Chương 86

“Muốn chạy khỏi sự khống chế của người, lại tiến dần vào chiến cục người bày sẵn[1]…”
Thanh âm của thiếu niên trầm thấp êm tai, thế nhưng cố tình ngay từ âm tiết đầu tiên lại đột nhiên lạc tone!


Bắt đầu như vậy khiến hai thiếu nữ phi thường ủng hộ Sở Ngôn có chút so, mà Hàn Tiếu ở bên cạnh lại vô thức nhíu chặt lông mày, có chút bận tâm nghĩ: Ngay từ âm đầu tiên liền sai, đây chính là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.


Hàn Tiếu có thể nghe ra được, Sở Ngôn tựa hồ không thường xuyên cất giọng nên không quá có thể nắm giữ thanh âm của mình, bởi vậy có thể thấy quá trình thu âm ca khúc kết phim của 《Tinh Quang》 lần này hẳn sẽ gặp phải một ít trắc trở khó tránh khỏi.


Mà những công việc công tác còn lại cũng nhìn nhau một cái, đều tự hiểu: Quả nhiên, thật là không biết hát mà!


Bên này, trong đầu Hàn Tiếu đã bắt đầu liệt ra hàng loạt phương thức điều âm, đồng thời cũng thiết kế một chương trình huấn luyện riêng cho Sở Ngôn. Ngay lúc anh bắt đầu chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, chợt nghe thanh âm của thiếu niên truyền ra từ thùng loa dần trở nê êm ái lưu loát, âm cuối còn mềm mại kéo dài một chút, phảng phất là tình nhân đang thủ thỉ bên tai.


Biểu hiện này khiến Hàn Tiếu bất chợt ngơ ngẩn, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên chỉ thấy thiếu niên đứng cách một tầng thủy tinh nọ đáng khẽ nhắm đôi mắt lại, thần sắc bình tĩnh thấp giọng ngâm xướng. Ánh đèn dìu dịu màu vàng trong phòng phủ lên người cậu, phảng phất như một lớp mạ vàng mông lung, hàng mi dày rậm của Sở Ngôn hơi run rẩy, thanh âm trầm thấp nhu hòa chảy ra khỏi cổ họng.


available on google playdownload on app store


“Tôi như một quân cờ, tiến lui đều do người tùy ý quyết định, tôi không phải tướng lĩnh duy nhất trong mắt người, chỉ là một con tốt không đáng giá mà thôi…”


Tựa hồ chìm đắm trong vô hạn đau thương, thanh âm của Sở Ngôn lại không nặng nề trái lại mang theo một loại cảm giác thanh thản như cười như không, thế mà cố tình, loại thanh thản này khiến người khác cảm thấy như đang miễn cưỡng vui cười, đem trái tim phong ấn lại dưới bề ngoài phóng khoáng.


Ai cũng không hiểu được, vì sao thiếu niên này ban đầu hát sai giọng nghiêm trọng, thế nhưng chỉ ngân nga thêm vài câu đột nhiên lại trở thành như vậy.


Rõ ràng lúc mơi cất tiếng ngay cả thanh âm cũng không nắm giữ rõ ràng, đoạn âm cao đầu tiên chưa đến đã phá, thế nhưng về sau khi tiến vào bộ phận điệp khúc lại thong dong lưu sướng như dòng nước mát lành, đừng nói hai thiếu nữ vốn đã yêu thích Sở Ngôn, ngay cả Hàn Tiếu cũng giật mình lắng nghe.


Ca khúc này Hàn Tiếu thực sự chưa từng nghe qua, một lần cũng chưa từng nghe qua!


Hàn Tiếu từ lúc năm tuổi đã bắt đầu tiếp xúc âm nhạc, có người trời sinh đã thích âm nhạc, chính là như Hàn Tiếu, đối với sự nghiệp đạo diễn của cha mình lại không có được một tia hứng thú nào, trong mắt chỉ toàn âm nhạc. Hàn Tiếu có thể cuồng vọng nói một câu, đi ngược về quá khứ ba trăm năm, toàn bộ những ca khúc nổi tiếng của tinh hệ anh đều đã từng nghe qua —— mà những ca khúc không nổi danh anh đương nhiên không thể chắc chắc được.


