Kim Phượng bao gồm gameshow, chương trình khoa giáo, truyền hình và cả điện ảnh, cử hành vào mỗi đầu năm mới.
Trước giải Kim Phượng, Sở Ngôn kỳ thực cũng đã nhận được đề danh, thậm chí là thu thưởng tại vài giải thưởng nhỏ khác. Cái gì ‘Người mới xuất sắc nhất’, ‘Nam phụ xuất sắc nhất’ y đều gom không ít, thế nhưng lại không khiến cho giới truyền thông quan tâm như vậy.
Đối với những hạng mục nhỏ kia, chỉ có các giải quan trọng như ‘Đạo diễn xuất sắc nhất’, ‘Nam/nữ chính xuất sắc nhất’, và ‘Tác phẩm xuất sắc nhất’ mới có độ tranh luận cao, các danh hiệu khác chỉ là bổ sung lý lịch mà thôi, không mang đến bao nhiêu danh tiếng cho nghệ sỹ, nhất là những nghệ sỹ tuyến đầu.
Kim Phượng vừa công bố đề cử, tiếng tăm của Sở Ngôn lần nữa tăng vọt.
Mà thời điểm Kim Phượng công bố danh sách vừa vặn trùng khớp với kế hoạch tuyên truyền của 《Cực quang》, điều này khiến cho các fans càng thêm chú ý tới 《Cực quang》, gia tăng độ tuyên truyền lên không ít
Đương nhiên, cũng có người nghi vấn ‘Một diễn viên chỉ diễn vai nam phụ, làm sao có thể nhận vai nam chính trong điện ảnh bom tấn, còn để Bạch Kỳ Nhiên làm nền cho nữa’. Bất quá loại ý kiến này dù sao chỉ là số ít, đoàn phim 《Cực quang》 đối với việc chọn diễn viên đã tiến hành giải trình, hơn nữa Đoạn Tư Nguyên còn phi thường tự tin phát biểu: “Tôi chọn diễn viên chỉ chọn hợp vai, chưa bao giờ dựa vào danh tiếng.”
Lời này vừa ra lập tức nhận về một hồi thóa mạ.
Những người hâm mộ của Sở Ngôn đều biểu thị:
/@ Đoạn Tư Nguyên, Đạo diễn, anh đứng lại! Chúng tôi bảo đảm không đánh ch.ết anh! Vậy nên ý của anh là Sở Nghiên Nghiên nhà chúng tôi phi thường thích hợp diễn các vai bi kịch sao?! Cầu Sở Nghiên Nghiên nhận diễn hài kịch, chúng tôi bảo chứng không ngừng cười nổ rạp!!!/
Các fans của Trịnh Tâm Ngưng lại nói thế này:
/23333, hóa ra A Tâm có thiết đặt ôn nhu hiền thục sao? Quá cất nhắc rồi/
Về phần fans của Bạch Kỳ Nhiên, phong cách càng không giống người thường:
/Chúng ta đều hiểu được Tiểu Bạch là một kẻ lưu manh khốn nạn, mau đưa tên tiểu bại hoại này thả ra, mọi người đều muốn xem Tiểu Bạch có thể hư đến trình độ nào!/
Dưới sự tuyên truyền vô cùng náo nhiệt này, 《Cực quang》 chưa chiếu đã nổi, ba ngày hai lần xuất hiện trên bản hot search, doanh thu phòng vé đặt trước trong vòng một tháng trên phạm vi toàn Hoa quốc trực tiếp phá ba trăm triệu, hơn nữa còn không ngừng gia tăng.
Liêu Tinh đã từng là nam 2 cứ thế bị mọi người bỏ quên trong bụi bặm lịch sử, không ai còn nhớ hắn đã từng tham gia bộ phim này, dù sao khi đem ra so sánh với Bạch Kỳ Nhiên, cái tên Liêu Tinh kia quả thực quá khiêm tốn, thậm chí ngay cả xếp hạng của Sở Ngôn trên ‘Hoa tinh rực rỡ’ cũng sắp vượt lên trước hắn.
