Chương 87: Xấu hổ

Editor: Mèo_Moon
"Niệm Nhi muội muội!" Hoa Mộc Khuynh nhìn lòng bàn chân sâu không thấy đáy của khe hở và vực sâu, nước mắt chảy xuống, trong lòng tự trách không thôi, liền vội vàng muốn nhảy xuống cứu Lam U Niệm. 


"Ngươi điên rồi sao?" Lam Mặc Huyền đem Hoa Mộc Khuynh kéo lên địa phương an toàn, Hoa Mộc Khuynh nằm úp sấp vào vai Lam Mặc Huyền khóc lớn. 


"Đều tại ta, nếu không phải ta muốn tới hái quả cam thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy! Nếu không phải ta ham chơi, Niệm Nhi muội muội sao có thể vì cứu ta mà rơi xuống! Ta đáng ch.ết!" Hoa Mộc Khuynh gào khóc, nàng trơ mắt nhìn người muội muội mà mình muốn bảo vệ mà muội muội ấy vì bảo vệ mình mà rơi xuống, mà hết thảy nguyên nhân đều bởi vì mình, nếu Niệm Nhi muội muội có mệnh hệ gì, nàng Hoa Mộc Khuynh sẽ không sống nổi nữa!


"Mộc Khuynh! Ngươi bình tĩnh lại đi, Niệm Nhi muội muội sẽ không có việc gì, Minh vương đã xuống dưới cứu nàng, muội muội sẽ không có việc gì, Mộc Khuynh ngươi bình tĩnh một chút!" Lúc này trong lòng Lam Mặc Huyền cũng vô cùng lo lắng đau khổ, hắn vẫn luôn nghĩ bảo hộ cưng chiều muội muội một lần nữa biến mất trước mắt mình, mà chính mình người ca ca này vậy mà cái gì cũng không làm được. Nhưng hắn biết việc này không thể trách Hoa Mộc Khuynh, nhìn Hoa Mộc Khuynh tự trách đau đớn hắn cũng không dễ chịu. 


"Đúng! Niệm Nhi muội muội sẽ không có việc gì! Ta muốn đi tìm Niệm Nhi muội muội!" Hoa Mộc Khuynh lo lắng đứng dậy ổn định tinh thần, cùng vì câu nói kia của Lam Mặc Huyền khiến Lam Mộc Khuynh tỉnh táo, hoặc là nam nhân này an ủi để cho nàng hiểu khóc cũng vô dụng. 


Lúc này Ám Nhát và Ám Tam cũng rất là lo lắng, bọn hắn cẩn thận kiểm tr.a sau khi chủ tử và Lam cô nương lăn xuống sườn vách núi, mặc dù sườn núi nguy hiểm nhưng Ám Nhất và Ám Tam hiểu rõ lấy năng lực của chủ tử căn bản sẽ không có chuyện gì,, nhưng người mà bọn hắn lo lắng nhất chính là Lam cô nương, bây giờ không chỉ chủ tử đem Lam cô nương đặt ở trong lòng, từ trong đáy lòng của bọn hắn cũng đem Lam cô nương trở thành chủ mẫu, Lam cô nương một nữ tử ngã xuống trước không biết xảy ra chuyện gì hay không... Nghĩ đến mức độ nghiêm trọng của sự việc, Ám Nhất truyền tin tức ra ngoài, triệu tập các ám vệ khác của vương phủ, cần phải nhanh chóng tìm chủ tử và Lam cô nương!


available on google playdownload on app store


Vũ Lưu Ly hết sức lo lắng đi theo Ám Nhất và Ám Tam đến vách núi, mà Lam Mặc Huyền và Hoa Mộc Khuynh cùng nhau tìm kiếm, trong mấy mấy người đều lo lắng cho Lam U Niệm, không phải không lo lắng Phong Dực Hiên, mà là bọn họ đều biết võ công và năng lực của Phong Dực Hiên, nhưng ngoại trừ Ám Nhất và Ám Tam, bọn hắn cũng không biết Lam U Niệm có võ công, cho nên khó tránh khỏi trong lòng rất khó chịu!


