Chương 17
Giả vờ thôi, chẳng qua chỉ là đóng kịch… Trong lòng thầm mặc niệm mấy lần, Tô Gia kiềm nén xung động một cước đá bay Đường Kiêu, chậm chạp đặt tay lên tay hắn. Không cho Tô Bạch bất cứ cơ hội nào để đổi ý, Đường Kiêu lập tức nắm chặt tay Tô Bạch…
—–
“Trước khi nói cho ngươi biết làm cách nào tìm được Simon.D, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?” Nâng tẩu thuốc nhẹ nhàng hút một hơi, Tô Gia chéo chân ngồi dựa vào ghế bên cửa sổ, người như bọn họ xuất hiện bên cửa sổ tuyệt không phải một sự lựa chọn tốt, bất quá nếu kính thủy tinh của cửa sổ Pháp này đều là loại chống đạn dành cho tổng thống, thì có thể phá lệ.
“Cứ việc.” Đường Kiêu an vị đối diện Tô Gia, tự mình rót một tách cà phê cho Tô Bạch.
“ch.ết đi sống lại, mượn xác hoàn hồn, mấy chuyện mà bất cứ ai nghe tới đều cảm thấy quá mức không tưởng, tại sao ngươi lại tiếp thu một cách bình tĩnh đến thế?” Không chỉ vậy, còn có thể trong thời gian nhanh nhất làm ra phản ứng có lợi cho bản thân mình nhất. Phần lớn người ta cho dù có thể tiếp thu loại sự tình quỷ dị này, cũng sẽ không giống như Đường Kiêu lập tức chạy tới giao dịch với Tô Bạch.
“Cảm thụ và phản ứng của ta cũng đâu thay đổi được chuyện đã xảy ra.” Đường Kiêu đẩy tách cà phê tới trước mặt Tô Gia, khóe miệng câu lên, “Thêm sữa không thêm đường.”
Tô Gia nhướn mày.
Đường Kiêu giải thích: “Lần trước ở sân tập bắn, ta nghĩ Tô Gia ngài hẳn không mấy thích những thứ quá đắng.”
Tô Gia mỉm cười, cầm tách cà phê sứ trắng nhấp một ngụm, trong hương sữa ngọt dịu phảng phất vài phần đắng, vừa hợp khẩu vị, y buông tách cà phê: “Simon sở dĩ có thể tránh được sự truy lùng từ hắc bạch lưỡng đạo bao năm qua, ta nghĩ ngươi hẳn sẽ không đơn thuần cho rằng hết thảy đều chỉ dựa vào thiên phú cực kỳ nổi trội của hắn, nhưng chính như chúng ta được biết, mỗi người đều có nhược điểm riêng, cho dù không có nhược điểm, thì ít nhất cũng có một vài hứng thú.”
Ngón trỏ gõ gõ tay vịn ghế dựa, Tô Gia nhìn sang Đường Kiêu: “Simon là phật tử, hắn thích thu thập những vật phẩm phật giáo có lịch sử có truyền kỳ, trong đó thích nhất là phật châu.” (chuỗi tràng hạt để niệm phật)
“Hy vọng mượn mấy thứ này tiêu trừ tội ác mình đã gây ra?” Đường Kiêu mím môi cười nói, “Thì ra Simon.D đỉnh đỉnh đại danh cũng biết sợ đọa địa ngục.”
“Đường tổng trong tay có xâu phật châu nào đủ khiến Simon hứng thú không?” Tô Gia hỏi.
“Trên thế giới này phật châu nhiều vô số kể, nhưng có thể thu hút sự chú ý của Simon chỉ có một xâu.” Đường Kiêu phiền não nhíu mày, “Ta biết nó ở đâu, bất quá đó không phải vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết.”
“Trên thế giới này luôn có những sự tình dùng tiền vẫn không giải quyết được.” Tô Bạch liếc tà Đường Kiêu.
“Nhưng trên thế giới này cũng không có sự tình nào vĩnh viễn không thể giải quyết, đa tạ Tô Gia chỉ điểm.” Đường Kiêu từ ghế ngồi đứng lên, “Trần Uyên đã chú ý tới ngươi, dù sao trong trường cũng đã nghỉ học, Tô Gia nếu không chê có thể tạm thời ở chỗ ta.”
“Xem ra ngươi đã có đối sách?”