Một tuần sau khi trở về Thủ đô tinh, Chu Hòa Huy gửi một phần tư liệu điều tr.a cho Sở Ngôn.
Trong phòng nghỉ rộng rãi an tĩnh, Chu Hòa Huy một bên tự rót trà cho mình, một bên nói: “Tiểu Ngôn, lần này cậu đã đoán đúng, quan hệ của Liêu Tinh và Lý Triết Thiên quả thực rất tốt, hơn nữa còn có liên hệ lợi ích nhất định. Bọn họ là cùng một công ty, người đại diện của Liêu Tinh cũng từng là người đại diện của Lý Triết Thiên. Trong nhà Lý Triết Thiên có tiền, từng đầu tư vài bộ phim tiêu biểu cho Liêu Tinh. Vốn Liêu Tinh không định nhận vai nam 2 của 《Cực quang》, thế nhưng do Thiên Thịnh tạo áp lực lên Lý Triết Thiên, khiến Lý Triết Thiên thạm thời bị tuyết tàng, vậy nên cậu ta dưới cơn nóng giận rút khỏi giới giải trí, đồng thời cũng rút vốn không đầu tư phim mới cho Liêu Tinh.”
Sở Ngôn nghe vậy cũng đã hiểu: “Vậy nên phim mới của Liêu Tinh thế nào?”
Chu Hòa Huy bất đắc dĩ nói: “Tạm thời gác lại. Hiện tại tiền đầu tư thiếu hơn phân nửa, đoàn phim đang xoay quanh tìm nhà đầu tư mới, vậy nên Liêu Tinh mới có thời gian rảnh nhận vai của 《Cực quang》.”
Chuyện trên đời này chính là trùng hợp như vậy, nếu Lý Triết Thiên không dai dẳng gây phiền phức cho Sở Ngôn cũng sẽ không chọc cho Thiên Thịnh ra tay. Nếu Thiên Thịnh không ra tay, vậy Lý Triết Thiên cũng không bị buộc cho rời khỏi giới giải trí, đồng thời keo kiệt rút đầu tư cho phim mới của Liêu Tinh. Do đó Liêu Tinh cũng không cần tham gia đoàn phim 《Cực quang》, còn hao tâm tổn trí ngáng chân Sở Ngôn, rất có khí thế hận tới thấu xương.
Nghe được cái đánh giá ‘Hận thấu xương’ kia của Chu Hòa Huy, trợ lý Vu Đồng Đồng vốn không tham gia câu chuyện có chút không được tự nhiên hỏi thăm: “Liêu Tinh thật sự chán ghét Sở Ngôn đến như vậy sao? Em cảm thấy những chuyện này đều không lớn lắm nha, cũng không thể trách Sở Ngôn, đâu phải Sở Ngôn ép Lý Triết Thiên rút vốn đầu tư.”
Chu Hòa Huy nghe vậy lắc đầu, nói: “Có một số người, ánh mắt luôn thiển cận như vậy, cứ thích đem trắc trở của mình đẩy lên cho kẻ khác.”
Nghe những lời này, Sở Ngôn chỉ nhẹ nhàng cười cười, tiếp tục cầm thư mời của giải Kim Phượng lên nghiên cứu các vấn đề cần lưu ý, chỉ để lại cô trợ lý ngây ngốc bĩu môi gật đầu, cảm giác bản thân giống như càng thêm nhận rõ sự phức tạp trong giới giải trí.
Trên thế giới này chính là có một vài người như vậy, nếu như bọn họ gặp trắc trở gì tuyệt đối sẽ đem sai lầm đổ lên đầu người khác, chưa bao giờ nghĩ đến liệu có phải do bản thân phạm lỗi hay không, càng không thèm suy nghĩ phương pháp giải quyết.
