Chương 39: Trời sinh ta tài tất hữu dụng, ngàn vạn lần đừng ức hiếp thiếu niên nghèo!
Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
________________
"Tránh ra, vị trí này bổn công tử mua." Trong đại sảnh phi thường náo nhiệt truyền đến một tiếng quát lớn vô cùng hung hăng càn quấy.
"Vị công tử này, vị trí này ta đã thanh toán tiền đặt cọc trước, bao nhiêu tiền cũng không nhường." Thanh âm một nam tử ôn tú nhưng cứng rắn vang lên.
"Ngươi biết ta là ai không? Ngươi lại dám tranh với ta? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay vị trí này ngươi nhường cũng phải nhường, không nhường cũng phải nhường!" Nam tử hung hăng xách nam tử ngồi ở vị trí khá cao lên, thủ đoạn thô lỗ.
"Vị công tử này mời buông tay, hôm nay ta đến là vì muốn nghe một khúc của Diệu Âm cô nương, công tử không nên cố tình gây sự!" Nam tử bị đối xử thô lỗ hiển nhiên cũng hơi tức giận.
"Hừ! Ngươi cũng không nhìn lại bộ dạng nghèo túng của chính mình đi, ngươi cũng xứng đến Trân Vị các nghe Diệu Âm cô nương biểu diễn?" Nam tử hung hăng duỗi nắm đấm, chuẩn bị ra tay.
Thay quần áo xong Lam U Niệm đi vào bức rèm che trong vũ đài, nàng cau mày nhìn về phía tiếng ồn lớn dưới đại sảnh, nam tử hung hăng một thân băng lam tơ lụa tốt nhất, trên tay đeo vài chiếc nhẫn màu sắc rất khoa trương, khóe miệng mỉm cười xấu xa rất đáng khinh.
Còn nam tử bị hắn ta túm chặt cổ áo, một thân y phục có hơi trắng bệch, đầu tóc buộc lên đơn giản bởi một cây trâm trúc, vóc người cũng không cao hơn nữa có chút gầy yếu, nhưng cho dù vậy lưng hắn vẫn thẳng như cây Bạch Dương [1] ẩn chứa sức mạnh kiên cường.
Lúc quả đấm của nam tử hung hăng cách gò má nam tử thanh tú chỉ một chưởng, quản sự Trân Vị các vội vàng ngăn lại, bình thường đều là gương ôn hòa giờ đã lạnh mặt, dù sao hôm nay chủ tử tới nơi này lại có người dám gây chuyện, đây không phải khiến ông mất mặt sao? Hơn nữa xem ra bọn họ chỉ là loại ỷ thế hϊế͙p͙ người, ở Trân Vị các tất cả mọi người đều được đối xử bình đẳng, cho dù ngươi muốn đánh muốn ra tay cũng phải ra ngoài Trân Vị các rồi nói sau.
"Thỉnh vị công tử này không được gây sự ở Trân Vị các!" Quản sự sau khi giải cứu nam tử thanh tú liền rời đi, dù sao cũng là kinh doanh, chỉ cần không nguy hại đến Trân Vị các, quản sự sẽ không hỏi nhiều.
Trong lúc không để ý bị ngăn lại nam tử hung hăng tức giận lật tung cái bản của nam tử thanh tú, chén và hoa trên bàn đều rơi rớt vỡ nát trên mặt đất, tiếng vỡ vụn lanh lảnh làm cho đại sảnh yên tĩnh trở lại, gia đinh đi theo nam tử hung hăng càng thêm kiêu căng, lại chuẩn bị ra tay với nam tử thanh tú.
"Người phương nào náo loạn ở đây?" Thanh âm tuyệt vời như nước suối vang lên trong đại sảnh, thấm vào lòng người.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, sau bức rèm che trong vũ đài đã có một nữ tử thấy không rõ mặt đang ngồi, nhất thời tinh thần mọi người vô cùng phấn chấn, bởi vì có thể ngồi ở chỗ đó ngoại trừ Diệu Âm cô nương còn có thể là ai?
Lầu hai, Phong Dực Hiên vẫn luôn không nhúc nhích đột nhiên nhìn về phía bóng người mơ hồ giữa vũ đài, luôn cảm thấy thanh âm kia rất quen thuộc, bóng dáng càng làm cho hắn nhịn không được muốn tới gần.