Phóng mắt toàn bộ tinh hệ, một năm số lượng ca khúc mới cho ra mắt không có vài trăm triệu cũng có vài mươi triệu bài. Có thể từ trong số đó đột phá trở nên phổ biến và được yêu thích nhất định là hiếm rồi lại hiếm, mà chỉ cần là những ca khúc có lượng tiêu thụ vượt trên mười nghìn bản Hàn Tiếu toàn bộ đều quan tâm, thế nhưng ca khúc này của Sở Ngôn anh thực sự chưa từng nghe qua.


Tuy chỉ là hát chay, thậm chí một chút phối nhạc cũng không có lại có thể hát ra cảm giác như vậy, uyển chuyển kéo dài, mềm mại đa tình, phảng phất đang tự giễu sự trung trinh với tình yêu lại giống như đang châm chọc sự nỗ lực vô vọng của bản thân.


“Tôi như là một quân cờ, tiến lui đều không do mình định đoạt…”


Không ai có thể phủ nhận đây là một ca khúc cực tốt, ngay cả Hàn Tiếu đều đã chống tai tay lên bàn điều âm, mở to đôi mắt nhìn Sở Ngôn bên kia lớp thủy tinh. Ngón tay của anh run rẩy nhè nhẹ, cố gắng khắc chế chính mình không được chạy vào phòng thu hỏi Sở Ngôn đây rốt cục là bài hát gì, bởi vì anh muốn nghe trọn bài hát!


Ngay cả Hàn Tiếu cũng biểu hiện như vậy, những nhân viên công tác vừa rồi cho rằng ‘Sở Ngôn không biết hát’ càng là phi thường khiếp sợ. Bọn họ vừa rồi còn nói ‘Sở Ngôn đại khái sẽ lạc giọng’, thế nhưng hiện tại khả năng khống chế thanh âm của Sở Ngôn lại khiến bọn họ kinh diễm. Mà hai thiếu nữ lúc nãy lại càng đắc ý ưỡng ngực, kích động nghe Sở Ngôn hát.


Khả năng ca hát của Sở Ngôn tuy rằng không thể nói quá nổi trội, thế nhưng cũng là có một chút kỹ xảo cơ bản, hơn nữa thanh âm của cậu rất dễ nghe, chỉ cần lược đi một ít tiếng hít thở và tạp âm không cần thiết đi, bản ghi âm nhẹ nhàng như vậy thậm chí có thể trực tiếp đưa ra tiêu thụ!


Chu Hòa Huy cũng sửng sờ tại chỗ, không hiểu vì sao tình huống lại biến hóa quá đột nhiên như thế, mà ngay lúc này thanh âm của Sở Ngôn lại chợt mang theo một ý cười giễu cợt, y chậm rãi hát ra câu cuối cùng, âm cuối tựa như đang cười lại tựa như đang khóc, thắt chặt trái tim người ta, khiến bọn họ không thể tự kềm chế.


“… Nhấc tay hạ cờ một đi không trở lại người cũng chưa từng do dự, mà tôi vẫn cam chịu trong bàn tay khống chế của người.”


Đây là một quân cờ, một người vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện bị xem như quân cờ. Người ấy giống như thiêu thân lao đầu vào lửa bỏ ra tất cả những thứ mình có khả năng bỏ ra, đổi về sự vứt bỏ không chút thương hại của đối phương.


Giọng hát của Sở Ngôn kỳ thực không quá đặc biệt, chí ít trong muôn vàn giọng ca Hàn Tiếu đã từng nghe qua, tối đa chỉ có thể tính là trung bình cao. Những ngôi sao ca nhạc dựa vào giọng hát để kiếm cơm trong tinh hệ nhiều như vậy, người hát tốt hơn Sở Ngôn có rất nhiều.


Nhưng mà, cố tình chính là không có đối lập.


Vốn Hàn Tiếu và nhân viên công tác đều cho rằng Sở Ngôn cơ bản không biết hát, chỉ cần không lạc giọng đã là vô cùng may mắn. Thế nhưng hiện tại thiếu niên này lại đột nhiên biết ca hát rồi, hơn nữa còn hát tốt đến như vậy, mọi người nói xem việc này có khiến người khác giật mình không?


Đơn giản là giống như mỹ ngọc vừa bị gột hết bụi trần!


Mà Sở Ngôn cũng không ngờ được bài hát này sẽ mang đến bao nhiêu chấn động cho những người bên ngoài, đối với y mà nói, từ sau khi đi tới thế giới này y thật sự chưa từng nghe qua âm nhạc đương đại. Một nghìn năm trôi qua, thẩm mỹ âm nhạc của nhân loại cũng không có bao nhiêu biến hóa, thế nhưng lại xuất hiện rất nhiều hình thức âm nhạc mới lạ.


