Quyển 2 - Chương 58
Đỗ trạch.
Đỗ lão gia tử đang tưới nước cho bồn hoa, Đỗ Hành vội vã bước tới, đưa áo khoác cho cô giúp việc, tiến đến, “Phụ thân, A Thăng về rồi ạ?”
Đỗ lão gia tử gật đầu, “Vừa về được một lúc, ta bảo nó lên lầu nghỉ ngơi trước.”
Đỗ Hành lo lắng hỏi, “Phụ thân, chuyện gấp như vậy, sao ngài không nói luôn với nó?”
Đỗ lão gia tử buông bình nước, cầm khăn lau tay, “Anh định nói với nó thế nào?”
Đỗ Hành nghẹn lời, đúng vậy, chuyện này nên nói thế nào đây? Dựa theo tính tình A Thăng, nó tuyệt đối không đồng ý với biện pháp của bọn họ, nhưng hiện tại Đỗ gia đúng là đang gặp khó khăn lớn, mà biện pháp đó là cách giải quyết tốt nhất. Đỗ Hành ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh, “Phụ thân, con nghĩ, ta cứ nói thẳng ra. Dù A Thăng và Tô Thần là bạn nhưng nghĩ tới Đỗ gia, A Thăng có thể sẽ đồng ý.”
Đỗ lão gia tử liếc nhìn Đỗ Hành một cái, chẳng nói chẳng rằng, có điều Đỗ Hành cho rằng ông đồng ý, dù sao chuyện này cũng có liên quan tới vận mệnh cả nhà họ Đỗ.
Lúc này Đỗ Thăng từ trên lầu bước xuống, thấy Đỗ Hành liền cười cười tiến tới chào, “Ba, ba về sớm vậy? Có phải biết con trai về nhà nên trốn việc về sớm không?”
Đỗ Hành cười cười có lệ với hắn, tắt thuốc trên tay nhưng không trả lời Đỗ Thăng. Đỗ Thăng thấy tâm trạng ông có vẻ không ổn, định mở miệng hỏi đã bị Đỗ lão gia tử cắt ngang.
“A Thăng, con ngồi xuống đã. Ta có chuyện muốn nói với con.”
Đỗ Thăng lại nhìn cha một chút, mặc dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng vẫn ngồi xuống đối diện với ông nội. Đỗ lão gia tử thấy hắn trầm ổn như vậy, gật gù, bắt đầu mở miệng, “Lần này gọi con về là vì có chuyện muốn con làm.”
“Chuyện gì ạ?” Đỗ Thăng hỏi.
“A Hành, con nói lại chuyện xảy ra với Đỗ thị cho nó đi.”
“Vâng, thưa phụ thân.” Đỗ Hành gật đầu, dừng một chút, nói với Đỗ Thăng, “A Thăng, kì thực, hiện nay Đỗ thị đang gặp một vấn đề lớn …”
Đỗ Thăng lẳng lặng ngồi bên, nghe toàn bộ câu chuyện, từ chuyện Húc Nhật bị mất khách, chuyện quản lí nghiệp vụ hối lộ các quan chức rồi bị bắt, cho đến chuyện Húc Nhật đang bị điều tra, Đỗ thị cũng bị dính vào vòng, nghe xong, Đỗ Thăng không thể tin nổi nhảy dựng lên, “Ba! Sao mọi người có thể làm ra loại chuyện này?! Ngày trước Húc Nhật đi lên như thế nào? Mọi người còn không biết sao? Chỉ vì một ít thành phẩm mà đổi luôn cả nhà xưởng? Lại còn hối lộ hải quan để được thuận lợi vượt qua cửa khẩu? Ba, thế này là phạm pháp mà!”
“Ngồi xuống!” Đỗ lão gia tử gõ gõ cây gậy, nhìn Đỗ Thăng, “Đây là thương trường, tương lai con cũng phải tiếp xúc, đừng có đem mấy cái nguyên tắc trẻ con trong trường học mà áp vào đây, nghề nào cũng có qui tắc riêng của nó, Đỗ thị cũng không ngoại lệ!”
Đỗ Thăng há hốc miệng, muốn nói gì đó lại không biết nói thế nào, đành ngồi xuống.
“Những chuyện như thế này, con có thể giúp gì ạ?”
