Quyển 2 - Chương 71
Một năm sau, tại trụ sở chính của chuỗi nhà hàng Tô ký.
Tô Thần cầm túi tài liệu bước ra khỏi văn phòng làm việc, dọc đường tươi cười chào hỏi các nhân viên.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Thần bắt đầu toàn tâm toàn ý kinh doanh Tô ký và Hương Mãn Đường, bởi được áp dụng một vài ý tưởng tiên tiến cùng với phương châm ‘khách hàng là thượng đế’, chuỗi nhà hàng Tô ký và các chi nhánh Hương Mãn Đường phát triển rất nhanh, danh tiếng dần dần được nâng cao trong giới ẩm thực. Tô Thần lại nhân dịp này đưa ra một phương thức mới là bàn lẩu cá nhân, đồng thời mời được một số chuyên gia dinh dưỡng, mở nhà hàng dinh dưỡng xanh. Phát triển được một thời gian, Tô Thần cân nhắc lại rồi đưa những nhà hàng này về dưới danh nghĩa Tô ký và đăng kí thương hiệu. Một năm qua, bằng vào cơ sở vững chắc của mình, chuỗi nhà hàng Tô ký từ từ có chỗ đứng vững chắc ở một vài thị trường lớn trong nước, hiện tại đang bắt đầu phát triển ra các thành thị xung quanh. Chỉ lợi nhuận một quí của Tô ký cũng đã khiến các doanh nghiệp cùng ngành triệt để thay đổi cái nhìn.
Khiến cho người ta phải để mắt tới Tô ký, không chỉ vì lợi nhuận cao mà còn vì ông chủ mới hai mươi của nó. Rất nhiều người cảm thấy hứng thú với cậu thanh niên bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ khi bước chân vào đại học này. Các cơ quan truyền thông liên tục tìm cậu để xin phỏng vấn nhưng đều bị từ chối. Trưởng phòng quan hệ đối ngoại của Tô ký do Sở Thiên Dương điều từ Hoàn Vũ quốc tế tới, chính là người từng hợp tác với Tô Thần thời gian đầu xây dựng cơ cấu Tô ký, Amanda - hai bằng thạc sĩ đại học Stanford, từng phụ trách bộ phận đối ngoại của Hoàn Vũ, dày dạn kinh nghiệm ứng đối cùng giới truyền thông, xử lí mọi chuyện cực kì suôn sẻ, không chỉ các kí giả thiếu kinh nghiệm mà ngay cả các tay lão làng trong giới cũng không phải đối thủ của cô. Nhớ hồi Tô ký bắt đầu mở rộng chi nhánh tới Hongkong, có tờ báo lá cải chưa chịu từ bỏ ý định, muốn moi móc bí mật đời tư của Tô Thần, kết quả, các paparazzi phái đi đều bị lột sạch quần áo ném về ngay trước cửa tòa soạn, một tuần sau đó tòa soạn này phải đóng cửa. Từ đó về sau, vị giám đốc trẻ tuổi của Tô ký lại được phủ thêm một làn sương thần bí bên ngoài, thậm chí có phóng viên sau khi bị Amanda lừa về đã tuyên bố rằng, trèo lên đỉnh Chô-mô-lung-ma (đỉnh Everest) còn dễ hơn là phỏng vấn Tô Thần.
Thực ra chuyện này không thể trách Tô Thần, đầu sỏ gây nên là người khác.
Tô Thần bước ra khỏi tòa nhà, Sở Thiên Dương đang đợi cậu tại bãi đỗ xe phía trước. Hơn một năm qua, thời gian dường như rất thiên vị người đàn ông này. Hôm nay anh mặc một bộ vest màu đen, nghiêng người dựa vào cửa xe, khiến cho không biết bao nhiêu cô gái đi qua đều phải đỏ mặt, tim đập thình thịch, ngay cả các cô các bà trung niên cũng không nhịn được phải liếc nhìn vài lượt.
Tựa như đã thành thói quen, Sở Thiên Dương vẫn ung dung hứng những ánh mắt ngưỡng mộ từ phía người khác phái, khi thấy Tô Thần bước tới, anh mới tháo kính râm, cười cười vẫy tay với cậu, “Đây này.”
