Quyển 1 - Chương 24

Hôm sau, chứng cúm của Đỗ Thăng đã khỏi rồi, nhưng để câu thêm một đĩa tuyết lê hấp đường phèn của Tô Thân nên vẫn cố tình nằm trên giường thêm ngày nữa. Tô Thần ngại chạy tới chạy lui phiền phức nên chỉ cho cô giúp việc làm cho hắn ăn, Đỗ Thăng nghĩ thấy tủi thân quá đi nhưng lại nghĩ không ra, sao mình tủi thân nhỉ, đành gượng gạo ăn xong rồi trả phép đi làm.


“Đỗ Thăng, mai chúng ta tới chợ việc làm một chuyến đi.” Tô Thần vừa chỉnh sửa tư liệu vừa nói chuyện với Đỗ Thăng.


“Đi làm gì?” Đỗ Thăng cũng đang sửa sang tài liệu, thời gian này công việc của công ti ngày càng nhiều, chỉ dựa vào mình Tô Thần không thể giải quyết hết, cho nên hôm nay hắn vốn là kẻ chuyên làm chân chạy bên ngoài cũng bị Tô Thần chộp tới làm giúp.


“Tuyển hai ngiệp vụ viên ngoại thương.” Tô Thần gõ vài chữ cuối, lưu lại, ngoảnh đầu liền thấy Đỗ Thăng còn đang chiến đấu với excel.
“Ha, cậu không nói tôi cũng quên mất, thuận tiện tuyển luôn một nhân viên văn phòng nha, loại chuyện này tôi thực sự không quen làm.”


Hai người bàn bạc một chút, quyết định tạm thời chỉ tuyển hai nghiệp vụ viên ngoại thương, chuyện tuyển nhân viên văn phòng không cần vội. Tô Thần tạm thời không nói cho Đỗ Thăng chuyện Tô ký và Hoàn Vũ hợp tác, cậu có tính toán của mình, tuy cậu và Đỗ Thăng hợp tác nhưng không cần thiết chuyện gì cũng phải nói hết.


Chiều hôm đó Tô Thần gọi điện tới chợ việc làm hỏi thăm một chút trước. Hôm sau, hai người ngồi ở một góc khá khuất trong chợ việc làm, đính ở hai bên là những dòng giới thiệu Húc Nhật, vị trí cần tuyển và yêu cầu tuyển dụng. Lúc này nghề làm xuất nhập khẩu đang lúc hot, nhân viên ngoại thương cũng ngày càng nhiều, nhưng trình độ không đồng đều. Tô Thần dự định tuyển sinh viên mới ra trường, những người này thứ nhất là đúng chuyên môn, sẽ nhanh chóng quen việc hơn, thứ hai là họ vẫn còn mang theo tinh thần phấn đấu mà không phải hơi thở thế tục của những người đã từng lăn lộn trong xã hội, là người thích hợp nhất để cùng nhau gây dựng sự nghiệp. Nhìn một buổi sáng, có vài người lí lịch trông cũng ổn nhưng mới bị Tô Thần hỏi vài câu đã lòi. Tô Thần và Đỗ Thăng xem vài lần, có hơi nhụt chí.


available on google playdownload on app store


Hai người đang định thu thập đồ đạc ra về, lần sau có thời gian lại quay lại thì có một cậu trai vóc dáng không cao, mặc một chiếc sơ mi trắng trông hơi cũ đi tới.
“Xin hỏi, chỗ hai vị đang tuyển nghiệp vụ viên ngoại thương phải không ạ?”


“Đúng,” Tô Thần ngẩng đầu, “Cậu tên gì? Có kinh nghiệm công tác không?”


“Tôi là Lô Du, mới tốt nghiệp đại học C năm nay, học chuyên ngành thương mại quốc tế, trước từng thực tập ở công ti XX, làm ngành ngoại thương, đây là sơ yếu lí lịch của tôi.” Lô Du đặt lí lịch trước mặt Tô Thần, Tô Thần nhìn qua một chút, hỏi vài vấn đề thấy anh ta trả lời cũng ổn liền hẹn mai tới Húc Nhật phỏng vấn thêm.


Lô Du nhận danh thiếp của Tô Thần, vui vẻ ra về.
Đỗ Thăng chọt chọt Tô Thần, cậu quay đầu, “Gì?”
“Cậu không thấy cái tên người này rất thú vị sao? Lô Du (lú yú), lư ngư (cá lư – lú yú), người này thích cá lư nha.”


Tô Thần nghĩ nghĩ, cũng thấy thú vị, “Du của người ta là du trong “chí tử bất du” (đến ch.ết cũng không thay đổi), cùng với con cá kia của cậu (cá lư) cách nhau mười vạn tám nghìn dặm nhá.”


Đỗ Thăng bĩu môi, còn định nói thêm gì đó đã bị Tô Thần đẩy đẩy, lại có người tới phỏng vấn kìa. Đỗ Thăng quay lại hỏi người kia vài câu, Tô Thân mở một chai nước khoáng uống.
“Xin chào, tôi là Hoàng Du (aka cá vàng), tốt nghiệp đại học X, đây là lí lịch của tôi.”


Lúc này không cần Đỗ Thăng nhắc nhở, Tô Thần đã phun một ngụm nước ra ngoài.
Hôm đó về công ti, hai người xem xét một chút mấy hồ sơ hôm nay vừa nhận, xem đến xem đi, cũng thấy chỉ có Lô Du và Hoàng Du là phù hợp. Hai người nhìn nhau, bật cười, xem ra hôm nay không thu được gì ngoài hai con cá nhỉ.