Đỗ lão gia tử và Đỗ Hành nhìn nhau, Đỗ Hành mở miệng, “A Thăng, để giúp chúng ta qua cơn khó khăn, có chuyện này chỉ có con mới làm được.”
“Làm chuyện gì ạ?”
Đỗ Hành suy nghĩ một chút mở miệng, “Hiện nay, chuyện hối lộ hải quan mới tr.a ra được là do một nhân viên nghiệp vụ của Húc Nhật làm, anh ta đã bị bắt, nhưng ba đã nhờ người bảo anh ta không được nói lung tung, hiện nay, vấn đề chúng ta cần giải quyết gấp là, chặt đứt quan hệ của Húc Nhật và Đỗ thị, đến lúc đó, chuyện này chỉ là chuyện của riêng Húc Nhật, chẳng liên quan gì đến Đỗ thị ta.”
“Chặt đứt?” Đỗ Thăng không hiểu, hiện nay bên ngoài ai chẳng biết Húc Nhật là công ti con của Đỗ thị, chặt đứt thế nào?
Đỗ Hành lại châm một điếu thuốc, “A Thăng, hồi trước con và Tô Thần thành lập Húc Nhật, đã kí hợp đồng góp vốn phải không? Người đại diện pháp lí của công ti là ai?”
“Con ạ, bởi vì con góp nhiều hơn. Hơn nữa Tô Thần đã rút vốn khỏi Húc Nhật rồi, có còn liên quan gì nữa đâu ạ?” Đỗ Thăng vô thức trả lời, sau đó lập tức mở trừng mắt, “Ba! Ba định làm gì?”
Đỗ Hành liếc nhìn Đỗ Thăng, “A Thăng, Tô Thần đã rút vốn hay chưa có thể không dựa vào lời nói một phía của cậu ta! Nhân viên tài vụ làm thủ tục cho cậu ta hồi đó có thể làm chứng cậu ta chưa rút vốn mà chỉ mới nhận phần tiền lời thôi. Còn nữa,” Đỗ Hành cười cười, “Người đại diên pháp lí của Húc Nhật hẳn là Tô Thần mà không phải con. Người nhận Lô Du cũng là cậu ta, đúng không nào?”
Nghe tới đây, Đỗ Thăng đã hoàn toàn hiểu rõ ý định của ông nội và cha mình, “Hai người định đổ chuyện này lên đầu Tô Thần? Không có khả năng đó đâu! Lúc làm giấy phép kinh doanh, rõ ràng đã viết người đại diện pháp lí của Húc Nhật là con rồi.”
“Giấy phép kinh doanh viết người đại diện pháp lí của Húc Nhật là Tô Thần, ba đã nói vậy thì nó đúng là như vậy!” Đỗ Hành lắc đầu, “Huống hồ chuyện này sao lại nói là vu oan? Chúng ta không chỉ cần phải tới cơ quan kiểm sát nói rõ Húc Nhật và Đỗ thị không có quan hệ gì với nhau mà còn phải kiện Tô Thần là người đại diện pháp lí của Húc Nhật lại mượn tiếng tăm của Đỗ thị kinh doanh. Do hành vi bất chính của cậu ta mà Đỗ thị bị tiếng xấu oan, chúng ta muốn pháp luật trả lại danh tiếng cho mình. Cho nên,” Đỗ Hành dừng một chút, “A Thăng, chúng ta cần con làm chứng, người đại diện pháp lí của Húc Nhật là Tô Thần, hơn nữa việc kinh doanh của Húc Nhật không có liên quan gì với Đỗ thị, hoàn toàn do Tô Thần thao túng, ngay cả con cũng không có quan hệ gì nhiều, hiểu chưa?”
“Con không làm!” Đỗ Thăng đứng phắt dậy, “Con không thể làm chuyện bất lương này!” nói xong liền xoay người bước đi.
“Đứng lại!” Đỗ lão gia tử gõ cây gậy thật mạnh, “A Thăng, con đừng quên, mọi thứ hiện nay con có, đều do Đỗ thị và nhà họ Đỗ này cho con. Nếu Đỗ thị phá sản, nhà họ Đỗ gặp khó khăn, con đừng mơ còn giữ được cuộc sống như hôm nay! Đến lúc đó hoàn cảnh của con còn thảm hơn cả ăn mày trên đường kìa! Con muốn như vậy không? Hả?!”