“Hai ngày nữa công ty giải trí do ta và Trần Uyên hợp tác sẽ chính thức tuyên bố tái tổ chức đưa ra thị trường, sau buổi họp báo truyền thông sẽ có một bữa tiệc tư nhân, ta hy vọng Tô Gia ngài có thể nể tình tham dự.” Đường Kiêu đi đến trước cửa sổ, đưa lưng về phía Tô Bạch.
……
……
Địa điểm tổ chức tiệc rượu ngay tại ngôi biệt thự xa hoa như một tòa thành này của Đường Kiêu, khách mời phần lớn đã trình diện, vừa bước qua cánh cổng rộng mở của biệt thự đến đại sảnh liền hàn huyên ân cần thăm hỏi nhau, bàn luận về Hoàn Vũ Entertainment xuất hiện với bối cảnh cường đại tài chính hùng hậu sẽ mang đến thay đổi thế nào cho làng giải trí hiện nay.
Các chàng bồi bàn bảnh trai tay bưng rượu ngon như một đàn bướm lượn qua lượn lại giữa quần người chưng diện lộng lẫy, Tô Dịch Dương tiện tay cầm lấy một ly champagne có chút bồn chồn dáo dác nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó, ngẫu nhiên nhìn thấy vài minh tinh quen mặt trong giới showbiz ôm ly rượu tụ hội với các doanh nhân thường lên báo đài ở thành phố A, liền lạnh lùng khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
“Sao trông anh có vẻ mất hứng thế, hai ông chủ lớn của Hoàn Vũ, một người là Đường Kiêu từng đưa anh về biệt thự, còn một người nghe nói là nhân vật lợi hại trong gia tộc họ Tô của anh, cùng hai bên đều có chút quan hệ, Dịch Dương anh sau này chắc chắn nắm giữ ghế anh cả Hoàn Vũ rồi.” Lâm Minh Gia đi tới bên cạnh Tô Dịch Dương, hắn cũng là nghệ sĩ thuộc Hoàn Vũ Entertainment, tuy không bằng Tô Dịch Dương được công nhận là nhất ca của công ty nhưng cũng coi như chuẩn đàn anh, mà quan hệ giữa hai người tuyệt không tốt đẹp như bề ngoài.
Tô Dịch Dương nhấc ly uống một ngụm champagne, hắn là người tâm cao khí ngạo, thân ở làng giải trí choáng ngợp phù hoa càng phải hiểu là càng ngày càng chú trọng mặt mũi, hắn làm sao có thể mở miệng nói với người ngoài, ngoại trừ từng có tình một đêm, Đường Kiêu bình thường căn bản chẳng để ý tới hắn, nếu muốn đứng vững trong showbiz, ngoài tài hoa ra còn phải có chỗ chống lưng mới được. Không cần nghi ngờ, hiện tại ở Hoàn Vũ chỗ dựa chắc nhất chính là hai ông chủ lớn.
Một Đường Kiêu, còn có một Trần Uyên, nhưng bất luận là Đường Kiêu hay Trần Uyên căn bản đều ngày thường không gặp được, tiệc rượu đêm nay chính là cơ hội, Tô Dịch Dương tự nhận tuổi trẻ có vốn liếng, hắn không tin đại lễ dâng tới cửa có mấy nam nhân có thể cự tuyệt.
“Vân Sinh đến rồi kìa.” Lâm Minh Gia cao hứng nhìn phía cổng vào.
Nghe thấy cái tên quen thuộc Tô Dịch Dương cũng nhìn qua, quả nhiên là Lưu Vân Sinh đã vài tháng không gặp, cha của Lưu Vân Sinh là trùm tài chính ở thành phố A, Tô Dịch Dương từng qua lại với Lưu Vân Sinh một thời gian, vốn giao kèo trước là mạnh ai nấy thỏa mãn nhu cầu, nhưng sau đó Lưu Vân Sinh không chịu chia tay, Tô Dịch Dương thuận miệng bảo Lưu Vân Sinh đi câu dẫn ông anh đáng ghét của mình, nếu thành công hắn sẽ tái hợp với Lưu Vân Sinh.
Chẳng qua chỉ là một câu nói đùa, không ngờ Lưu Vân Sinh cư nhiên tưởng thật, cũng dụ được ông anh ngu xuẩn kia của hắn. Nhìn Lưu Vân Sinh tiến lại gần, Tô Dịch Dương trong lòng có chút phức tạp, hắn tuy không ưa gì Tô Mặc, bất quá sau đó Tô Mặc nhảy xuống biển là kết quả hắn không mong muốn. Nhắc mới nói, Tô Dịch Dương cũng đã mấy tháng không gặp Tô Mặc, ngoài vụ Tô Mặc tặng biệt thự cho Xuân Yến ra hắn còn nghe nói Tô Mặc đang giảm cân.