Tô Thần thật muốn trợn trắng mắt, người đàn ông này không hiểu cái gì gọi là kín đáo một tí. Ngày nay cả hai đều đã là người có địa vị trong xã hội, cũng may Hoàn Vũ và Tô ký có quan hệ hợp tác, hai người cũng đã ngầm thỏa thuận với một vài vị tai to mặt lớn của giới truyền thông, nếu không thì quan hệ của hai người đã sớm bị lôi ra trước ánh sáng.
Tô Thần đi tới bên cạnh Sở Thiên Dương, “Hôm nay anh đến sớm thế?” vừa nói vừa mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, đã nhập thu rồi, sao khí trời vẫn oi bức thế nhỉ?
Sở Thiên Dương ngồi vào ghế lái, nịt dây an toàn, quay sang hôn Tô Thần một cái, “Hôm nay cuối tuần, không có chuyện gì nên anh về sớm.”
Tô Thần bĩu môi, bảo ai khác rảnh rỗi cậu còn tin chứ bảo Sở Thiên Dương cũng có lúc rảnh rang không có việc gì thì tuyệt đối không tin được. Bởi vì cậu biết, Hoàn Vũ quốc tế vừa mua được khu đất ở vị trí vàng, hiện đang lên kế hoạch xây dựng một trung tâm thương mại, một công trình lớn như vậy, người đứng đầu như Sở Thiên Dương làm sao có thể ném cho cấp dưới không quan tâm, rảnh ấy hả? Lừa ai đó?
Sở Thiên Dương nhìn vẻ ‘không thèm tin’ in đậm trên mặt Tô Thần, cười cười, tranh thủ lúc đèn đỏ lại ghé đầu sang cắn cắn lỗ tai cậu, “Hôm nay là sinh nhật anh, anh nghỉ một ngày không được à?”
Anh trình ra vẻ mặt đáng thương vô cùng khiến cho Tô Thần bật cười.
Lúc này đèn vừa chuyển xanh, Sở Thiên Dương quay về, nhấn chân ga. Tô Thần dường như chẳng quan tâm đến điều anh nói, dọc đường đi không hề thêm câu nào. Vài lần, anh quay sang nhìn cậu, đều chỉ thấy cậu nhàn nhã nhìn quanh nhìn quất, cảm thấy mình đến là ấm ức, trên mặt liền hiện lên hai chữ: Giận đây!
Xe tới trước cổng khu nhà Sở Thiên Dương đang ở, Tô Thần vừa mở cửa xuống xe lại bị anh kéo lại phía sau một cái, thế là té nhào vào lòng anh.
Sở Thiên Dương ôm cậu từ phía sau, gác đầu lên hõm vai cậu, rầu rĩ nói, “Thần, hôm nay là sinh nhật anh đấy!”
Tô Thần thấy tư thế này hơi khó chịu, giật giật vài cái lại bị siết chặt hơn, chỉ đành ngồi yên, thở dài một hơi, vuốt vuốt tóc Sở Thiên Dương, nghiêng mặt hôn lên đỉnh đầu anh, “Em biết rồi, anh buông ra trước đã.”
Sở Thiên Dương ngẩng đầu, “Biết mà em cứ đối xử với anh như thế?”
“Em đối xử với anh như thế nào?” Tô Thần hỏi rất vô tội.
Sở Thiên Dương há hốc miệng, muốn lên án lại không biết nói gì, chỉ đành ôm Tô Thần chặt hơn.
Tô Thần bị siết đến khó thở, nhưng nhìn đến vẻ mặt anh như vậy lại không nhịn được vui vẻ, “Được rồi, biết hôm nay là sinh nhật anh nên em tan tầm sớm đây còn gì? Thả em ra, trong tủ lạnh có nguyên liệu em mua sáng nay, nếu anh không muốn ăn cơm thì cứ ôm đi.”
Nghe Tô Thần nói vậy, Sở Thiên Dương mới hớn hở thả tay nhưng vẫn hôn một cái thật mạnh lên môi cậu.
Hai người lên nhà, Sở Thiên Dương bị Tô Thần xua ra phòng khách, nói hôm nay anh là nhân vật chính, không cần làm việc, thực tế trong lòng đang oán thầm, anh chàng này, mỗi lần bảo phải phụ người ta một tay là càng giúp càng khiến cho mình thêm việc.