Đỗ Thăng quay lưng về phía ông ta, hổn hển đáp lời, “Ông nội, con tôn kính ông, từ trước tới nay con luôn lấy ông làm mục tiêu phấn đấu, nhưng hiện tại, con phát hiện con sai rồi, sai hoàn toàn rồi.” Nói xong liền bước ra ngoài.
“Ngăn nó lại!”
Đỗ Hành kêu lên, chú Trầm và lái xe chạy từ bên ngoài vào, chặn đường Đỗ Thăng.
Đỗ Hành đứng lên, nhìn Đỗ Thăng, mặt không có biểu tình gì, “Đưa cậu chủ lên lầu hai, lúc nào nó hiểu rồi thì cho ra.” Nói xong lại liếc nhìn Đỗ Thăng một cái rồi quay lại nói với cha mình, “Phụ thân, con tới công ti trước đã, con còn có một cuộc họp nữa ạ.”
“Ừ” Đỗ lão gia tử gật đầu, “Anh cứ đi đi, A Thăng để ta khuyên bảo nó.”
“Vâng” Đỗ Hành gật đầu, mặc áo khoác đi ra ngoài.
Đỗ Thăng bị nhốt vào phòng, cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, hắn giận dữ đập vỡ toàn bộ đồ đạc có thể đập trong phòng, nhưng vẫn không ai mở cửa xem tình hình hắn, chỉ có cô giúp việc tới đưa cơm cho hắn, lúc đó cửa phòng vẫn khóa.
Đỗ Thăng hất đổ cả bàn ăn, đổ sấp lên giường kéo chăn trùm kín đầu.
Đỗ lão gia tử nghe cô giúp việc báo lại tình hình, đứng lên đi đến trước cửa phòng Đỗ Thăng, nói qua cánh cửa, “A Thăng, cho dù con có tình cảm thế nào với Tô Thần kia, con đều phải suy nghĩ cho kĩ, con là người nhà họ Đỗ, mang trên mình dòng máu họ Đỗ! Nếu gia đình này gặp chuyện không may, con sẽ trắng tay! Con cứ suy nghĩ kĩ đi.”
Đỗ Thăng nằm trong phòng không hề lên tiếng.
——— ———-***——— ———-
Tô Thần tập trung tinh thần nhìn biểu đồ cổ phiếu trên máy tính, trước thấy cổ phiếu này trên máy tính của April cậu đã thấy trông rất quen, hỏi lại thì quả nhiên là đầu cổ phiếu này cậu từng đầu tư, và nó hại cậu đến là thảm.
Nguyên nhân là, đây là cổ phiếu của một xí nghiệp sản xuất kĩ thuật cao, thuộc diện chính sách ưu đãi của nhà nước, cổ phiếu vừa lên sàn liền tăng liên tục, bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên là 20.16 đồng/cổ phiếu, chưa tới hai tháng đã tăng lên 25 đồng, rất nhiều người bị hấp dẫn, bất quá ngày vui ngắn chẳng tày gang, mấy tháng sau giá đã rớt xuống 16.09 đồng, cho đến năm thứ hai thì giá trị mỗi cổ không còn 1/10, truy cứu nguyên nhân, té ra là do sức mạnh của chính sách bảo hộ sở hữu trí tuệ không đủ lớn, sản phẩm điện tử của xí nghiệp bị làm giả liên tục ở các thành phố, doanh ngạch của xí nghiệp liên tục giảm sút, một đầu cổ phiếu vốn đỏ rực một quãng dài nhanh chóng biến thành một mảnh xanh mượt, rất nhiều người lọt hố. Năm ấy Tô Thần cũng nằm trong số những nhà đầu tư này, trước cậu nghe một người chơi cổ lão luyện nói nên mua chi cổ phiếu đó, người nọ vốn là một cao thủ đầu tư ngắn hạn, ai ngờ lại bị cổ phiếu này làm cho lật thuyền trong mương (aka ch.ết đuối trong vũng nước cạn)! Vị cao thủ nọ thấy tình hình không ổn đã sớm thả tay, chỉ có con chim non Tô Thần này bị cuốn vào, không chỉ mất sạch lãi trước đó mà cả phần tiết kiệm nửa năm đều bị ném vào, ngay cả học phí cũng suýt nữa thì bồi cả vào đó. Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Tô Thần hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hôm nay cổ phiếu này đang ở tầm 20 đồng, Tô Thần nhớ không lầm thì nếu hiện tại cậu mua, chừng hai tháng nữa sẽ lãi không ít.