"Mọi người không nên kinh hoảng, chủ tử nhảy xuống cứu nhất định sẽ bảo vệ Lam cô nương!" Ám Nhất thấy ba người kia gấp muốn ch.ết nên thật lòng khuyên bảo, tâm tư của chủ tử đối với Lam cô nương ám vệ bọn hắn đều biết, lấy sự quan tâm của chủ tử đối với Lam cô nương mặc dù không thể nói lông tóc Lam cô nương không tổn thương, nhưng nhất định sẽ không mất mạng. 


"Chỉ mong Minh vương có thể ra tay giúp đỡ, ta Lam Mặc Huyền kiếp này sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp Minh vương!" Lam Mặc Huyền kéo Hoa Mộc Khuynh cẩn thận xuống sườn núi, trong lòng lại lo lắng, mặc dù Minh vương đối với Niệm Nhi muội muội không giống bình thường, mới vừa rồi càng hoảng sợ khi thấy nhảy xuống cùng với Niệm Nhi muội muội, nhưng hắn đi theo Minh vương nhiều năm như vậy, tính tình của Minh vương thực sự khó dò, chưa từng để nữ tử trong mắt, bây giờ không biết Minh vương có cố gắng ra tay cứu giúp hay không. 


"Nếu Dực Hiên nhảy xuống thì nhất định sẽ cứu Lam cô nương, huynh cũng đừng quá trách bản thân mình!" Vũ Lưu Ly cũng nhìn ra vẻ mặt hối hận của Lam Mặc Huyền, chính hắn cũng rất lo lắng, nhưng vẫn rỗng rãi nói, miễn cho Lam Mặc Huyền la Hoa Mộc Khuynh ở trong lòng quở trách chính mình. 


Đoàn người đều yên lặng cầu nguyện, cố gắng tìm kiếm...


Mặc dù sau lưng Phong Dực Hiên bị vách núi làm cho tổn thương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến  Phong Dực Hiên hành động, hắn nắm tay nhỏ của Lam U Niệm bắt đầu tìm kiếm ban đêm có thể nghỉ ngơi ở chỗ nào được không, dù sao ban đêm tìm đường thực sự nguy hiểm, nếu không nghỉ ngơi một đêm đợi bình minh ngày mai lại tìm đường ra. 


Phong Dực Hiên nắm Lam U Niệm tìm đến một sơn động, mượn ánh trăng có thể nhìn thấy sơn động mặc dù đơn sơ nhưng có thể miễn cưỡng nghỉ ngơi một lát, Phong Dực Hiên cau mày ôm Lam U Niệm đi vào sơn động.
"Ngươi làm cái gì! Thả ta xuống!" Lam U Niệm bị động tác của Phong Dực Hiên dọa cho hoảng sợ. 


"Trên mặt đất bẩn!" Phong Dực Hiên ôm Lam U Niệm vào sơn động, tìm chỗ tương đối sạch sẽ để Lam U Niệm xuống, sau đó mình tại cửa động tìm chút củi lửa, thuần thục phát ra lửa, ánh lửa sáng lên đem toàn bộ sơn động chiếu sáng, làm cho sơn động rét lạnh này có chút ấm áp. 


"Muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Phong Dực Hiên hỏi, sau đó lỗ tai đỏ hồng nói "Trên mặt đất bẩn, ta có thể ôm nàng ngủ?" 


Lam U Niệm đúng là không cho rằng Phong Dực Hiên là người háo sắc, mà mình bây giờ tuổi còn nhỏ thân thể không có gì sắc, nhưng coi như bây giờ Lam U Niệm đối với Phong Dực Hiên cũng không có cảnh giác, hơn nữa còn rất quen thuộc với nam nhân nà, nhưng bây giờ nằm trong ngực của một nam nhân để ngủ nàng vẫn không làm được. 


"Không cần, một đêm rất nhanh sẽ đi qua!" Lam U niệm ngồi bên cạnh đống lửa sưởi ấm, ánh lửa sáng tỏ đêm khuôn mặt Lam U Niệm có vài phần ấm áp.


"Ừ, nếu mệt thì nói!" Phong Dực Hiên cũng không tranh chấp làm gì, thật sự là sợ vất vả mới cải thiện mối quan hệ lại bị mình làm hỏng, cởi áo khoác của mình đắp lên người Lam U Niệm, chính mình đơn bạc ngồi bên cạnh Lam U Niệm. 