Sở Thiên Dương ở phòng khách xem TV, Tô Thần chạy qua chạy lại trong bếp. Sở Thiên Dương thích ăn thịt, tuy thể chất thuộc loại ăn nhiều cũng không sợ béo nhưng Tô Thần lo anh cứ ăn kiểu này thì đến lúc có tuổi, cholesterol quá cao sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, bình thường cậu hay làm một số món chay đặc sắc cho anh ăn. Hôm nay là sinh nhật anh, Tô Thần đành bỏ các món bình thường vẫn thích, làm một bàn đồ ăn mặn: một nồi thịt bò hầm, thịt được hầm từ tối qua, giờ cắt thêm vài miếng củ cải, bỏ vào nồi hầm nhỏ lửa; một đĩa thận xào; một đĩa sườn xào chua ngọt; một đĩa thịt dê xào lăn; hai cái móng giò kho tàu. Thức ăn chay thì có rau hẹ xào trứng, một bát canh trứng tảo tía. Tuy là sinh nhật Sở Thiên Dương nhưng cả hai người đều không thích ăn đồ ngọt nên Tô Thần không mua bánh gato mà làm cho anh một bát mì trường thọ và hai quả trứng chần.
Đồ ăn vừa xếp lên bàn, Sở Thiên Dương bắt đầu cầm đũa lên, cắm mặt vào bát, không thèm ngẩng đầu. Tô Thần cũng không để ý đến anh, tự ngồi vào một bên, cầm bát, gắp một miếng sườn xào cắn thử, hương vị rất ngon, cậu cười cười, lại gắp thêm một miếng, chậc chậc, tay nghề của mình lại lên rồi.
Sở Thiên Dương ăn xong một bát cơm, bắt đầu cầm một cái chân giò lên gặm. Tô Thần nhìn anh, nghĩ, thật là kì lạ, sao có người gặm móng heo mà cũng đẹp mắt như thế? Lấy lại tinh thần, Tô Thần bị ý nghĩ của mình làm cho hết hồn, hôm nay mình làm sao thế không biết, mờ mắt vì sắc đẹp rồi?
Sở Thiên Dương ăn xong một cái chân giò liền mở to mắt đắm đuối nhìn cái còn lại, Tô Thần nhìn anh, cảm thấy rất thú vị, cậu cố tình đẩy đẩy cái đĩa sang một bên, ánh mắt Sở Thiên Dương liền di chuyển theo nó, Tô Thần buồn cười, gắp cái chân giò kia bỏ vào bát anh, “Ăn đi, đừng có nhìn như vậy nữa, cứ như mấy đời chưa được ăn thịt ấy.”
Sở Thiên Dương nghe vậy, chỉ cười híp mắt, tiếp tục sự nghiệp gặm. Đến khi xử lí xong cả hai cái, anh rút giấy ăn lau sạch tay, Tô Thần cảm giác đã lửng dạ, lại thấy anh định xới thêm cơm liền nói, “Để dành bụng chút đi, em làm cho anh bát mì trường thọ, bên chỗ nhà em hay ăn cái này.”
Sở Thiên Dương nghe lời, buông bát, lau miệng, kéo Tô Thần lại, hôn một cái, “Thần, em tốt với anh quá.”
“Được rồi!” Tô Thần cười cười đẩy anh ra, bắt đầu dọn bàn, bỏ thức ăn dư vào tủ lạnh, xếp bát đũa vào máy rửa bát, sau đó lấy mấy quả trứng và một nắm mì trong tủ lạnh ra nấu cho anh.
Sở Thiên Dương khoanh tay tựa vào cửa bếp nhìn bóng lưng bận rộn của Tô Thần, cảm thấy lòng ấm áp vô cùng, nhịn không được bèn bước tới, ôm ngang lưng cậu, vùi đầu vào cổ cậu, nhắm mắt lại.
Tô Thần nghiêng đầu, thấy vẻ mặt đầy thỏa mãn của anh, khóe miệng cũng nhếch lên, vươn tay kéo đầu anh lại, hôn lên khóe miệng anh, hai người bên nhau đã khá lâu, vậy mà mỗi lần Tô Thần hôn anh như vậy đều khiến Sở Thiên Dương cảm thấy mình như đang nằm trên mây, thật muốn cứ thế ngủ quên luôn trong nụ hôn ngọt ngào ấy.
