Quyển 1 - Chương 52

Trương Tấn Bình đóng cửa xe, cầm tài liệu đi vào phòng khách thì thấy Trương Trọng Bình đang ngồi ở sô pha xem tư liệu.
“Trọng Bình, sao về đến nhà còn không nghỉ ngơi chút đi?”


“Anh về rồi à?” Trương Trọng Bình bỏ tư liệu xuống bàn, tháo kính, nhắm mắt lại, lấy tay xoa bóp huyệt tình minh, thở dài một hơi, “Mấy hôm nay em tiếp nhận chuyện trong công ti ba, trước chưa làm qua nên không biết nhiều, mấy ngày này chỉ xem tư liệu đã mất không ít thời gian, thì ra ba còn có một xưởng đóng tàu, đầu tuần sau nhận đơn đặt hàng đóng một chiếc rồi.”


“Xưởng đóng tàu?” Trương Tấn Bình sửng sốt, “Sao anh không biết nhỉ?”


Trương Trọng Bình mở mắt, đeo kính lên, “Trước em cũng không biết, chú Lý phụ trách mới nói cho em, xưởng đóng tàu đã được xây dựng xong từ năm ngoái, tháng tư năm nay bắt đầu đưa vào hoạt động. Đại bộ phận cổ phần của công ti trên danh nghĩa thuộc về mẹ, anh bận việc công ti anh, em lại không quan tâm nên hai chúng ta không hay biết gì.”


Tuy Trương Trọng Bình nói như vậy nhưng trong lòng Trương Tấn Bình vẫn có vướng mắc, bà mẹ kế đang ở tận bên Úc kia có ý định gì, hai anh em không phải ngốc, đương nhiên trong lòng đều hiểu rất rõ. Mấy năm nay, bọn họ nể mặt ông cụ và Trương Thư Bình, việc trong nhà tuy biết nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng tính toán trắng trợn như thế này, nếu còn không nhìn ra thì hai mươi mấy năm của anh em họ đều là sống uổng.


“Chuyện này cứ để đó đã, Trọng Bình, chuyện của em thế nào rồi?”
“Chuyện gì ạ?” Trương Trọng Bình cầm tư liệu tiếp tục xem.
“Lại còn vờ vịt với anh nữa à.” Trương Tấn Bình đấm vai em một cái, “Em vì cái gì mà thôi việc, đừng nói với anh là em quên mất rồi nhé.”


available on google playdownload on app store


Trương Trọng Bình cười cười, ngẩng đầu, “Anh, việc này không gấp gáp được.”


“Sao lại không gấp?” Trương Tấn Bình giật tài liệu khỏi tay Trương Trọng Bình, “Anh bảo em nhé, Trọng Bình, em phải nhanh tay một chút, tiếp xúc với cậu ta một thời gian, anh phát hiện cậu bé này tính tình lạnh nhạt lắm. Nói thật, lúc đầu anh không tán thành hai đứa, tính cậu ta thờ ơ, em cũng không phải kiểu người nhiệt tình, hai người ở bên nhau thế nào được? Nhưng nếu em đã kiên trì, anh cũng ủng hộ, muốn làm thì phải nhanh tay lên, xưởng đóng tàu với mấy cái thuyền ấy không có chân đâu mà sợ chạy mất, cậu bé kia lại biết chạy biết nhảy đấy, chẳng may có đứa nào nhảy ra giữa đường, đến lúc đó em muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu.”