"Quấy rầy thanh tịnh của Diệu Âm cô nương, là tiểu sinh không đúng, mong cô nương rộng lòng tha thứ." Nam tử thanh tú vái chào, đối với câu hỏi của nữ thần vẫn lộ vẻ rất câu nệ.
Vốn dĩ công tử hung hăng đang chuẩn bị làm loạn lên nghe được thanh âm say lòng người, không chỉ bắt đầu muốn xem nữ tử bên trong bức rèm che như thế nào, đây là lần đầu tiên hắn ta nghe được thanh âm Diệu Âm cô nương trong lời đồn, quả nhiên khiến lòng người say đắm, bình thường hắn ta đã quen hung hăng càn quấy, hiện tại lại xem thường một nữ tử lên đài biểu diễn: "Ngươi chính là Diệu Âm cô nương?"
Vừa nói ra lời này, sắc mặt tất cả mọi người trong đại sảnh đều bất thiện nhìn nam tử hung hăng, còn Vũ Lưu Ly ở lầu hai thấy nữ thần của mình bị người ta bất kính, tức giận muốn ra tay, ngay cả nam tử gầy đều nghiêm mặt lại.
"Đúng vậy, không biết công tử có chuyện gì?" Thanh âm bên trong bức rèm che không có nửa phần không vui, vẫn dễ nghe như trước.
"Ta đồng ý trả gấp đôi giá tiền đến ngồi vị trí thứ nhất, để nam tử này tránh ra!" Ngữ khí sai khiến chứa mấy phần cao ngạo, nam tử hung hăng lại càng ngẩng đầu lên.
"Vị công tử này có nguyện ý nhường chỗ ngồi không? Vị trí này là của ngươi, quyền quyết định là ở ngươi." Thanh âm bên trong bức rèm che vẫn không có chập chùng, cho dù nam tử hung hăng có lớn lối như thế nào cũng không bị xem nhẹ.
"Tiểu sinh không muốn." Nam tử thanh tú không nghĩ tới Diệu Âm cô nương lại hỏi ý của mình, lập tức có cảm giác được coi trọng.
"Ta đồng ý ra gấp ba, không, bốn lần bạc!" Nam tử hung hăng khinh bỉ nhìn bóng người trong bức rèm che, cho rằng hình tượng giàu có của mình khẳng định khiến Diệu Âm cô nương xem trọng.
"Một chỗ ngồi ở Trân Vị các cần không ít bạc, số bạc này là từ đâu mà có?" Thanh âm trong bức rèm che không hiểu sao ngậm vài phần ý cười, làm cho người trong đại sảnh đoán không ra dụng ý của Diệu Âm cô nương.
"Đương nhiên là trong phủ của ta, ta là con trai trưởng trong nhà!" Dường như nam tử hung hăng vô cùng coi trọng thân phận của chính mình, rất sợ người khác không biết mình.
"Vậy còn vị công tử này thì sao?" Người trong bức rèm che hỏi nam tử thanh tú.
"Ta, ta, ta nỗ lực làm công kiếm tiền." Nam tử thanh tú có chút xấu hổ nói tới nguồn gốc bạc của mình.
Nam tử hung hăng đang chuẩn bị cười nhạo nam tử thanh tú bần cùng, nhưng còn chưa mở miệng, thanh âm trong bức rèm che đã truyền đến: "Có thể dựa vào bản thân cố gắng kiếm bạc mới là khả kính, bạc của công tử là do hai tay mình làm ra, dù sao cũng cầu tiến hơn những người chỉ biết đục khoét người nhà rất nhiều!"
Lam U Niệm vừa nói xong, đại sảnh càng thêm yên tĩnh, nam tử thanh tú khiếp sợ nhìn nữ tử trong bức rèm che. Bởi vì gia cảnh hắn nghèo khó, bất luận làm cái gì cũng bị người ta cười nhạo và cứ hϊế͙p͙, hắn không tin số mệnh cho nên vẫn luôn cố gắng, nhưng tất cả mọi người vẫn khinh bỉ hắn. Hôm nay nữ thần của hắn lại khẳng định, khẳng định hắn có lòng cầu tiến hơn nhiều so với quý công tử tiêu xài tiền tài gia tộc.
Ánh mắt tất cả người trong đại sảnh đều sáng lấp lánh nhìn Diệu Âm cô nương sau bức rèm che, nữ tử bọn họ gặp được không ghét người nghèo thích người phú quý, nữ thần Diệu Âm cô nương của bọn họ là người có nhân phẩm thanh cao nhất trên thế giới, bất luận vàng bạc gì đều không rung động được.