Bất quá những nhạc cụ kiểu mới và hình thức thể hiện của bọn chúng lại không hợp ý thích của Sở Ngôn, vậy nên y cũng không nghe được bao nhiêu bài. Về phần những ca khúc trước đó Hàn Tiếu đề cập quả thực đều là loại nổi tiếng đến gần kinh điển, thế nhưng Sở Ngôn cũng chỉ giới hạn ở mức từng nghe qua, muốn y hát lên chính là không thể nào.


Vậy nên đến cuối cùng, y chỉ đành mang ra một ca khúc kinh điển tại thế giới của mình mà ca xướng.


Hát xong rồi, Sở Ngôn cũng rời khỏi phòng thu, không nghĩ quá nhiều. Chỉ là ngay khi y vừa bước ra ngoài Hàn Tiếu đã lập tức xộc tới, kích động nói: “Tiểu Ngôn, bài hát này gọi là gì? Là do cậu viết sao? Bài hát này thực sự rất tuyệt, cậu hát cũng phi thường tốt, nếu như thực sự bán ra ta tin tưởng lượng tiêu thụ tuyệt đối có thể phá mười triệu!”


Sở Ngôn vừa nghe lời này cũng không khỏi sửng sốt.


Tại thế giới này, mỗi đĩa nhạc đều sẽ dựa theo lượng tiêu thụ chia làm các cấp bậc như truyền kỳ, bạch kim, kinh điển…. Lượng tiêu thụ quá một trăm triệu có thể xem như truyền kỳ lưu truyền đời sau, đĩa bạch kim phải có lượng tiêu thụ năm mươi triệu, mà đĩa nhạc kinh điển chính là một triệu.


Đừng nói Hoa quốc, ngay cả trên toàn tinh hệ một năm cũng không có được quá mười đĩa nhạc cấp bậc truyền kỳ, đĩa bạch kim có thể lên đến vài mươi đĩa, mà kinh điển hẳn cũng phải có vài trăm. Thế nhưng đừng nên coi thường mấy trăm đĩa này, đây đều là so sánh với vài triệu đĩa nhạc được phát hành cùng năm, có thể đạt được thành tích như vậy tuyệt đối là vô cùng cường hãn!


Vậy nên Sở Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Ca khúc này không phải do em viết, chỉ là vô tình nghe được.”


Bất quá Hàn Tiếu chính là không tin lời này: “Nếu cậu muốn phát hành bài hát này có thể đến tìm anh, anh phi thường tình nguyện tham dự vào quá trình sản xuất một tác phẩm ưu tú, bài hát này hẳn nên để cho càng nhiều người nghe được.”


Hàn Tiếu mới không tin bài hát này là Sở Ngôn vô tình nghe qua, một ca khúc như vậy chỉ cần là người có thẩm mỹ âm nhạc bình thường tuyệt đối sẽ yêu thích không rời, không có khả năng lại bị mai một. Hơn nữa cho dù bài hát này không phải do Sở Ngôn viết ra, như vậy nhất định cũng là do một người quen thân với Sở Ngôn viết, mỗi một nhạc sỹ có thể viết ra ca khúc kinh điển đều đáng được tôn trọng.


Lúc này Sở Ngôn mới phát hiện, bài hát vừa rồi cư nhiên mang đến cho người khác sự chấn động lớn như vậy, nói thật ra, bài hát này ở nghìn năm trước cũng từng có quãng thời gian cực thịnh, là một trong những tác phẩm tiêu biểu của thiên hậu đỉnh cấp được rất nhiều người yêu thích. Ca khúc hay cho dù qua nghìn năm cũng có thể bất chấp thời gian tạo nên sự cộng hưởng linh hồn cùng người nghe.


Đáng tiếc là, cũng giống như tư liệu điện ảnh và truyền hình nghìn năm trước, những nhạc khúc xuất sắc đều đã chậm rãi thất truyền, số ít còn xót lại cũng đều được bảo quản tỉ mỉ. Sở Ngôn không dự định bước lên con đường ca hát, cũng không dự định chiếm hữu ca khúc của người khác, vậy nên y chỉ dùng vài câu sơ sài ứng phó Hàn Tiếu rồi dời đi trọng tâm câu chuyện.