"Ban đêm Tuyết Sơn rét lạnh, ngươi vẫn là mặc áo vào đi, ta cũng không lạnh!" Lam U Niệm vốn mặc nhiều hơn Phong Dực Hiên, bây giờ ngồi cạnh đống lửa hoàn toàn không có cảm giác quá lạnh. 


"Nghe nói thẩn thể hài tử chênh lệch chịu không nổi động lạnh, nàng vẫn mặc đi!" Phong Dực Hiên khó có được cười nói, nhưng trong giọng nói không cho cự tuyệt lại rất rõ ràng, Lam U Niệm cũng không phải không biết tốt xấu, cũng ngoan ngoãn mặc áo chờ bình minh đến. 


Cả ngày hôm nay chơi đùa cũng đủ để Lam U Niệm tựa vào vách động lạnh buốt đã ngủ thiếp đi, hoặc chính nàng cũng không nghĩ tới trong hoàn cảnh không an toàn này mà có thể ngủ yên, có lẽ vì bên người có nam nhân này để nàng cảm thấy an tâm nên mới như vậy. 


Phong Dực Hiên nhìn nữ hài có chút mệt mỏi tựa vào vách động đã ngủ, thận trọng đem nữ hài ôm qua tựa vào đầu vai dày rộng của mình, mà hai cánh tay của mình đem nữ hài ôm vào lòng, không ngừng sưởi ấm thân thể lạnh như băng của nữ hài, Lam U Niệm cảm giác một chỗ ngủ. 


Dường như tìm được một chỗ ngủ thoải mái nên lông mày được nhíu chặt hơi thỏa lỏng, lại nhích gần vào trong ngực Phong Dực Hiên, giống như rất tham lam ấm áp trên người Phong Dực Hiên. Phong Dực Hiên nhìn bộ dáng nữ hài nhu thuận ỷ lại mình, vẻ mặt cưng chiều không thể tưởng tượng nổi, hai tay càng không nhúc nhích ôm nữ hài vào trong ngực, sợ không để ý nữ hài trong mặt hắn sẽ biến mất không thấy đâu nữa. 


Trong mơ màng Lam U Niệm cảm giác mình rất an toàn, giống như trời có sập xuống cũng sẽ có người thay mình sắp xếp, trong mơ màng nhích tới chỗ ấm áp, không có ác mộng quấy rầy ngủ rất là an ổn, nhưng nửa đêm trán Lam U Niệm bắt đầu đổ mồ hôi, sắc mặt cũng thay đổi tái nhợt. 


Phong Dực Hiên ôm Lam U Niệm sững sờ nhìn nữ hài trong lòng, về sau cũng không biết nguyên nhân có phải là hương thơm trong ngực, Phong Dực Hiên thẳng tắp ngồi dậy, thế nhưng vào nửa đêm lại phát hiên thân thể Niệm Niệm càng lạnh hơn, trong nháy mắt Phong Dực Hiên liền tỉnh táo lại, cẩn thận nhìn Niệm Niệm đã tỉnh lại chưa. Nhưng lúc này Phong Dực Hiên lại rất lo lắng, bởi vì trong ngực Niệm Niệm bắt đầu rét run không nói, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, càng làm Phong Dực Hiên lo lắng chính là hắn có thể rõ ràng cảm giác được thân thể Niệm Niệm đang run rẩy, tại sao lại run rẩy? Hoặc là lạnh, hoặc là đau!


"Niệm Niệm?" Phong Dực Hiên nhẹ nhàng gọi. 


Lam U Niệm cảm giác toàn thân có chút rét run, mà bụng dưới còn đau lợi hại, loại đau này căn bản không phải là đau đớn khi mỗi lần độc phát tác, Lam U Niệm biết rõ thời gian này nguyệt sự của mình chưa tới, nhưng nếu không phải độc phát tác sao có thể đau đớn như vậy, hơn nữa bụng lại đau như vậy, giống như có người xé rách bụng khiến Lam U Niệm cực kì khó chịu co người lên, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói ôn nhu, Lam U Niệm giãy dụa mở to mắt.