“Dịch Dương anh thì may rồi, có bao nhiêu người xếp hàng chờ anh.” Lâm Minh Gia ghen tức phun một câu.
Nhìn Lưu Vân Sinh càng lúc càng gần, Tô Dịch Dương chỉ cười nhạt, nếu không cách nào câu được Đường Kiêu hoặc Trần Uyên, ít nhất Lưu Vân Sinh là một tay dự bị không tồi, chỉ là gia hỏa này bám dính như keo.
“Ước định lần trước……” Tô Dịch Dương vừa mở miệng, đã bị Lưu Vân Sinh ngắt ngang.
“Anh ngươi đâu? Tô Mặc hắn ở đâu?” Lưu Vân Sinh mở miệng liền hỏi, hắn thoạt nhìn có chút nôn nóng bất an.
“Cái gì?” Tô Dịch Dương chẳng hiểu ra sao.
“Tô Mặc, ta đến núi Lạc Dương tìm hắn, hắn đã dọn đi rồi, ngươi biết hắn ở đâu không? Ta có chuyện tìm hắn.” Không đợi Tô Dịch Dương trả lời, Lưu Vân Sinh đã liến thoắng hỏi tiếp.
Tô Dịch Dương thần tình nghi hoặc: “Ngươi tìm Tô Mặc?”
“Đúng! Tô Mặc! Ta tìm hắn!” Lưu Vân Sinh có chút mất kiểm soát, hắn hít sâu một hơi, một bên vội vàng tìm kiếm trong rừng người, một bên lẩm bẩm, “Hắn không phải đang ở đây sao? Ngươi có nhìn thấy hắn không?”
“Lưu Vân Sinh, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì, Tô Mặc sao có thể ở đây? Ước định giữa chúng ta đã kết thúc, tuy ta không thích Tô Mặc, nhưng dù sao hắn cũng là anh trai ta, ngươi chẳng lẽ còn muốn tìm hắn gây sự nữa?” Làm lớn chuyện mặc kệ đối với ai cũng không hay, Tô Dịch Dương hoàn toàn hiểu lầm ý tứ của Lưu Vân Sinh.
“Ta không phải muốn tìm hắn gây sự!” Lưu Vân Sinh một mực phủ nhận.
“Vậy ngươi tìm hắn làm gì?”
“Ta…… ta muốn xin lỗi hắn, Dịch Dương, ta suy nghĩ kỹ rồi, ta thật lòng thích hắn, ta thật lòng thật dạ yêu Tô Mặc.” Lưu Vân Sinh có điểm hoang mang bối rối, “Hắn sẽ tha thứ cho ta mà phải không?”
Tô Dịch Dương cảm thấy mình đại khái nghe nhầm gì đó, Lưu Vân Sinh nói gì cơ, hắn yêu Tô Mặc?!
……
……
Thỉnh thoảng tham gia dạ tiệc với Tô Gia mà nói cũng không phải quá khó chấp nhận, y chỉ là không thích đặt quá nhiều tinh lực và thời gian vào giới giải trí và bắt chuyện với đám người xa lạ dở hơi, còn những cuộc xã giao tất yếu y sẽ không từ chối. Tô Gia đại khái đoán được nguyên do Đường Kiêu muốn dẫn y tham dự tiệc tư nhân chúc mừng Hoàn Vũ Entertainment tái tổ chức đưa ra thị trường, có điều lúc Đường Kiêu vươn tay về phía mình, Tô Gia vẫn nhịn không được hơi run rẩy khóe miệng.
“Đường tổng, ta không nhớ ngươi có nói qua ta phải làm bạn trai dự tiệc của ngươi.” Lạnh lùng liếc bàn tay chìa tới của Đường Kiêu, Tô Bạch kiên trì không chịu giao ra tay mình.
Đường Kiêu hôm nay không mặc âu phục toàn đen, màu xám sẫm và màu lam ngọc phối hợp nhau tôn hắn lên, trông càng giống một vị quý tộc mà không mất thường thức về xu hướng thời thượng, bộ vest đo ni định chế hoàn hảo ôm sát thân hình khiến người cực kỳ hâm mộ của nam nhân, xứng với khuôn mặt anh tuấn đậm nét cuồng dã ngạo mạn của Đường Kiêu, người đàn ông xuất sắc này chính là mẫu bạn trai lý tưởng mà các cô gái ước ao có được.