Hôm sau, Lô Du và Hoàng Du đúng giờ tới Húc Nhật, Tô Thần phỏng vấn riêng mỗi người một lát, Đỗ Thăng chỉ ngồi bên nghe, chờ cả hai ra về, bàn lại với Tô Thần một chút, đều nhất trí bọn họ không tệ, vậy trước tiên cứ tuyển hai người này. ĐỗThăng lấy mẫu hợp đồng từ Đỗ thị, Tô Thần sửa lại vài chỗ, lúc này vẫn chưa có mấy thứ qui định cứng nhắc tam kim ngũ kim, mức tiền lương dựa theo Đỗ thị trả, chỉ thêm một mục là qui định sát hạch hàng tháng. Dù sao đây cũng chỉ là công ti nhỏ nên phải có yêu cầu riêng về chất lượng nghiệp vụ của nhân viên. Khi Tô Thần gọi điện cho hai người thông báo trúng tuyển, cả hai đều vui vẻ, bọn họ chỉ vừa mới bước ra khỏi cổng trường đại học, tìm được một công việc có đãi ngộ tốt, phù hợp chuyên ngành cũng là không dễ dàng a, hiện tại không còn cơ chế phân phối cho sinh viên nữa rồi.


Kí hợp đồng rồi, Tô Thần bắt đầu hướng dẫn hai người vài thao tác quan trọng, cả hai đều rất nghiêm túc học, bèn đưa vài chuyện lặt vặt cho họ làm dần, lúc này cảm thấy dễ chịu không ít.


Thời hạn một tuần cũng nhanh chóng qua đi, Tô Thần còn phải kí ước với Hoàn Vũ, bèn xin nghỉ phép một ngày, Đỗ Thăng không hỏi cậu có chuyện gì, chỉ nói ông nội muốn mời cậu tới chơi một chuyến.
“Lần trước tới rồi còn gì? Lần này sao vậy?”


Đỗ Thăng gãi đầu, “Cô giúp việc nói chuyện tôi ốm lần trước, ông nội muốn gặp cậu cảm ơn một tiếng.”
Cần hình thức như thế cơ à? Tô Thần có chút không rõ lắm nhưng cũng không thể cự tuyệt.


Kí hợp đồng với Hoàn Vũ xong, Tô Thần tới siêu thị một chuyến, lần trước nghe nói Đỗ lão gia tử thích đi câu ở biển, lần này mua lễ tới chắc hợp ý đi.
Tới nhà Đỗ Thăng, Đỗ lão gia tử đang uống trà, thấy Tô Thần mang tặng một bộ đồ câu thì hết sức vui vẻ nhận, còn khen Tô Thần thật tinh mắt.


“Được rồi, Tô Thần à, lần trước A Thăng nhà chúng ta ốm, nhờ có cháu chăm sóc.” Đỗ lão gia tử vừa nới vừa đưa ra một phong bì, “Đây là chút lòng thành của ta, cháu đừng từ chối.”


Hành động của ông nội khiến Đỗ Thăng giật mình đỏ mặt, sao ông lại làm thế? Vội vàng muốn nói gì đó với Tô Thần, đã thấy cậu chỉ hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nhận lấy.
“Cháu còn từ chối thì là bất kính rồi, cảm tạ Đỗ lão gia tử.”


“Ừ” Đỗ lão gia tử cười thỏa mãn, “Thanh niên a, tốt lắm, sau này còn cần cháu hỗ trợ A Thăng đấy.”
“Dạ, còn phải nhờ lão gia tử dẫn dắt nhiều.” Tô Thần nói xong, đứng lên, “Hôm nay không còn sớm, cháu đã nói với cha cháu sẽ về cùng dùng cơm chiều, không làm phiền gia đình nữa ạ.”


“Ừ, A Thăng, tiễn Tô Thần nhé.”
“Không cần ạ, cảm ơn ngài.”


Khéo léo từ chối, Tô Thần một mình ra cửa. Đợi đến khi hai cánh cổng hoa lệ khép lại, Tô Thần mới thở ra một hơi dài. Cậu không tức giận, tuyệt không, chỉ là ao ước, ao ước cũng được người nhà bảo hộ như Đỗ Thăng. Lại thêm một lần nhắc nhở mình, mình và Đỗ Thăng là người của hai thế giới khác nhau, dù hôm nay hợp tác, tương lai cũng không nhất định đứng cùng một nơi. Hành vi hôm nay của Đỗ lão gia tử là nhắc nhở cậu, Tô Thần và Đỗ Thăng, ở phương diện công việc là người hợp tác, Đỗ thị cũng sẽ giúp đỡ bọn họ, nhưng trong đời tư, Đỗ gia không thích thấy hai người làm bạn. Nói trắng ra, công ti hiện tại hai người hợp tác mở, trong mắt họ chỉ là bước luyện tập cho tương lai Đỗ Thăng tiếp nhận Đỗ thị mà thôi, Húc Nhật có thể trở thành một thành viên trong Đỗ thị, mà Tô Thần cậu, vận khí tốt thì có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Đỗ Thăng, vận khí không tốt có lẽ sẽ phải ra đi ha.


Tô Thần lắc đầu, nghĩ những chuyện này làm gì, trời sập đã có kẻ cao chống, cho dù không còn Húc Nhật, cậu vẫn còn Tô ký, muốn sống thế nào cứ sống thế thôi.
——— ———————-&&&——— ————————–


Tam kim: tiền bảo hiểm thân thể, bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm thất nghiệp,
Ngũ kim: thêm cái món tiết kiềm mua nhà (hình như vậy) và bảo hiểm y tế, công ti trả 70 – 80%, nhân viên trả phần còn lại,






Truyện liên quan