"Tốt! Quả nhiên không hổ là Diệu Âm cô nương, cách nghĩ bực này trong kinh thành có mấy người có? Không nhìn thấp người nghèo khó, không lấy lòng con cái nhà quan, hiếm thấy!" Đôi mắt Kinh Vô An tỏa sáng nhìn đại sảnh dưới lầu, hắn ta không nghĩ tới bị bạn tốt kéo tới lại có thể gặp được nữ tử như vậy, không uổng công hắn ta đi một lần.
"Vừa rồi không phải nói ta phong lưu sao? Nữ tử như thế không phải loại người dùng sắc đẹp làm việc có thể so sánh, Diệu Âm cô nương là nữ thần trong lòng ta!" Vũ Lưu Ly sùng bái nhìn bóng người mơ hồ kia, làm gì có bộ dáng trang chủ đệ nhất trang.
"Không trách Lưu Ly thưởng thức nàng, ta cũng rất thưởng thức nữ tử như vậy, nếu như có thể kết làm tri kỷ với nàng khẳng định là việc may mắn trong nhân sinh!" Phong Hạ Kỳ thở dài, nói.
Người duy nhất trong phòng không nói gì chính là Phong Dực Hiên, hiện tại đang gắt gao nhìn chằm chằm bóng người kia, thanh âm sao lại giống Niệm Niệm vậy? Hay là Diệu Âm cô nương vốn chính là Niệm Niệm? Phong Dực Hiên tự hỏi.
Mà lúc này công tử hung hăng nhìn ánh mắt khinh thường của mọi người trong đại sảnh, thỉnh thoảng còn có người thảo luận, làm cho công tử càn quấy chưa từng mất mặt thế này đổ hết lửa giận lên trên người Diệu Âm cô nương, hận không thể ở tại chỗ giết ch.ết nữ tử trong bức rèm che mới có thể giải hận.
"Bất quá chỉ là loại người ti tiện ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ..." Nam tử hung hăng vừa nói vừa xông lên đài chuẩn bị vén lên bức rèm che, để hắn ta có thể bắt được nữ tử làm hắn ta mất hết mặt mũi, nhưng lời hắn ta còn chưa nói hết, trong miệng đã bị người ta ném vào một chén trà, lập tức răng cửa bị đánh rớt hai cái, bàn tay hắn ta chuẩn bị vén rèm che cũng bị một hạt đậu phộng không biết từ chỗ nào bay ra đánh cho tàn phế.
Kỳ thật Lam U Niệm chuẩn bị tự mình động thủ, nhưng không nghĩ rằng lại có người giúp mình, ánh mắt nhìn về phía ghế lô lầu hai, người có thể đi vào lầu hai Trân Vị các không phú cũng quý, xem ra hôm nay nàng còn gặp được người tốt.
Trong ghế lô, Vũ Lưu Ly thu hồi tay vừa ném chén trà: "Lại dám mở miệng vũ nhục nữ thần của ta, quả thật đáng ch.ết, chỉ là Phong Dực Hiên, sao ngươi lại ngăn cản, có lẽ hôm nay ta đã có thể nhìn thấy bộ mặt thật của nữ thần?"
Phong Dực Hiên ném qua một ánh mắt sắc lạnh, Vũ Lưu Ly ngoan ngoãn hơn bất cứ ai, thật sự thì bằng hữu của hắn rất đáng sợ, nên cẩn thận mới tốt.
"Kéo ra ngoài, sau này người này không được phép bước vào Trân Vị các!" Thanh âm trong bức rèm vẫn dễ nghe, nhưng lại mang theo vài phần lạnh lẽo. Quản sự cẩn thận tranh thủ lôi người ra ngoài, lúc kéo đi còn thêm mấy đá, sau đó ném người này cùng đám gia đinh ra khỏi cửa Trân Vị các.
Tiểu nhị Trân Vị các làm việc gọn gàng, chỉ một lát liền thu dọn xong đại sảnh, lần nữa sắp xếp ổn thỏa vị trí cho công tử thanh tú, không có loại người như vậy quấy rầy, giờ phút này tất cả mọi người trông mong nhìn nữ tử sau bức rèm che, rất sợ bỏ qua thanh âm động lòng người.
"Hôm nay thủ khúc tên là (Mênh mông)." Thanh âm thanh thúy không nhiều lời, chỉ nói tên khúc hát sau đó tiếng đàn truyền ra từ bức rèm che.