Mua, hay không mua?
Tô Thần phân vân một chút, cắn răng, mua! Tuy hiện tại cậu không thiếu tiền nhưng kí ức kiếp trước khiến cậu muốn giật lại một chút. Nghĩ đến là làm, hôm đó Tô Thần chạy luôn tới sàn giao dịch chứng khoán, mua vào 5 vạn. Tuy không nhiều nhưng năm xưa Tô Thần mất cho cổ phiếu này đúng chừng ấy. Tô Thần nhớ tới câu chuyện về búa vàng và búa sắt, biết mình không thể quá tham lam, huống chi, hôm nay mua cổ phiếu này chỉ vì muốn báo lại mối thù kiếp trước mà thôi.
Hôm đó, trong bữa cơm, Tô Kiến Quân thấy Tô Thần có vẻ là lạ, liền hỏi, “Con à, làm sao thế? Cãi nhau với Thiên Dương à?”
“Không ạ” Tô Thần lắc đầu, “Cha, con mua ít cổ phiếu, chờ kiếm được lãi rồi chúng ta mở thêm một chi nhánh cho Hương Mãn Đường.” nói xong lại cúi xuống ăn cơm.
“Đưa nhỏ này, con nói có lãi là có ngay đấy à!” Tô Kiến Quân cười cười, gắp thịt cho Tô Thần.
“Con nói được là được mà!” Tô Thần gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nhai nhai, cười híp mắt, “Thơm quá à!”
Hoàn Vũ quốc tế.
Sở Thiên Dương nghe Sheena báo cáo xong, cau cau hàng lông mày đen nhánh, ngẩng đầu, “Sheena, chuyện này, cô chắc chứ?”
“Chắc chắn, thưa ông chủ.” Sheena gật đầu, “Tin này là tôi nghe từ cục trưởng Đỗ, vì lần trước chuyện cậu Tô Thần anh đã từng nhờ ông ta cho nên lần này, người nhà họ Đỗ tới chỗ ông ta nhờ việc, ông ta nghĩ cái tên Tô Thần này nghe rất quen, hỏi han thêm mới biết chính là người mà anh từng muốn giúp, sau khi tiễn người nhà họ Đỗ liền gọi ngay tới đây.”
“À há” Sở Thiên Dương gật đầu, khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế, khóe miệng cong cong lộ ra một nụ cười không rõ ý, “Xem ra, cục trưởng Đỗ thức thời đấy.”
“Ông chủ, anh xem có nên thông báo một tiếng cho cậu Tô không?”
Sở Thiên Dương suy nghĩ một chút, gõ gõ mặt bàn, “Đừng nói cho cậu ấy vội, chẳng phải chuyện khó khăn gì, cho Tô Thần biết ngược lại không tốt lắm. Vì hạnh phúc sau này của tôi, không thể để cho cậu ấy gầy thêm nữa.”
Sheena há miệng, lại chẳng biết nói thế nào, quả nhiên lão tổng giám đốc nói đúng, đôi khi, ông chủ của các cô, vô cùng không biết xấu hổ!
Sở Thiên Dương làm như không thấy được vẻ mặt của Sheena, nói tiếp, “Sheena, cô bảo Alise tìm hiểu xem, có phải nhân viên tài vụ hồi ấy làm thủ tục rút vốn cho Tô Thần bị nhà họ Đỗ nắm được thóp không, đồng thời thông báo cho cục trưởng Đỗ, nếu người nhà họ Đỗ tìm ông ta, ông ta cứ dây dưa thêm thời gian cho tôi, đừng vội từ chối, cũng đừng nhận lời ngay!”
“Vâng, thưa ông chủ.”
“Còn nữa,” Sở Thiên Dương ngừng lại một chút, “Cô tìm hiểu xem có phải thái tử nhà họ Đỗ đang ở trong nước hay không?
”
“Ông chủ, ý anh là?