Giống như việc bộ phim của Liêu Tinh bị gác lại vậy, hắn ta vừa thấy Sở Ngôn liền đem mọi sai lầm đều đổ lên đầu Sở Ngôn, từ lúc mới gặp liền áp diễn đến đủ loại mưu kế lăn qua lăn lại sau này, kỳ thực bản thân không nhận được một chút chỗ tốt nào, đúng là hại người mà chẳng lợi ta.
Đợi việc của Liêu Tinh xử lý rõ ràng, Vu Đồng Đồng liền chạy đến bộ hậu cần của Thiên Thịnh, đem hết những thứ lần này Sở Ngôn cần dùng để đi thảm đỏ Kim Phượng đều báo lên, trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người, Sở Ngôn và Chu Hòa Huy.
Chu Hòa Huy đem toàn bộ những chi tiết cần chú ý của giải Kim Phượng nói lại một lần với Sở Ngôn, đến cuối cùng lại hỏi: “Lần này cậu dự định đi thảm đỏ cùng đoàn phim 《Huyết chiến》 hay 《Thịnh Thế 》? Cả hai bộ phim cậu đều có vai diễn được đề cử, đi cùng bên nào cũng phù hợp.”
Sở Ngôn suy tư một lát, nói: “Đi cùng 《Huyết chiến》 thôi, trong phim này em là nam 2, hơn nữa Lý Triết Thiên cũng đã lui khỏi giới giải trí rồi, lần này hẳn cũng không xuất hiện. Nếu như ngay cả nam 2 cũng không ra mặt, sợ rằng đạo diễn Vương sẽ khóc cho em xem.”
Nghe xong lời này Chu Hòa Huy phi thường tán đồng gật đầu, hai người lại thương lượng một chút về hoạt động tuyên truyền của 《Cực quang》 trong vài ngày tới, sau đó Sở Ngôn liền tự mình rời khỏi công ty. Bất quá, lần này y vừa mới đi đến khu vực đổ xe của Thiên Thịnh đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở đằng xa.
Trên bầu trời rộng rãi vô ngần có tầng tầng mây xám nặng nề giăng phủ, sắc trời u ám, biển mây gắt gao che chắn toàn bộ bầu trời của Thủ đô tinh, đem ánh nắng hoàn toàn cách ly. Trời mua đông hiếm thấy một ngày chuyển mưa, vậy nên áp suất không khí cũng rất thấp, ngay từ lúc rời khỏi tòa nhà Thiên Thịnh Sở Ngôn đã cảm thấy trong lòng bồn chồn, vậy nên khi vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt, y lập tức thuận theo bản năng nghĩ đến ——
Lẽ nào đây là điềm báo không may?
Hạ Bách Thâm mặc một chiếc áo khoác lông dáng dài màu đen đứng bên cạnh xe huyền phù cũng màu đen nốt, đẹp đẽ tiêu sái, ngước mắt nhìn Sở Ngôn. Cho dù ánh sáng ở bãi đổ xe rất mờ nhưng cũng không làm mất đi vẻ tuấn mỹ cao quý của người đàn ông này, anh chỉ an tĩnh đứng ở nơi đó, bất quá không khí xung quanh giống như đều bị chế trụ, khí thế trầm ổn đạm nhiên, có một chút cảm giác bức bách vô hình bao trùm khắp nơi.
Hai người đối diện nhau với khoảng cách chừng 5m, sau một lúc lâu, Sở Ngôn mỉm cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Hạ Bách Thâm mặt vẫn lạnh tanh kéo kéo khóe môi, gật nhẹ đầu, nói: “Đã lâu không gặp.”
Sở Ngôn cất bước đi tới bên cạnh Hạ Bách Thâm, cử chỉ thong dong không chút căng thẳng nào, hỏi: “Hạ tiên sinh là vừa vặn đi ngang qua nơi này hay là muốn đến Thiên Thịnh xử lý công việc?” Dừng một chút, khóe mắt Sở Ngôn hơi cong lên, bổ sung: “Hoặc là nói, đặc biệt đến đây tìm tôi?”