Trương Trọng Bình nghe anh trai nói xong, không nói gì thêm, chỉ lấy lại tài liệu trong tay anh rồi về phòng ngủ. Trương Tấn Bình nhìn thái độ của em mình như vậy, bất đắc dĩ thở dài, cho đến giờ anh vẫn không hiểu được đứa em này, hồi còn học cao trung, anh vẫn cho rằng Trương Trọng Bình là người hiền lành, ấy vậy mà vừa tốt nghiệp cao trung liền phát hiện mấy kẻ từng chơi xấu nó đều gặp chuyện không hay ho. Mà khi anh cho rằng đứa em này cũng như anh muốn vào thương giới, Trọng Bình lại thi vào nhà nước, đồng thời tốc độ thăng chức nhanh hơn người khác rất nhiều. Khi anh cho rằng Trọng Bình sẽ gắn bó với công tác này cả đời, không ngờ đứa em này của anh, trong lúc đường thăng chức vẽ ra rất êm thuận, lại thật nhẹ nhàng bỏ việc, về tiếp nhận công ti của ba, tất cả chỉ vì một cậu bé! Để đến hôm nay, lại mặc kệ chuyện của cậu ta, cả ngày vùi đầu ở công ti. Trương Tấn Bình lắc đầu, nhìn không ra được, đầu Trọng Bình rốt cuộc vặn vẹo thế nào nữa!


——— ———-&&&——— ————-


Tô Thần ngồi trong quán cà phê, trên bàn là một tách Mocha, bên ngoài trời đang mưa, cách lớp kính mờ chỉ thấy một màn mưa bụi. Cửa quán nhỏ bị đẩy ra, chuông gió treo trên cửa tinh tang vang lên, Trương Trọng Bình bước vào, nhìn chung quanh một lát, ánh mắt lướt tới một góc liền dừng lại trên người Tô Thần.


“Ngại quá, để cậu đợi lâu, Hẹn cậu ra đây mà tôi lại tới muộn.”


“Không sao” Tô Thần lắc đầu, Khi nhận được điện thoại của Trương Trọng Bình, Tô Thần vốn không muốn nhận lời, thứ nhất và vì cậu không thân thiết với anh ta lắm, thứ hai là vì chuyện xảy ra trong phòng làm việc của Sở Thiên Dương vẫn khiến tâm tình của cậu dao động không yên. Cậu muốn cẩn thận suy nghĩ một chút, lại nói, Sở Thiên Dương cũng là một đối tượng rất tốt, chí ít anh ta thành thục ổn trọng, bề ngoài cũng được. Nếu là đời trước, Tô Thần có thể cân nhắc đến chuyện hẹn hò với người như vậy, nhưng nghĩ đến Tô Kiến Quân, Tô Thần lại muốn lui bước. Tô Thần không biết chắc được, nếu mình nói thẳng mọi chuyện với cha, ông sẽ có phản ứng gì, bình thản tiếp thu? Hiển nhiên không có khả năng. Nổi giận hoặc là thất vọng về con? Cả hai loại ấy đều không phải chuyện vui vẻ gì. Vì vậy, vốn định cẩn thận suy nghĩ một chút về chuyện đó, Tô Thần lại tự rút mình thành con đà điểu, có thể kéo dài ngày nào hay ngày ấy. Song, càng như thế, ngọn lửa nóng bỏng khi da thịt ma sát với nhau ở mỗi khuya vắng lặng lại càng thiêu đốt dữ dội khiến cả người cậu như chìm trong sóng nhiệt, nửa đêm phải vùng dậy tắm nước lạnh, ngẫm lại cũng thấy buồn cười, cậu suýt quên mất, tuy linh hồn cậu đã sắp 30 nhưng thân thể vẫn đang ở tuổi mười tám dễ xung động. Có lẽ Sở Thiên Dương thấy được điểm ấy nên mới dùng loại phương pháp “tán tỉnh” này? Mỗi lần nghĩ tới đây, Tô Thần liền muốn nghiến răng mắng.


“Tô Thần, cậu đang nghĩ gì thế?”
Tô Thần đang nghĩ đến xuất thần, chợt nghe thấy âm thanh nghi hoặc của Trương Trọng Bình vang lên bên tai, cậu vội tập trung tinh thần, thấy Trương Trọng Bình đang nhìn mình đầy thắc mắc.