Đập vào mắt Lam U Niệm chính là ánh mắt ân cần lo lắng của Phong Dực Hiên, mà mình đang bị nam nhân này ôm trong ngực, Lam U Niệm cũng không cự tuyệt vòng tay ôm ấp này, hiện tại nhiệt độ cơ thể của mình quá lạnh mà thân thể lại không thoải mái, nàng tín nhiệm Phong Dực Hiên. 


"Nàng thế nào rồi? Nói cho ta biết nàng thế nào rồi? Niệm Niệm..." Phong Dực Hiên nhìn Niệm Niệm mở mắt lập tức hỏi, hận không thể lập tức đi tìm đại phu, lúc này Phong Dực Hiên thật hận mình vì chưa từng học qua y thuật, nhìn Niệm Niệm ngã bệnh mình cái gì cũng không hiểu. 


Lam U Niệm chỉ ru rú ở trong ôm ấp của Phong Dực Hiên không nói lời nào, nàng cũng không biết mình bị làm sao, mặc dù nàng đi theo quỷ y tử học y nhưng mình lại học võ công nhiều hơn, mà y thuật mình đúng là đặc biệt không tốt, mặc dù lấy tư chất của mình nếu như tỉ mỉ học sẽ vượt qua Quỷ Nhất. 


Thời điểm dưới bụng Lam U Niệm khó chịu, cả người Lam U Niệm cứng đờ, giống như đã biết mình bị gì, mà Phong Dực Hiên ôm chặt Lam U Niệm cũng cảm giác được thân thể Niệm Niệm cứng đờ, đau lòng hỏi "Niệm Niệm, nàng đau chỗ nào?"


Dưới thân chảy ra nhiệt lưu khiến Lam U Niệm rút cuộc cũng hiểu mình bị gì, bởi vì đây là lần đầu mình gặp nguyệt sự, hơn nữa còn dưới tình huống như vậy, bởi vì thân thể của nàng từng bị tuyết lớn vùi lấp qua mấy ngày cho nên bên trong đã đông lạnh, bây giờ nữ tử đến nguyệt sự với nàng chính là họa, bởi vì bụng nàng đâu khiến Lam U Niệm không có biện pháp đứng dậy. 


Phong Dực Hiên nhạy cảm ngửi được mùi máu tươi, cả người lại càng lo lắng không biết như thế nào cho phải, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại "Niệm Niệm, nàng có phải bị thương chỗ nào hay không?", Phong Dực Hiên nói xong còn nghĩ ôm lấy Lam U Niệm để tìm miệng vết thương. 


Thân thể Lam U Niệm đau nhức run rẩy càng thêm run rẩy, mà đây không phải vì đau mà tức giận, nàng không nghĩ tới đường đường là Minh vương lại vì nguyệt sự của mình mà lo lắng muốn tìm miệng vết thương để bôi thuốc, còn có chuyện nào so với chuyện này sao? Giờ khắc này Lam U Niệm rất muốn cho Phong Dực Hiên một cái tát, chẳng qua nàng thật sự không có khí lực. 


"Niệm Niệm?" Phong Dực Hiên nhìn thấy vạt áo của Lam U Niệm có vết máu và trên y phụ của mình cũng dính đầy vết máu, lo lắng kêu, giọng nói chứa sợ hãi run rẫy. 


"Ta không sao!" Sặc mặt Lam U Niệm đỏ bừng, nàng thật sự không biết giải thích như thế nào với Phong Dực Hiên, lại hết sức khó xử vì trên quần Phong Dực Hiên có vết máu, Lam U Niệm muốn ngất đi. 


"Nàng sao có thể không có việc gì, nàng đã đổ máu rồi!" Phong Dực Hiên có chút quát, nói xong liền chuẩn bị cởi quần Lam U Niệm, "Có phải ngã từ trên xuống bị thương chỗ nào hay không, nàng yên tâm ta sẽ không nhìn lung tung, ta chỉ muốn nhìn xem miệng vết thương!" 


Lam U Niệm đem quần áo của mình che đậy lại, tức giận rống lên câu "Ta gặp nguyệt sự!"






Truyện liên quan