Thiếu niên nếu đã nói thẳng như vậy, Hạ Bách Thâm tự nhiên cũng không e ngại, thế nhưng anh cũng không để Sở Ngôn thoáng cái đã chiếm thượng phong,trực tiếp không nhắc về vấn đề này, nói: “Đã quen biết lâu như vậy, tôi phát hiện cậu vẫn gọi tôi là Hạ tiên sinh.”
Sở Ngôn nghe vậy hơi nhướn mi, hỏi ngược lại: “Ngài tựa hồ cũng vẫn gọi tôi là Sở Ngôn.”
Hạ Bách Thâm lập tức sửa miệng, thanh âm mang cười: “Tiểu Ngôn.”
Chất giọng từ tính trầm thấp của người đàn ông này nhẹ nhàng quanh quẩn trong bãi đổ xe, anh ta nói rất chậm, biểu tình khi nói cũng rất nhiêm túc, thanh âm kia phảng phất như tiếng đàn violon ma mị, thuần hậu ưu nhã, khiến Sở Ngôn ngẩn ra trong một thoáng, sau hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Cái xưng hô ‘Tiểu Ngôn’ này đã có rất nhiều người gọi qua, người lạ không nói gì, ngay cả Chu Hòa Huy bình thường cũng dùng nó để gọi Sở Ngôn, y chưa từng cảm thấy có gì không đúng. Song khi cái tên này được thốt ra từ miệng Hạ Bách Thâm, Sở Ngôn lại cảm thấy trong lòng giống như có chút ngứa, nói không rõ là cảm giác gì thế nhưng cũng không chán ghét.
Sở Ngôn cũng không đem tâm tình phức tạp biểu lộ ra ngoài, trái lại khóe miệng hơi cong, phi thường trịnh trọng gọi: “Thâm Thâm.”
Hạ Bách Thâm bị làm cho sửng sốt: “…”
Một lát sau, Sở Ngôn còn chưa vui vẻ bao lâu Hạ Bách Thâm đã cười nhẹ gọi: “Ngôn Ngôn.”
Sở Ngôn: “…”
Hạ Bách Thâm lại nhắc thêm vài lần: “Ngôn Ngôn. Ừ… Ngôn Ngôn.”
Sở Ngôn không hề chùng bước: “Thâm Thâm.”
Hạ Bách Thâm hơi ngẩn ra, lại gọi: “Ngôn Ngôn.”
Sở Ngôn mỉm cười: “Thâm Thâm.”
Hạ Bách Thâm: “Ngôn Ngôn.”
Sở Ngôn: “Thâm Thâm.”
“Ngôn Ngôn.”
“Thâm Thâm.”
“… Ngôn Ngôn.”
“… Có thể kết thúc chưa?”
“… Được.”
Sở Ngôn quả thực không ngờ đến, loại chuyện hại người không lợi mình này y cũng sẽ làm ra được, thế nhưng còn mang theo Hạ Bách Thâm cùng làm!
Cái xưng hô ‘Ngôn Ngôn’ này quả thật khiến y nổi da gà đầy đất, đặc biệt là khi Hạ Bách Thâm gọi còn cố ý nhấn thêm trọng âm, có vẻ vô cùng ‘thâm tình’, thực là làm cho người ta không còn lời gì để nói.
Sở Ngôn suy nghĩ một hồi, lần nữa nhấc lên trọng tâm câu chuyện: “Vậy nên, Hạ tiên sinh, hôm nay ngài đến tìm tôi rốt cục là có việc gì?”
Đôi mắt phượng thâm thúy phán chiếu bộ dạng thanh tú của thiếu niên, Hạ Bách Thâm nhìn lâu một lúc rồi nói: “Hôm nay khí trời rất tốt, đã lâu không gặp. Hôm nay cũng là ngày kỷ niệm một năm chúng ta đăng ký kết hôn, vậy nên tôi đón cậu đi ăn cơm.”