Quyển 1 - Chương 31
Tô Thần sống hai đời, lần đầu tiên nghĩ ăn cơm cũng là một loại giày vò. Tuy rằng đời trước cậu thường ăn cơm tây, nhưng đó là lúc công việc cần, mà từ khi sống lại, đây là lần đầu cậu tới nơi như thế này, từ lúc ngồi xuống đã thấy toàn thân không thoải mái.
“Sao thế? Không hợp khẩu vị cậu à?” Sở Thiên Dương tao nhã cắt miếng bít tết, mà Tô Thần lúc này nhìn miếng thịt còn nhỏ máu ròng ròng, rùng mình. Cậu không rõ, sao lại có người cứ khăng khăng thích ăn thứ này?
“Sở tổng, tôi đây là lần đầu tới nơi như thế này, không kịp thích ứng, mong ngài đừng trách.” Tô Thần xiên một miếng thịt đưa lên miệng, nhai nhai, chẳng ngon như đồ cậu làm, giá cả lại đắt như vậy, muốn ăn cướp à? Hay là ngày mai cho Tô ký đổi sang làm cơm tây đi.
“Vậy sao” Sở Thiên Dương buông dao nĩa, cầm khăn ăn xoa xoa khóe miệng, “Người lần đầu ăn cơm tây mà có thể sử dụng dao nĩa tốt như vậy, hiếm thấy lắm đó.”
Tô Thần hơi cứng người một lát, lại tiếp tục vừa cắt thịt bò như không có chuyện gì vừa nói qua loa, “Ngài cũng biết tôi hợp tác với người ta mở công ti thương mại, thường phải cùng người nước ngoài giao thiệp, những lễ nghi như thế này cũng thường phải chú ý.” Nói xong lại tiếp tục cùng miếng thịt bò diện tích nhỏ đến đáng thương trên bàn ăn phấn đấu.
Sở Thiên Dương cười cười, không nói gì thêm, thấy Tô Thần cũng đã ăn đủ liền gọi bồi bàn tính tiền, “Nếu là tôi mời cậu ăn, vậy bữa này tính cho tôi.” Ngụ ý, còn có bữa tiếp theo.
Tô Thần gật đầu, cậu căn bản không định bỏ tiền, có máy tiêu tiền đi cùng, không dùng là thằng ngốc, huống chi lại là cái máy tình nguyền chìa tiền. Đối với ẩn ý của Sở Thiên Dương, cơ bản là Tô Thần không thèm lưu tâm, còn có lần sau? Tô Thần nghĩ, lần sau gặp Sở Thiên Dương liền né đi. Trừ khi cần thiết, tuyệt đối không được có chuyện dính dáng tới người này.
Sở Thiên Dương thanh toán xong, đứng lên, đi tới cười cười ôm vai Tô Thần, một luồng hơi thở xa lạ vờn quanh cậu, Tô Thần hơi mất tự nhiên giãy nhẹ mấy cái, vẫn không giật ra được, lúc này mới phát hiện Sở Thiên Dương còn cao hơn cậu quá nửa cái đầu, trước không chú ý người này cao đến thế. Tô Thần cho rằng Đỗ Thăng đã tính cao, nhưng mà Sở Thiên Dương chí ít phải cao hơn 185 phân.
“Sau đó có kế hoạch gì nữa không?” Sở Thiên Dương vừa ôm vai Tô Thần bước ra ngoài vừa như lơ đãng hỏi.
“Sở tổng, ngày mai tôi còn phải đi học. Bây giờ định về nhà luôn.” Tô Thần nghĩ Sở Thiên Dương hôm nay rất không bình thường, vô thức mà tránh né, không muốn dây dưa nhiều với anh.
“À” Sở Thiên Dương gật đầu, khóe miệng hơi nhếch, buông lỏng vai Tô Thần, nhận chìa khóa xe từ tay phục vụ, “Vậy tôi đưa cậu về nhà nhé, học sinh ngoan.”
Đến khi chiếc Audi A6 đen bóng đậu vào trước cửa Tô ký, Tô Thần thở phào một cái, trái tim đang treo trên cổ mới buông xuống. Liếc mắt một cái, đèn bên trong Tô ký còn sáng, chắc là Lưu Hà vẫn chưa ngủ. Tô Thần mở cửa xe, quay lại tạm biệt Sở Thiên Dương.
“Sở tổng, tôi về nhé. Hôm nay muộn quá rồi nên sẽ không mời ngài vào chơi.”
“Được, gặp lại sau.”
Sở Thiên Dương cũng không nói gì thêm, vẫy vẫy tay với cậu, nhấn ga lái xe đi. Tô Thần vẫn đứng đó suy nghĩ một hồi, trong đầu hiện lên vài ý tưởng không ổn lắm, sau lại lắc đầu, cho là mình nghĩ nhiều rồi.
Lưu Hà đang định đi ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa, quay lại thấy Tô Thần đang bước vào.