Tiếng nước sôi khiến hai người bừng tỉnh, Tô Thần vội đẩy Sở Thiên Dương ra, thò tay vặn nhỏ lửa. Sở Thiên Dương mở mắt, nhìn Tô Thần bỏ mì vào nồi, anh vươn lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng, cảm giác này thật thích, có lẽ, đây là cảm giác hạnh phúc?
Rốt cục, Sở Thiên Dương vẫn không nhịn được, hỏi ra điều anh đã nói không biết bao nhiêu lần trong một năm này, “Tô Thần, kết hôn với anh nhé.”
Không thèm quay đầu lại, Tô Thần chỉ thả một câu, “Ah, được.”
“Anh biết rồi …” Sở Thiên Dương vừa nói được nửa câu, đột nhiên trừng to mắt, “Em vừa nói gì?”
Tô Thần quay lại, liếc nhìn anh, “Em nói, được.” nói xong, quay đi, lại tiếp tục vớt mì khỏi nồi, thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng đôi tai đỏ ửng đã bán đứng cậu rồi.
Sở Thiên Dương đứng sững người, miệng há hốc, ngơ ngác nhìn Tô Thần trải mì vào bát, bưng ra phòng khách, sau đó quay vào kéo anh ra, ấn xuống ghế, nhét đũa vào tay anh, “Ăn đi.”
Theo bản năng, Sở Thiên Dương gắp mì nhai vài miếng, đột nhiên đặt đũa xuống, ‘A’ một tiếng, đứng phắt dậy, kéo Tô Thần vào lòng mình, “Thần, em vừa nói đồng ý lấy anh có đúng không?”
“Đúng vậy.” Tô Thần gật đầu, người này hôm nay làm sao thế nhỉ?
Sở Thiên Dương mặt không thay đổi, chăm chú nhìn Tô Thần một lúc, đột nhiên ngồi xuống ăn mì, hành động của anh khiến Tô Thần không hiểu ra sao! Chẳng lẽ tên này ăn no đến ngu người luôn rồi?
Kết quả, lúc Sở Thiên Dương cầm cả bát mì lên húp sạch nước xong, lau miệng, cầm áo khoác, kéo Tô Thần ra phía cửa.
Tô Thần vội vàng níu anh lại, “Muộn thế này rồi, anh muốn đi đâu?”
Sở Thiên Dương quay đầu lại, “Chúng mình ra sân bay.”
“Ra sân bay giờ này làm gì?”
“Để phòng ngừa em đổi ý, chúng mình ra sân bay đi Mỹ đăng kí luôn.” Nói xong, lại kéo Tô Thần ra ngoài.
Tô Thần giãy mấy cái không được, người này, sao có lúc cứ như trẻ con ấy! Nói gì là phải làm ngay. Không còn cách nào khác, Tô Thần đành vịn cổ anh xuống, hôn thật mạnh lên môi anh, trong lúc miệng lưỡi quấn quít, cậu nói khẽ, “Em đã nhận lời anh rồi thì sẽ không đổi ý, anh không cần lo lắng.”
Sở Thiên Dương nghe cậu nói vậy mới chịu bỏ áo xuống, sau đó ôm lấy hông cậu, cúi người, xốc Tô Thần lên vai, vội vã bước vào phòng ngủ, ném cậu lên giường. Trong giây phút kích động, anh mạnh mẽ xé rách quần áo cậu, không kịp làm chuẩn bị cẩn thận, chỉ đơn giản mở rộng vài cái liền vội vã vọt vào trong cơ thể cậu.
Tiếng hô hổn hển của Tô Thần bị nụ hôn nóng bỏng che lấp mất, thân thể bị người đàn ông bên trên đẩy lên cực hạn, khóe mắt bắt đầu đỏ lên, chỉ có thể buống xuôi theo anh trầm luân …
Sở Thiên Dương chăm chú ghì lấy Tô Thần, cảm thụ khoái cảm khi một bộ phận của mình dung hợp với cậu, nhắm mắt lại, thở dài thỏa mãn, cậu bé chiếm cứ hầu như toàn bộ tình cảm của anh, rốt cục đã hoàn toàn thuộc về anh …
——— —————————%%%——— —————————–