"Trời sinh ta tài tất hữu dụng, ngàn vạn lần đừng ức hϊế͙p͙ thiếu niên nghèo.
Thất bại cũng muốn sính anh hùng, không sợ thế nhân cười ta điên.
Hảo hán không đề cập tới anh dũng năm đó, chỉ muốn hỏi ngươi hiểu hay không.
Ung dung ngụy trang yêu hận, có ai chân chính có thể buông lơi.
Tứ đại giai không, sắc tức là không. Trong mắt tất cả đều là yên chi.
Say ở bụi hoa, cười đau lòng. Ai tới thâm tình ôm nhau cùng ta.
Vì ngươi động lòng, vì ngươi ngâm tụng. Một khúc hát vang kể rõ nội tâm.
Lúc đến mãnh liệt, đi lúc nghĩ thông suốt. Nhân sinh chỉ là một giấc mộng đẹp, nhân sinh chỉ là một giấc mộng đẹp.
Trời sinh ta tài tất hữu dụng, ngàn vạn lần đừng ức hϊế͙p͙ thiếu niên nghèo.
Thất bại cũng muốn sính anh hùng, không sợ thế nhân cười ta điên.
Hảo hán không đề cập tới anh dũng năm đó, chỉ muốn hỏi ngươi hiểu hay không.
Ung dung ngụy trang yêu hận, có ai chân chính có thể buông lơi.
Tứ đại giai không, sắc tức là không. Trong mắt tất cả đều là yên chi.
Say ở bụi hoa, cười đau lòng. Ai tới cùng ta thâm tình ôm nhau.
Vì ngươi động lòng, vì ngươi ngâm tụng. Một khúc hát vang kể rõ nội tâm.
Lúc đến mãnh liệt, đi lúc nghĩ thông suốt. Nhân sinh chỉ là một giấc mộng đẹp, nhân sinh chỉ là một giấc mộng đẹp."
Tiếng xướng khúc trong bức rèm cũng không lớn, nhưng cảm giác lọt vào tai lại tuyệt diệu nói không nên lời, trong ngũ tạng lục phủ, như bị vuốt qua, không một chỗ không dễ chịu. Mỗi lỗ chân lông, như ăn quả nhân sâm, không một lỗ chân lông không sảng khoái. Đến lúc sau dần dần càng xướng càng cao, đột nhiên rút một mũi nhọn, như một đường dây thép ném về phía chân trời, không khỏi âm thầm tán dương. Càng làm cho người ta tán dương là, ý cảnh thủ khúc này, chỉ sợ cũng là chuyện vừa rồi, từ khúc như thế e là chỉ có trên trời mới có thể nghe.
Phảng phất qua thật lâu, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, sau đó toàn bộ Trân Vị các đều là tiếng vỗ tay như sấm, còn nam tử thanh tú ngồi ở chỗ ngồi hai mắt rưng rưng nhìn nữ tử trong rèm che, hắn chỉ cảm thấy nhân sinh tương lai tràn đầy phương hướng! Khi hắn thành quan viên được người người nịnh bợ, hắn vĩnh viễn không thể nào quên nữ tử đã cho hắn phương hướng cùng dũng khí, thủ khúc đó như là xướng vì hắn sẽ trở thành mộng đẹp cả đời hắn.
________
Chú thích:
Linh bài hát:
[1] Cây bạch dương: là cây thân gỗ, rụng lá, cao khoảng 25m, vòng ôm 50cm, lá tam giác hình trứng. Vỏ cây màu trắng vì có chứa 35% gôm trắng. Vỏ mọc thành lớp như xếp giấy, có thể lấy dao bóc ra như bóc một tấm bìa cứng.
Hoa mọc tụ trên một trục bằng ngón tay như bắp ngô non. Lá mọc đầy trên tán cây, xanh rờn, cứng cáp, đẹp một cách đoan trang. Tháng 10 quả chín, quả cứng nhỏ bẹt, 2 cạnh có cánh, phát tán theo gió, gieo giống tự nhiên.
Bạch dương thích nắng, chịu lạnh, chịu hạn. Trên đất ẩm, bạch dương phát triển rất nhanh, được coi là cây tiên phong trong việc trồng cây gây rừng.
Bạch Dương được coi là quốc thụ của Nga.
Ảnh minh họa cây Bạch Dương: