Chương 66

“Tô Bạch, ngươi thích ta rồi.”……
“Tự kỷ đến trình độ của ngươi quả thật đã hết thuốc chữa.”
——
Có thể hôn ý nhị, có thể hôn triền miên, cũng có thể hôn kịch liệt mà điên cuồng.


Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, dường như có pháo hoa nở rộ nơi đầu lưỡi, mang theo chút đau đớn đã lâu không được cảm nhận, họ tựa hồ mất hết dưỡng khí chỉ có thể cướp đoạt hô hấp từ trong miệng đối phương để duy trì sự sống.


Tiểu biệt thắng tân hôn, vậy trường hợp như họ tính là gì?


Nhịp tim Tô Bạch bỗng nhiên nhanh hơn, một loại tình tố khó có thể gọi tên cấp tốc bành trướng trong ngực, y bấu chặt vai Đường Kiêu, tư thế này của hai nam nhân đẩy họ đến bên bờ vực nguy hiểm sát súng tẩu hỏa, chỉ cần một giây bất cẩn sẽ ngã xuống.


“Đủ rồi –” Tách ra trước vẫn là Tô Bạch, người ăn muối nhiều cũng bình tĩnh mau, cơn xúc động nhất thời qua đi liền là đầu óc loạn thành bụi gai, nhưng ít nhất y ý thức được trước mặt công chúng không cần thiết phải biểu diễn màn kịch kích tình gì.


Đường Kiêu quàng eo nam nhân đứng lên, nắm tay Tô Gia nhanh nhẹn ra khỏi sàn đấu giá, lần này diễn xuất độ sốc cũng tương đương loạt ảnh trên màn hình.


available on google playdownload on app store


Trần Uyên không biết biến mất từ lúc nào, Đường Kiêu tiền cũng không trả đã ôm người bỏ chạy, Zayed nhún vai phân phó thủ hạ lấy chi phiếu thanh toán mười triệu kia, thuận tiện nhờ người đưa bộ ảnh tới phòng của Đường Kiêu, vướng phải một đồng bọn như vậy cũng là chuyện bất đắc dĩ.


“Người có thể leo lên tới vị trí đương gia Tô gia trước nay đều không phải tiểu bạch thỏ, Diệp cảnh quan, yêu ai không yêu lại đi yêu Tô Mặc, Tô Mặc Tô Mặc, nghe tên là biết rồi, Tô Bạch là ngoài trắng trong đen, còn vị Tô Mặc tiên sinh này trong bụng cũng không thấy nửa điểm trắng.” Một thân áo dài Ả Rập, Zayed đi tới bên cạnh Diệp Tử Ngọ, dưới ánh nhìn “hung hãn” của Harvey thong thả ngồi xuống vị trí vốn của Tô Bạch trước đó.


Trên sàn vẫn tiếp tục đấu giá, chỉ là bây giờ còn mấy ai chú ý?


“Hợp tác với Tô gia là lựa chọn thông minh, nhưng yêu một nam nhân như vậy lại là quyết định thất bại, ban nãy anh cũng thấy rồi đấy, vị Tô tiên sinh kia từ đầu đến cuối đâu ngó ngàng gì tới anh, Diệp cảnh quan mất hết mặt mũi trái lại khiến người ngoài cuộc như tôi nhìn cũng đau lòng.” Zayed huyên thuyên như thể đang tán gẫu với bạn già.


“Zayed, hiện tại có rất nhiều người muốn lấy mạng ngươi.” Khóe mắt hơi giật một chút, Diệp Tử Ngọ trên mặt nhưng không có bao nhiêu biểu tình.


“Từ lúc tôi bước vào thế giới này đã có rất nhiều người muốn lấy mạng tôi, đáng tiếc là cho tới bây giờ vẫn không ai thành công.” Tầm mắt từ sàn đấu giá dời về vị cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh, Zayed mỉm cười, mắt hắn di truyền từ người cha Trung Đông, sâu mà sáng, lông mi đen dày rẽ quạt, nếu vót sạch chòm râu dưới cằm cũng là một nam nhân anh tuấn.


“Ta sẽ bắt được ngươi.” Diệp Tử Ngọ nhìn phần tử tội ác Trung Đông này, ngữ khí trịnh trọng.


“Anh đuổi theo Tô Bạch bao nhiêu năm vẫn không bắt được, hiện tại chuẩn bị đổi mục tiêu? Diệp cảnh quan thịt non da mềm đích thực không tệ, anh là con lai tôi cũng là hỗn huyết, có muốn cùng nhau lên giường trao dồi kinh nghiệm không?” Zayed trưng vẻ mặt nghiêm trang nói lời lưu manh, một bên Harvey đã thủ thế muốn nện tên hỗn trướng dám cả gan bất kính với tổ trưởng, Diệp Tử Ngọ trừng Harvey, nơi này không cho ẩu đả.


Lại nheo mắt hừ lạnh: “Ta càng muốn trao dồi kinh nghiệm với ngươi trước tòa.”
“Harvey, đi thôi.” Đứng dậy, cảnh sát trẻ xoay người nhanh chóng rời sàn đấu giá, Harvey cụp tai theo đuôi, thỉnh thoảng còn quay đầu trừng Zayed hai cái.


“Ha ha ha, còn trừng nữa lần sau tôi sẽ bán anh sang Thái Lan chuyển giới.” Zayed cười sang sảng, Harvey nhất thời sởn tóc gáy cuống cuồng chạy theo Diệp Tử Ngọ ra ngoài.
“Đúng là một đám người vô vị.” Lắc lắc đầu, Zayed thở dài, “Hai gia hỏa kia giáp mặt liền cắn môi nhau, không chọc điên Trần Uyên mới là lạ.”


……
……


Khi cửa phòng bị Đường Kiêu đóng sầm một tiếng, Tô Gia thốt nhiên có một giây thất thần, mình thế nào lại bị Đường Kiêu một mạch lôi đến đây? Sự tình một lần nữa phát triển vượt ngoài tầm kiểm soát của y, dường như bất kể chuyện lớn bé gì hễ dính tới Đường Kiêu đều lệch khỏi quỹ đạo.


“Chúng ta chia tay rồi mà.” Để chiếm tiên cơ, Tô Bạch giành mở miệng trước, nhưng lời vừa nói ra mới phát giác có chút vấn đề.
Đường Kiêu cởi áo khoác ném sang một bên, kéo kéo cổ áo sơ mi bước nhanh tới hướng nam nhân ngồi trên sô pha, thế công hung mãnh.


“Ta có nên cảm thấy vinh hạnh, bởi vì hóa ra ta và ngươi cư nhiên từng có quan hệ với nhau?” Mặc dù trước đó hai người đã lên giường không biết bao nhiêu lần, nhưng Tô Bạch chưa từng mở miệng nói ra ba chữ thiêng liêng nọ, cũng không ngay mặt đáp lại tình cảm của Đường Kiêu, cho tới nay đều là Đường Kiêu ở đằng sau vất vả theo đuổi.


“Đường Kiêu, hà tất nói những lời này? Ngươi rõ ràng hiểu ý ta.” Thoáng chốc đối phương đã đi tới trước mặt y, Tô Gia ngẩng đầu nghênh tiếp đường nhìn của hắn, ánh mắt nóng bỏng kia lập tức một kích trúng ngực y.


“Tô Bạch, ngươi sợ ta?” Sơ mi bị kéo mạnh một cái, cúc áo hình vỏ sò tranh nhau rơi xuống đất, thân thể mang vẻ đẹp nam tính liền hiển lộ không sót gì, hai tay chống hai bên sô pha đơn vây hãm Tô Bạch ở giữa.


Tầm mắt vừa vặn rơi trên cơ bụng rắn chắc của Đường Kiêu, Tô Gia khóe miệng run rẩy: “Tô Bạch ta chưa bao giờ biết sợ ai, Đường tổng hình như quá đề cao mình rồi.”


“Vậy tại sao ngươi không dám đối mặt ta?” Bán ngồi để đồng vị nhìn thẳng Tô Bạch, Đường Kiêu hai tay cũng thuận thế trượt xuống đùi đối phương, cách chất liệu vải mỏng manh, lòng bàn tay cảm thụ thân nhiệt của nam nhân, lành lạnh.


“Càn quấy.” Mắt phượng hơi xếch lập tức trừng Đường Kiêu, đối phương lại không hề báo động trước thình lình kề sát, hơi thở hai nam nhân trong tích tắc quấn quýt nhau giữa đường nhìn nóng bỏng.


Khoảng cách quá gần, Tô Bạch mơ hồ nghe thấy mùi xì gà nhàn nhạt cố hữu trên người Đường Kiêu, khí tức hỗn tạp riêng biệt ấy mang đến một cảm giác kỳ lạ, đó là vị đạo mà từng có một thời mỗi sáng y mở mắt đều có thể ngửi thấy, lâu ngày dài tháng đại não đã chặt chẽ khắc ghi vị đạo này, hình thành một loại phản ứng có điều kiện.


Cho nên nói y ghét thói quen.
“Đối phó một người không chịu nói lý như ngươi ta chỉ có nước càn quấy đeo bám, phương diện này chúng ta chẳng qua là khắc chế nhau thôi.” Hơi nhoài ra phía trước, hai tay từ đùi Tô Gia lần lên trên, gắt gao ôm vòng eo mảnh của đối phương.


Hơi thở quanh quẩn giằng co, tầm mắt giao thoa va chạm, một tia lửa vô thanh vô tức bùng cháy trước mặt, thân thể dán sát khiến hai nam nhân đã lâu không thân mật qua phút chốc hồi ức lại khúc nhạc trước kia từng đàn tấu trên người nhau, những nốt nhạc như chịu ma chú phiêu vào trong đầu không ngừng nhảy nhót, càng ngăn cản thân thể hồi ức chỉ càng hồi ức mãnh liệt hơn.


Hô hấp đã sớm mất khống chế, nhộn nhạo bất an.


“Tô Bạch, ngươi thích ta rồi.” Đây là phạm quy, Đường Kiêu môi thiếp bên tai Tô Bạch thì thầm một câu, hơi thở ấm áp phả vào vành tai mang đến chút nhồn nhột khó hình dung, rõ ràng biết bộ phận này là nơi nhạy cảm của Tô Bạch, thanh âm đặc biệt trầm thấp đầy từ tính như một cây kim nhỏ dùng mũi kim châm chích trêu chọc màng nhĩ.


“Tự kỷ đến trình độ của ngươi quả thật đã hết thuốc chữa.” Hai tay vịn vai Đường Kiêu nỗ lực đem đối phương từ trên người mình đẩy ra một khoảng cách, trên má Tô Gia đã bắt đầu xuất hiện áng mây đỏ ửng không bình thường.


Một người ý chí có kiên cường đến đâu cũng khó lòng khống chế thân thể, tỷ như vô pháp ra lệnh cho nó không được nhiễm bệnh cảm mạo, điều này Tô Bạch không tài nào làm được.


Là trò giỏi yêu học tập lại siêng năng chịu khó, Đường Kiêu đã sớm nghiên cứu thấu đáo thân thể Tô Bạch, hắn tuần hoàn theo con đường quen thuộc không ngừng châm mòi lửa trên người Tô Gia, hai tay từng li một vuốt ve cánh tay nam nhân, đôi khi lại sờ qua vành tai đối phương, giống như trước kia họ thường xuyên làm thế.


Hắn tin rằng, không ai có thể lấy lòng nam nhân này giỏi hơn hắn.


“Vậy ngươi ít nhất thích làʍ ȶìиɦ với ta.” Hành động ban nãy của Tô Bạch ở buổi đấu giá không cần nghi ngờ đã khiến tâm tình Đường Kiêu thập phần tốt, hắn một lần nữa giang hai tay ôm Tô Bạch vào lòng. Từ lúc vào phòng đến giờ, Tô Bạch không hề một tát cho hắn nổ đom đóm hay một cước đá hắn văng ra, vô luận bản thân Tô Gia có phát hiện hay không, nam nhân này bất tri bất giác đã quen với sự tồn tại của hắn, thậm chí là với những động chạm thân mật giữa họ.


Bản lĩnh nói trắng ra của Đường Kiêu chính là chuyên môn đối phó loại người tâm địa gian xảo như Tô Gia.
Tô Bạch mím môi, đột nhiên không biết nên đáp thế nào, y đích xác rất thích làm chuyện đó với Đường Kiêu, ít nhất lần nào y cũng được hầu hạ sung sướng.


Không cần Tô Gia trả lời, Đường Kiêu lại hôn nam nhân, hắn sẽ khiến Tô Bạch dùng thân thể để cảm nhận.


Nụ hôn kết thúc, hô hấp cả hai đều đã hỗn loạn bất kham, Đường Kiêu nắm chặt mỗi phút mỗi giây, còn chưa ổn định cơn thở dốc lại bắt đầu tận lực ɭϊếʍƈ ʍút̼ cả người Tô Bạch, kích thích quá độ với một nam nhân đã lâu không được phóng thích mà nói quả thật có chút đáng sợ.


“Đường Kiêu, đủ rồi.” Hít sâu một hơi, y rõ ràng đã quyết tâm thoát khỏi cái hồ sâu này, sao giờ lại sa vào đó lần nữa.
Bắt lấy hai tay nam nhân áp lên ngực mình, Đường Kiêu thở hổn hển, hai mắt đục ngầu nồng đậm ȶìиɦ ɖu͙ƈ: “Ngươi đã không sợ ta, há lại sợ làʍ ȶìиɦ với ta?”


“Đừng giở trò khích tướng.” Sợ một người liên quan gì tới chuyện làʍ ȶìиɦ? Thế nhưng đối phương đã mang theo hai tay y một đường vuốt xuống, ngón tay lướt qua cơ bụng ưu mỹ, y như có thể tưởng tượng ra lực lượng cường hãn ẩn chứa tại nơi đây.


“Ngươi có phản ứng.” Đường Kiêu mỉm cười, nhân lúc y không kịp phòng bị bất ngờ mò xuống phía dưới.
Tô Gia hít một hơi khí lạnh, hung hăng trừng ai kia: “Là đàn ông bình thường đều sẽ có phản ứng!”
Đồ vô lại! Lưu manh!


“Vậy tại sao không tiếp tục, ta sẽ làm ngươi thoải mái.” Thanh âm vừa trầm vừa khàn hóa thành ác ma tái thế, hết lần này đến lần khác dụ dỗ nam nhân.


Như để nghiệm chứng bản thân, Đường Kiêu đột nhiên vạch áo nam nhân cắn một phát, ra sức mà ʍút̼, bờ ngực trắng muốt của vị gia nào đó lập tức in lại một trái dâu tây chói mắt.


Nếu nói lúc trước hắn còn nghi hoặc tại sao Tô Bạch đột nhiên trở mặt, ôn tồn xong mạc danh kỳ diệu cước hạ không lưu tình đá hắn đi, thì hôm nay hắn đã hoàn hoàn toàn toàn hiểu được, Tô Gia vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm, bất cứ ai bước qua phòng tuyến an toàn này đều trở thành phần tử nguy hiểm trong mắt y, Đường Kiêu vui mừng vì hắn rốt cuộc cũng đặt chân vào cấm địa của nam nhân trở thành phần tử nguy hiểm số một, lại cảm khái Tô Gia sao mà nhạy bén, vừa phát hiện liền lập tức búng hắn ra.


May là vị gia này không phải mười mấy hai mươi mấy tuổi, vài trải nghiệm đặc thù nào đó khiến Tô Bạch càng có “vị nhân tình” hơn bề ngoài, nói trắng ra một chút chính là loại tình cảm “tiền bối chiếu cố vãn bối”, tạm không bàn lúc ở sàn đấu giá hành động của Tô Bạch là vì chọc tức Trần Uyên hay là vì thấy hắn đáng thương, nhưng Tô Gia dù sao cũng đã thật sự chủ động hôn hắn.


Điều này đã đủ khai sáng Đường Kiêu, trong lòng Tô Gia hắn tuyệt đối chiếm một địa vị.


Đường Kiêu tấn công trọng điểm mãi không biết mệt với Tô Bạch mà nói, đơn giản chính là thề giảm béo không ăn vặt nhưng đột nhiên có người cầm món bánh ngọt y thích nhất không ngừng ném vào người y, có một khắc thật muốn buông xuôi hết thảy triệt để sa đọa.
Đẩy ra? Hay đón nhận?


Chỉ trong vài giây lưỡng lự như thế, đợi Tô Gia hoàn hồn lại nhìn Đường Kiêu, đối phương đã trút sạch y phục trên người, hiện đang hai tay kéo lưng quần y, gia hỏa kia dùng sức ghì xuống, quần ngoài quần trong gì đều đua nhau rơi lả tả.
Có lẽ ngay từ thời điểm do dự mình đã có đáp án rồi.


“Tại sao lại làʍ ȶìиɦ với ta?” Tô Bạch nghe thấy thanh âm của mình, có chút xa xăm, có chút áp lực, nếu từ đầu Đường Kiêu chỉ là ham của lạ, vậy trước đó họ cũng đã làm chán rồi.


“Muốn, phi thường muốn.” Ôm chặt nam nhân, thân thể vương vấn thôi thúc người lập tức nhớ về bao phóng túng hoan lạc trong dĩ vãng, Đường Kiêu lại một lần hôn môi, không có chút cảm giác vũ nhục, kiền thành đến gần như sùng bái, lại mang theo ái ý nồng nàn của tình nhân.


Mặc kệ là lần đầu hay hiện tại, Tô Gia luôn bị nụ hôn của Đường Kiêu nung chảy.
“Muốn gì?”
“Muốn thượng ngươi.” Trả lời đủ trần trụi.
“Ngươi đúng là hỗn đản……”


“Ta là hỗn đản, ngươi là bại hoại, chúng ta coi như có cặp có đôi, thiên sinh địa tạo, xứng quá rồi còn gì.” Đường Kiêu tách ra thật sâu nhìn nam nhân, hắn thề nói xong câu sau cả thể xác lẫn tinh thần đều thư sướng, “Hỗn đản không chỉ muốn thượng bại hoại, còn muốn thượng cả đời, ngày nào cũng được ăn bại hoại.”


Lần đầu bị “tỏ tình” kiểu trắng trợn như thế, Tô Gia bình tĩnh nhìn Đường Kiêu: “Cả đời? Ngươi có khí lực đó sao?”
“Chi bằng bắt đầu nghiệm chứng ngay bây giờ.”
Thế là hỗn đản áp bại hoại.
—-


Trong quá trình kiểm tr.a chính tả chương này, hay tin sét đánh bạn Kinzie bỏ wp T T Tớ rất biết ơn các uploader như Kinzie, bộ Tô Gia này cũng là lấy từ nhà bạn ấy. Mong rằng đây chỉ là tạm nghỉ, một thời gian sau sẽ được thấy bạn ấy tái xuất.






Truyện liên quan