“Chị Hà, chưa ngủ à?”
“Ừ, chị vừa giặt đồ xong. Con bé Từ Quyên kia lười tới trình độ nào rồi không biết, quần áo bẩn để hai ba ngày rồi.”Lưu Hà thấy vẻ mặt Tô Thần hơi bất thường, suy nghĩ một chút, lại mở miệng, “Chị vừa thấy ngoài cửa sổ có người đưa em về, xe nhìn quen lắm, có phải ông chủ Sở không?”
“Vâng, là anh ta. Hôm nay tình cờ gặp, cùng ăn một bữa cơm.” Tô Thần vặn thắt lưng, nghĩ hơi mệt, một ngày hôm nay cảm giác mệt hơn nhiều so với những ngày khác, không ngờ ăn cơm với người khác cũng là một loại chịu tội như thế, “Chị Hà, mai em còn phải đi học, đi ngủ đây, chị cũng đi ngủ sớm một chút, mai còn phải vào viện.”
Lưu Hà cắn cắn môi, thấy Tô Thần đang định vào phòng liền gọi cậu lại, “Cậu chủ, đừng trách tôi lắm miệng. Ông chủ Sở kia, tôi nghĩ không đơn giản đâu, sau này, giao thiệp với anh ta, cậu nhất định phải để tâm một chút.”
Tô Thần vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lưu Hà đã xoay người vào phòng, cậu không ngờ Lưu Hà sẽ nói như vậy. Có điều, đối với lo lắng của Lưu Hà, cậu cũng hiểu được điều đó là cần thiết … chí ít là, xem biểu hiện hôm nay của Sở Thiên Dương, tâm tư người này tuyệt đối không đơn thuần, mình đúng là nên cẩn thận một chút, tâm phòng người không thể không có. Lắc đầu, về phòng ngủ đi.
Sở Thiên Dương về đến nhà, tắm táp qua, pha một li cà phê, nghiêng người trên sô pha trong phòng khách, lẳng lặng nhìn ánh sáng loang loáng của đèn neon và đèn ô tô trên đường, tâm tình thần kì tốt. Đã bao lâu chưa có dễ chịu như vậy, Sở Thiên Dương không nhớ rõ.
Lần đầu ăn cơm tây? Sở Thiên Dương nghĩ nghĩ, không khỏi cười ra tiếng. Tô Thần, người này thật thú vị.
Hôm sau, Tô Thần dậy sớm, gạo hôm qua Lưu Hà đã vo, cậu đem nấu cháo, thừa dịp đợi cháo nhừ liền làm mấy món điểm tâm, dặn Lưu Hà trông bếp, trước khi đem đi viện nhớ đun nóng lại, sau đó mới đạp xe tới trường. Bận mấy tháng, giờ đây số buổi nghỉ học của Tô Thần đã không thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu bị thầy tóm được, Tô Thần có khả năng sẽ bị ném về đội ngũ học lại luôn.
“Tô Thần, cuối cùng cậu cũng chịu lộ diện rồi, tôi sắp cho là cậu đã bốc hơi khỏi nhân gian đấy.” Tô Thần vừa mới vào trường đã gặp Đỗ Thăng cười xấu xa cho cậu một đấm. Thời gian này, Tô Thần một mực lo chuyện trong nhà, Húc Nhật chỉ có Đỗ Thăng và hai con cá chèo chống, lại đúng dịp kinh doanh bận rộn nhất, ba người bận mờ mắt, hôm nào cũng phải tăng ca, trong lòng đã đem Tô Thần lăng trì không biết bao nhiêu lần.
“Biến” Tô Thần cười đẩy Đỗ Thăng ra, “Hôm nay có môn bắt buộc của ngài sát thủ, nhanh chân lên, muộn thì đợi học lại nhé. À, ăn sáng chưa?”
“Chưa á” Đỗ Thăng mếu máo, sờ sờ bụng, thấy Tô Thần lôi trong túi ra hai cái bánh nhân, rạng rỡ mặt mày giật lấy một cái. Bánh Tô Thần làm, hắn từng ăn rồi, mùi vị người thường không làm được đâu.
Hai người cười cười nói nói bước vào phòng học, Đỗ Thăng vừa đi vừa cạp bánh, mùi hương cũng bay dọc đường, làm cho mấy bạn học đang đói mốc meo trợn mắt nhìn hắn. Tô Thần chọc chọc Đỗ Thăng, ý bảo – đừng có rêu rao thế. Kết quả thằng nhãi này nháy nháy mắt với cậu, hai ba nhát cạp xong cái bánh, phồng miệng, cười híp mắt, lại nhìn bốn phía, xòe tay không, ý là các ngươi muốn ăn cũng không còn đâu. Tô Thần chỉ có thể lắc đầu, người này sao vẫn còn như trẻ con thế nhỉ.
——— ———-&&&——— ————