Nhưng hiển nhiên là, Tô Gia từ đầu đến chân cũng là nam nhân, không có hứng thú làm bạn trai của một nam nhân.
Đường Kiêu không thu hồi bàn tay vươn hướng Tô Bạch, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng mê người, đáy mắt sâu thẳm dưới ánh đèn thấu ra vài tia u lam: “Ta cũng không nói qua ngươi sẽ không tham dự tiệc rượu với tư cách bạn trai ta, Tô Gia, đây chẳng qua chỉ là diễn trò mà thôi, ta biết trong mắt ngươi nam nhân cùng nam nhân dắt tay nhau dự tiệc quá mức quái dị, bất quá trong mắt lớp trẻ thời nay, đó là chuyện bình thường không gì hy hữu, thậm chí là hành vi dũng cảm lại phù hợp trào lưu.”
Ngươi đây là châm chọc tư tưởng ta đã lỗi thời hay là nhắc nhở ta đã già đi? Tô Bạch nheo mắt, y thống hận mỗi một chữ trong lời Đường Kiêu.
Nam nhân với nam nhân, nữ nhân với nữ nhân gì đó Tô Gia căn bản không thèm để ý, chỉ là bảo một đại lão gia từng được cung phụng đến cao cao tại thượng giờ phải khuất thân làm bạn trai người khác, Tô Gia với lòng tự tôn mãnh liệt lại cao ngạo đến bất bình thường, rất khó chấp nhận, càng khó tiếp thu mục đích thực sự đằng sau hành động này của Đường Kiêu.
Tô Gia sở dĩ đáp ứng tham dự tiệc rượu này, là vì y biết Đường Kiêu sẽ mượn hoàn cảnh đó cảnh báo với Trần Uyên, Tô Mặc là người của Đường Kiêu, cho dù sau này Trần Uyên phát giác được chuyện gì, thì ít nhất cũng sẽ cố kỵ vì đang hợp tác với Đường Kiêu, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Tô Gia chỉ đoán Đường Kiêu sẽ để Tô Mặc đóng vai một đối tác kinh doanh, hoặc là một trợ thủ đắc lực không thể thiếu dưới trướng Đường thị vân vân, bất luận thế nào, Tô Gia nghĩ sao cũng không ngờ tới Đường Kiêu cư nhiên muốn y làm bạn trai hắn, một người bạn trai có quan hệ ái muội với Đường Kiêu xuất hiện trước mặt công chúng. Bấy nhiêu đây đã đủ chọc giận Tô Gia, càng không cần nhắc tới khoảng thời gian gần một năm khi Tô Gia bị gia hỏa Trần Uyên đáng chém vạn đao kia giam lỏng, loại quan hệ nam tính phức tạp này với Tô Gia mà nói quá mức nhạy cảm.
“Ngươi có thể giới thiệu với họ ta là một đối tác của ngươi!” Tô Gia không cam tâm, nuôi mộng thay đổi ý tưởng nực cười này của Đường Kiêu.
“Tô Gia, ngươi cũng là một nhân sĩ thành công, vậy có lẽ ngươi cũng biết nếu một nam nhân ngay cả người thân yêu nhất bên cạnh mình cũng không bảo vệ được, nam nhân đó sẽ giận dữ cỡ nào, đừng nghĩ đến mấy vấn đề tôn nghiêm vớ vẩn đó nữa, ngoài ta ra không ai biết ngươi là Tô Bạch, làm Tô Mặc, ngươi từng nhảy xuống biển tự vẫn vì một tiểu tử thối miệng còn hôi sữa đã đủ mất mặt rồi.” Đường Kiêu thẳng thắn lại không chê vào đâu được bắn hết phát này tới phát khác vào người Tô Gia, “Huống chi xét một Tô Mặc bình bình thường thường hơn ba mươi năm, trở thành đối tác của ta càng làm mọi người nghi ngờ hơn là trở thành bạn trai của ta.”
Thật lòng mà nói, mỗi câu mỗi chữ của Đường Kiêu đều rất có lý, tuy rằng mỗi chữ mỗi câu kia đều khiến Tô Gia khát khao chĩa súng vào người Đường Kiêu bắn hắn thành tổ ong vò vẽ.
Áp chế oán giận trong lòng, Tô Gia tỉnh táo phân tích một chút, sau đó bi ai phát hiện hết thảy chính như Đường Kiêu nói, đã bình thường không gì nổi bật hơn ba mươi năm, Tô Mặc không có khả năng lập tức trở thành đối tác được Đường Kiêu chú trọng, mà một Tô Mặc giảm cân xuống bộ dáng xinh đẹp hoàn toàn có thể lọt vào mắt xanh của Đường Kiêu.