“Không có gì, chỉ là hơi thất thần một chút.” Nói xong, cậu cầm tách cà phê uống một hớp, “mà hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì thế ạ?”


Trương Trọng Bình hơi nhíu nhíu mày, thực không có gì sao? Song anh ta cũng không phải người tò mò về chuyện riêng của người khác, chú ý tới Tô Thần chỉ vì anh ta có ý định với cậu, huống chi hôm nay hẹn cậu ra đây đúng là có chuyện muốn nói.


“Tô Thần, tôi biết thế này có hơi đường đột, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, hiện tại cậu có tình cảm với ai chưa? Cả nam và nữ ấy.”
“Có tình cảm với ai?” Tô Thần sửng sốt, “Trương nhị ca sao anh lại hỏi chuyện này?”


“Nếu cậu chưa có người đặc biệt, vậy tôi muốn theo đuổi cậu, mong cậu cân nhắc một chút.” Trương Trọng Bình nói xong, hai mắt chăm chú nhìn Tô Thần, thấy Tô Thần trong nháy mắt sửng sốt ngây người thì nở nụ cười, cầm tách lên uống một ngụm, anh ta thích uống cà phê đen, không thêm gì nữa.


Tô Thần tưởng tượng ra vài loại khả năng nhưng chưa từng nghĩ tới Trương Trọng Bình sẽ nói chuyện này thẳng thắn như vậy. Tình huống này nên gọi là gì? Tỏ tình? Tô Thần trì độn nghĩ.
“Trương nhị ca, có thể nói cho tôi biết lí do sao? Anh thích tôi?”


Trương Trọng Bình tự hỏi một chút, sau đó mở miệng, “Tuy tôi rất muốn nói đúng vậy nhưng tôi không cho phép bản thân lừa cậu, tôi không nghĩ mình đã thích cậu, chỉ mới là có cảm tình với cậu thôi.”


“Vậy chuyện anh vừa nói là có ý gì?” Tô Thần không rõ, cậu không có cảm giác bị lừa gạt, Trương Trọng Bình gây cho cậu ấn tượng là anh ta không hề nói đùa về chuyện này, nhưng anh ta nói không thích mình lại vẫn muốn cùng mình một chỗ, vậy không phải quá kì cục hay sao?


“Tô Thần,” Trương Trọng Bình cười cười, nụ cười rất ôn hòa, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng làm người ta thấy thoải mái, “Tôi là người thực tế, không thích viển vông. Tôi muốn theo đuổi cậu là kết luận đã qua suy nghĩ kĩ càng. Tuy không lãng mạn và cũng là quá sớm để nói như vậy, thế nhưng, cảm giác ở cùng cậu rất thoải mái, tôi muốn cùng cậu xây dựng một mái ấm. Hôm nay nói chuyện này với cậu không phải ép cậu nhận lời hay gì khác, chỉ là muốn nói cho cậu việc tôi sắp làm mà thôi.”


Lúc này Tô Thần đã hiểu, Trương Trọng Bình vòng vèo nói cho mình, không cần biết cậu đồng ý hay phản đối, anh ta muốn theo đuổi cậu, bởi vì cảm giác ở cùng cậu rất thoải mái. Nói dễ nghe chút, Trương Trọng Bình là người kiên định theo đuổi mục tiêu, nói khó nghe hơn, đây là người rất độc đoán?