Hàn Tiếu mặc dù rất có hứng thú với ca khúc vừa rồi Sở Ngôn hát, thế nhưng hôm nay trọng điểm dĩ nhiên là nhạc cuối phim của 《Tinh Quang》. Mà quãng giọng ôn tồn của Sở Ngôn rõ ràng cũng rất hợp với ca khúc này, bất quá Hàn Tiếu còn một việc vẫn không quá yên tâm: “Vừa rồi khi cậu bắt đầu hát tựa hồ có chút không nắm chắc thanh âm? Đây là vấn đề thói quen sao? Có cần tìm một giáo viên thanh nhạc đến chỉ đạo không?”


Sở Ngôn nghe vậy hơi cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần đâu anh Hàn, em chỉ là lâu rồi không ca hát nên mới như vậy.”
Hàn Tiếu không hề nghi ngờ.
Kỳ thực đâu chỉ là rất lâu không ca hát? Từ khi Sở Ngôn đi tới thế giới này cơ bản là chưa từng hát có được không!


Dưới tình huống như vậy, y vừa mở miệng hiển nhiên không thể khống chế tốt thanh âm, cũng không quá quen thuộc với chất giọng hiện tại. Thế nhưng chờ khi y làm quen xong liền có thể dễ dàng nắm trong tay, đồng thời mang một ít kỹ xảo ca xướng của mình từ đời trước đến áp dụng.


Hơn nữa càng khiến Sở Ngôn kinh ngạc chính là, nguyên chủ rõ ràng không có thiên phú ca hát, hoàn toàn không thể trở thành ca sỹ thế nhưng lại sở hữu một âm giọng cực tốt, trong sáng thanh nhuận, khi Sở Ngôn dùng kỹ xảo kéo dài âm cuối để biểu diễn, hiệu quả mềm mại phi thường êm tai.


Rất nhanh, Hàn Tiếu đã gửi bản beat của ca khúc cho Sở Ngôn, hy vọng trong thời gian này cậu ra sức dưỡng tốt cồ họng, chờ 《Tinh Quang》 vừa đóng máy liền chính thức ghi âm. Sở Ngôn cũng gật đầu đồng ý.


Hôm nay trời cũng đã tối, Sở Ngôn liền nghỉ lại Duyên Ninh tinh, Hàn Tiếu cũng đã đặt phòng khách sạn sẵn cho bọn họ.
Lúc Sở Ngôn và Chu Hòa Huy lên xe rời khỏi phòng thu, Chu Hòa Huy do dự hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nói: “Anh đã rất kinh ngạc, anh cho rằng… cậu sẽ lạc giọng.”


Sở Ngôn nghe xong lời này hơi thoáng ngơ ngẩn: “Vì sao?”


Chu Hòa Huy nói rằng: “Dạo này có hơi bận nên anh đã quên những tư liệu trước đó. Tiểu Ngôn, một năm rưỡi trước lúc anh tiếp nhận cậu đã từng nghiên cứu tư liệu của công ty trước ghi lại, cậu hát không đúng giọng vậy nên không thể phát triển thành ca sỹ. Chuyện này sau khi cậu vào phòng ghi âm rồi anh mới nhớ ra.”


Chu Hòa Huy nhướn mắt chăm chú nhìn Sở Ngôn, người sau hơi sửng sốt một chút rồi lại lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, giọng mang ý cười nói: “Anh Chu, theo anh nghe lúc nãy em làm sao lại không thể hát chứ? Chỉ là không biết cách khống chế thanh điệu mà thôi, sau đó em từng tự học về phương diện này một chút, cảm giác sau khi áp dụng vào ca hát liền tiến bộ rất nhiều..”


Chu Hòa Huy sửng sốt: “Còn có loại chuyện này?” Người không thể ca hát còn có thể chỉnh cho ngay lại?
Sở Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, mặc kệ nói như thế nào, không phải mọi chuyện đã càng lúc càng tốt sao?”


Nhìn nụ cười ôn hòa sáng lạn của thiếu niên dưới ánh ráng chiều, Chu Hòa Huy sững người một chút, sau đó cũng gật đầu: “Ừ, đúng, sẽ là càng lúc càng tốt. “
—————————


1/ Đây là bài ‘Quân cờ’ nguyên xướng Vương Phi, bất quá để hợp với tình huống truyện thì phiên bản của Assen Tiệp sẽ lý tưởng hơn. Với lại khi mình đọc lời của bài hát này lần đầu tiên đã bất giác nhớ đến ‘Hạnh phúc một quân cờ’ của Phạm Quỳnh Anh, mọi người có thể đi tìm nghe thử.






Truyện liên quan