Tô Gia cao ngạo không ai bì nổi, lại sở hữu lòng tự tôn cường đại sao chịu ủy thân làm bạn trai cho người? Chỉ xét điểm này thôi, cũng đủ gạt được Trần Uyên, đừng nói gạt Trần Uyên, ngay cả chính Tô Bạch cũng không tin nổi sau khi tao ngộ tuyệt cảnh bị Trần Uyên làm nhục y còn có thể chấp nhận trở thành bạn trai của một nam nhân khác.
Giả vờ thôi, chẳng qua chỉ là đóng kịch… Trong lòng thầm mặc niệm mấy lần, Tô Gia kiềm nén xung động một cước đá bay Đường Kiêu, chậm chạp đặt tay lên tay hắn. Không cho Tô Bạch bất cứ cơ hội nào để đổi ý, Đường Kiêu lập tức nắm chặt tay Tô Bạch, lực đạo kia trong nháy mắt làm Tô Bạch có cảm giác chỉ cần là con mồi lọt vào tầm ngắm của Đường Kiêu thì sẽ rất khó đào thoát.
Trên thực tế, Tô Gia trong quá khứ mỗi lần dự tiệc không ngoại lệ đều trở thành tâm điểm của toàn hội, này cũng không phải Tô Gia tự kỷ khoe khoang, những người có danh tiếng trong giới chín phần mười không già nua thì cũng ôm cái bụng bia như mang thai tám tháng, khoan nói người như Tô Gia bảo dưỡng cực tốt thân hình cực đẹp gia thế cực quyền quý, chỉ cần là một nhân vật có máu mặt hơn nữa tướng mạo dễ nhìn là có thể coi như “hạc giữa bầy gà” rồi.
Thân là người tổ chức tiệc rượu lần này kiêm ông chủ lớn của Hoàn Vũ Entertainment, hơn nữa còn anh tuấn hơn cả đám nghệ sĩ dưới trướng, Đường Kiêu vừa xuất hiện tự nhiên hoàn toàn xứng đáng trở thành tâm điểm, Đường Kiêu nắm tay Tô Gia khoan thai từ dãy thang lầu hai bước xuống, nhất thời, Tô Gia vô cùng cường liệt cảm giác được ánh mắt mọi người sau khi lướt qua Đường Kiêu đều dừng lại trên người y, giờ phút này nếu trong tay Tô Gia có một khẩu súng lục, y không ngại tống đám người kia xuống địa ngục.
Những ai còn đang tán gẫu cũng rất nhanh ngừng lại, lần lượt ngẩng đầu nhìn về phía Đường Kiêu và Tô Bạch, tự động vỗ tay hoan nghênh.
Đường Kiêu dừng bước, khách sáo vài câu “Cảm tạ chư vị quang lâm”, “Mọi người cứ tự nhiên”, “Vui chơi hết mình” vân vân, sau đó liền ghé sát Tô Gia vài phân, trong mắt người khác xem ra vô cùng thân mật, thấp giọng thì thầm bên tai Tô Gia: “Tô Gia, thả lỏng một chút, sánh bước bên ta chẳng lẽ làm ngài khó chịu đến thế sao?”
Há chỉ có khó chịu? Gia sớm muộn cũng tháo tay ngươi xuống, đừng tưởng gia nghe không hiểu ngươi đây là đang trêu chọc ta.
Tô Gia cười nhạt: “Không định mời ta nhảy một bản sao?”
“Vinh hạnh cho ta.” Đường Kiêu khom người nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên mu bàn tay Tô Gia.
Ta chỉ bảo ngươi mời ta khiêu vũ, không phải bảo ngươi con – mẹ – nó hôn tay ta! Tô Gia khóe mắt giật dồn dập, rốt cuộc nhịn hết nổi mắng một câu thô tục trong lòng.
—–
Tác giả phát biểu:
Trong mắt anh Tô Gia là loại tồn tại thế nào? [Tôi đã nói với các bạn là tôi đang xì poi chưa?!]
Trần Uyên: Thần
Đường Kiêu: Bạn đời hoàn mỹ
Diệp Tử Ngọ: Kẻ thù, không thể thích nhưng lại ngoài ý muốn lỡ thích
Tiểu Hải: Ân nhân dưỡng dục, nhưng thật xin lỗi……
Simon: Người thầy đáng kính nhất
Tô Bạch: Hoàn mỹ [Ê…!]