“Nhà họ Đỗ đã dám đi nước cờ này, như vậy, quân then chốt là thái tử nhà họ phải ở đây, bởi vì người kí hợp đồng với Tô Thần là cậu ta, không phải Đỗ thị. Nếu không phải thế, cô cho là con cáo già Đỗ Đức Sanh kia còn chờ gì mà chưa động thủ? Ai chẳng biết cục trưởng Đỗ là quỉ hút máu lục thân (cha mẹ, vợ/chồng, anh em, con cái, ông bà, cha mẹ vợ/chồng) không nhận? Cho dù ông ta và Đỗ Đức Thăng là anh em đồng hao (vợ của họ là chị em ruột), lại coi như cùng họ, thế nhưng ông ta là kẻ chỉ biết đến tiền và quyền, muốn lấy tình cảm đến nhờ ông ta giúp, Đỗ Đức Sanh cho rằng bây giờ còn là 10 năm trước sao?” Sở Thiên Dương nói xong, hừ mũi cười một tiếng, Đỗ Đức Sanh, xem ra nói ông là nhà giàu mới nổi là cất nhắc ông nhiều rồi. Kế tiếp, ông sẽ biết kẻ dám tính toán lên đầu một người không nên tính toán sẽ có kết cục thế nào, Đỗ thị? Có còn lí do để tồn tại sao?
Sheena thấy Sở Thiên Dương không định nói thêm gì liền cúi chào rồi đi ra ngoài. Lúc này, điện thoại trên bàn Sở Thiên Dương reo vang, anh tiếp điện thoại, nghe được thanh âm bên trong đó thì cười hí mắt đầy ôn hòa, con ngươi màu lam long lanh những gợn sóng mỹ lệ, “Tô Thần, bảo bối, cuối cùng em cũng biết gọi cho anh, nhớ anh không?”
Đầu kia điện thoại, Tô Thần cầm ống nghe đen mặt, nếu không nể Tô Kiến Quân đang đứng ngay bên cạnh, phỏng chừng cậu đã ném điện thoại xuống đất, sau đó dẫm thêm vài nhát cho bõ ghét!
Hít sâu một hơi, Tô Thần mở miệng, “Thiên Dương, cha tôi bảo tôi hỏi anh xem, thứ bảy tuần này có muốn tới nhà tôi ăn một bữa cơm không?”
“Ăn cơm?”
“Phải” Tô Thần hơi buồn bực một chút, vì sao cha cậu luôn quan tâm đến chuyện cậu và Sở Thiên Dương gần đây thế nào, đã bảo không có chuyện gì đâu, cậu cũng đâu phải con nít ranh vài tuổi đầu, cả ngày muốn quấn lấy nhau. Nhưng mà Tô Thần lại quên mất, trong mắt người khác, cậu đúng là một cậu nhóc mới mười mấy tuổi đầu thôi.
“Nếu anh bận rồi thì thôi!”
“Rỗi ấy mà,” Sở Thiên Dương vừa cười vừa nói, tiện tay lật lịch trên bàn, trang thứ 7 rõ ràng viết ‘hội nghị công ti’, Sở Thiên Dương nhìn thoáng qua, lấy bút đánh một dấu gạch chéo thật to, sau đó buông bút, lại cười cười, “Hôm đó anh chả có chuyện gì đâu. Ăn cơm trưa hay cơm tối? Hay là mời bác ra ngoài, chúng ta đi ăn, anh đặt chỗ trước?”
Tô Thần suy nghĩ một chút, “Thế cũng được, để mai tôi tới công ti anh, chúng ta bàn cụ thể hơn.”
“Được”
Tô Thần buông điện thoại, quay lại đã thấy Tô Kiến Quân tươi cười nhìn cậu, “Cha, cha nhìn gì con thế?”
Tô Kiến Quân cười lắc đầu, không nói gì thêm, chỉ chắp tay sau lưng, vừa khẽ ngâm nga vừa đi ra ngoài, Tô Thần cào cào đầu, nghe cẩn thận một chút, thì ra Tô Kiến Quân đang ngâm nga một đoạn kịch Hoàng Mai (một loại hí khúc của tỉnh An Huy có xuất xứ từ Hoàng Mai – Hồ Bắc), chim trên cây thành đôi thành cặp, vợ chồng cùng trông nom việc nhà!
Tô Thần phiền muộn rồi, này là chuyện gì xảy ra đây!