Tô Thần ra khỏi quán cà phê, Trương Trọng Bình nói muốn đưa cậu về, bị cậu nhẹ nhàng từ chối. Tô Thần giương ô bước dọc theo lề đường, cậu không trực tiếp cự tuyệt Trương Trọng Bình, bởi vì cậu nghe ra ý tứ trong lời anh ta, từ chối cũng không có nghĩa gì. Hôm nay Trương Trọng Bình chỉ muốn nói cho cậu biết anh ta muốn theo đuổi cậu, là nói cho biết, không phải hỏi ý cậu. Trương Trọng Bình và Trương Thư Bình quả nhiên là anh em một nhà. Trước đây Tô Thần còn nghi hoặc, tính tình Trương Thư Bình mất tự nhiên như vậy, hai người anh một người ổn trọng một người ôn hòa, hôm nay xem ra là mình nhầm rồi. Biểu hiện mất tự nhiên của Trương Thư Bình, nếu từng ở chung sẽ phát hiện, kì thực là vì y chỉ là một đứa nhỏ không lớn lên. Đó cũng là nguyên nhân khi đời trước Tô Thần biết y ngoại tình thì chỉ đánh cho y một trận mà không hận y. Mà cái độc đoán của Trương Trọng Bình này, thuộc loại mọc từ trong khung ra, tuy bề ngoài ôn hòa nhưng bên trong lại không chấp nhận cự tuyệt của người khác.


Tô Thần đi tới trạm xe bus, thu ô lại, đứng vào bên trong, ở đây không nhiều người chờ xe lắm, chưa được bao lâu đã có xe đi tới, cậu bước lên xe.


Tô Kiến Quân đang sắp xếp đồ đạc trong phòng, thấy Tô Thần đẩy cửa bước vào, hơi nghi hoặc nhìn lên đồng hồ treo tường, chẳng phải con nói ra ngoài có chuyện sao, về sớm như vậy?
“Con à, con nói Trọng Bình tìm con có chuyện mà, sao về sớm thế?”


“Cũng không có gì quan trọng, nói xong con về luôn.” Tô Thần mở ô đặt ở ngoài hiên, “Cha đang sửa sang gì thế?”


“À” Tô Kiến Quân lấy lại tinh thần, “Chẳng phải đã nói năm nay chúng ta sẽ về quê ăn tết sao, cha lấy ít đồ hồi trước chúng ta mua mà chưa kịp mặc ra để sắp xếp lại, lúc về mang cho các em nhà chú bác. Hai năm nay con cao nhanh quá, có mấy thứ mới mặc vài lần đã không vừa, để đấy cũng phí, mang về cho họ hàng, coi như chút tấm lòng cha con ta.” Nói xong, cầm lên một cái quần, Tô Thần nhận ra, đó là món quà Lưu Hà và Từ Quyên mua trên đường cho cậu hồi mới khai trương chi nhánh Tô ký, mới mặc vài tháng liền bỏ, Tô Kiến Quân cầm lên so vào người Tô Thần, “Lại ngắn rồi, con à, hiện tại con cao bao nhiêu, sắp hơn cha nửa cái đầu rồi đó, nhưng sao chỉ dài ra mà không thêm tí thịt nào thế, con nhóc Quyên tử còn trông có thịt hơn con.”


Tô Kiến Quân vừa lắc đầu vừa gấp gọn cái quần bỏ vào túi đã chuẩn bị sẵn. Tô Thần nghe cha nói xong, khóe miệng giật giật, lời này của cha không thể để Quyên tử nghe thấy, cô nhóc dạo này cứ nói mình béo quá, muốn giảm cân, ao ước thắt lưng một xích 9 (tầm 63cm) của Lưu Hà, nếu bị cô nhỏ nghe thấy Tô Kiến Quân nói cô béo hơn Tô Thần, phỏng chửng sẽ nhảy dựng lên mất. Song, Tô Thần đúng là không để ý tới, thời gian này mình lại cao thêm? Nếu không có Tô Kiến Quân nhắc nhở, Tô Thần sắp quên mất bản thân đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, đời trước vì dinh dưỡng không đủ, bản thân lại gặp nhiều chuyện nên thân thể cậu luôn không tốt, đời này, mỗi ngày được cha tìm mọi cách bồi bổ thân thể, nếu còn không cao thì đúng là không thể chấp nhận được, suy nghĩ một chút, Tô Thần chạy về phòng, loay hoay một lát, lấy thước dây ra, đưa cho cha đo giúp, Tô Kiến Quân cười cười, thằng bé này, nói là phải làm ngay!


Đo xong, hai cha con đều giật mình, kết quả kiểm tr.a sức khỏe lúc nhập học, Tô Thần cao 174 phân, mới có vài tháng, nay đã lên tới 179 phân rồi! Thêm những 5 phân nhé! Tô Kiến Quân vui lắm, còn nói giá mà có thể thêm chút thịt thì tốt quá.


Tô Thần bĩu bĩu môi, cái thân gầy đét hiện tại của cậu đã có người nhớ thương rồi, nếu béo thêm chút nữa thì chẳng được vài ngày là bị người ta nhai sống nuốt tươi ngay ấy chứ.


Nhưng mà, nhớ lại hôm đứng cùng Sở Thiên Dương, hình như cậu còn thấp hơn anh ta nửa cái đầu thì phải, hôm nay đi cùng Trương Trọng Bình, tên này cũng cao hơn cậu một đoạn, Tô Thần không khỏi phiền muộn, mấy người đó ăn cái gì không biết nữa? Sao ai nấy đều cao như cái cọc vậy. Nghĩ tới chuyện này, Tô Thần lại thấy chuyện cao thêm mấy cm chẳng đáng vui vẻ như trước nữa.


Nghĩ nghĩ một chút, Tô Thần lại thấy mình đáng buồn cười, người khác cao đến đâu thì có quan hệ gì với cậu? Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm tối rồi.
“Cha, con đi nấu cơm tối nhé, trong nhà còn rau hẹ không, con muốn ăn trứng rán với rau hẹ.” Tô Thần đứng lên hỏi.


“Có đấy, trong ngăn tủ thứ ba ấy, con lấy ra đi, giỏ trứng còn mấy quả trứng gà quê, con lấy cái đó nhé. Cha đổ gạo vào nồi rồi, con cắm điện là được. Trong tủ lạnh vẫn còn thịt kho tàu lần trước làm, con lấy ra đun nóng, lát nữa chan cơm ăn.”
“Dạ” Tô Thần đáp, bước ra ngoài.


Tô Kiến Quân thấy Tô Thần đi ra rồi mới bỏ đồ trong tay xuống, ngồi vào mép giường, lúc nãy đo chiều cao cho Tô Thần, ông nhìn thấy mấy vệt hồng hồng trên cổ cậu, tuy rất nhạt nhưng là người từng trải, Tô Kiến Quân biết ngay nó là gì. Con cũng đến tuổi có bạn gái, nhưng không biết con gái nhà ai có thể làm ra chuyện kia với thằng con mình? Tô Kiến Quân nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra, lại nhớ tới cái ảnh lần trước Đỗ Thăng gửi về cho Tô Thần, chẳng lẽ Thần tiểu tử học hư từ đó?


Tô Thần bưng mâm ra, thấy Tô Kiến Quân ngồi trên giường đờ người, “Cha, đang nghĩ gì thế? Đồ ăn làm xong rồi, cha có muốn uống bia không ạ? Trong nhà hết rồi, con chạy ra ngoài kia mua cho cha một chai nhé.”
“Ừ” Tô Kiến Quân suy nghĩ một chút, lại gọi Tô Thần, “Con à, gần đây con …”


“Sao ạ?” Tô Thần quay đầu lại.
“Không có gì, con đi đi, mua thêm chai nước tương nhé.”
“Vâng.”
Tô Kiến Quân thở dài, quyết định không hỏi, để xem xem thế nào đã, có lẽ ông suy nghĩ nhiều rồi.


Tô Thần mua đồ về, hai cha con ăn xong bữa tối đơn giản, Tô Kiến Quân tiếp tục sắp xếp đồ cũ, Tô Thần về phòng xem TV một lát rồi đi ngủ.






Truyện liên quan