Chương 3: Thứ nên thuộc về mình

Trong một căn nhà trọ cũ kĩ ở ngoại thành Đế Đô, Nghê Ý đang đi đi đi lại mà dỗ dành con gái bảo bối đang khóc đến vô cùng thương tâm. từ nửa đêm tới sáng cô bé chưa từng ngừng khóc chút nào. Đừng nói là bà, bây giờ ngay cả người sắt cũng chịu không nổi đâu...


"Con gái ngoan, không khóc nữa được không? Mẹ thương con nhất mà..."
Lưu Ngọc Liên nghe vậy thì lại càng khóc to hơn. Cô ta không cam tâm! Không cam tâm!


Vì cái gì mà con tiện nhân đáng ch.ết Lưu Ly đó lại có cuộc sống của ả?Đó là ba mẹ của ả! Ả là Lưu đại tiểu thư chứ mới không phải là đứa con gái thấp hèn ở khu ổ chuột này. Tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy?Lại cho ả trùng sinh vào cơ thể của Lưu Ly?


Khoan đã...Có gì đó không đúng....


Tự nhận là 1 học sinh phú nhị đại của đại học Đế Đô, Lưu Ngọc Ly dùng chỉ số IQ không tới 100 của mình để suy diễn.Kiếp trước Lưu Ly là Lưu đại tiểu thư chân chính...phi phi phi...cô ta là người cướp hết tất cả mọi thứ từ nhỏ đến lớn của ả: Từ thân phận, gia đình, tình thương, tiền tài, quyền lực cho đến cả anh Cẩn Hàn cô ta cũng không tha. Lưu Ngọc Liên càng nghĩ càng thấy tức, nhưng cô ta chợt nghĩ tới một điều: Nếu ả đã trùng sinh vào cơ thể của Lưu Ly thì bây giờ ả mới chính là đại tiểu thư đích thực của Lưu gia....Còn Lưu Ly tiện nhân kia...tất nhiên là...


__Kẻ giả mạo!


available on google playdownload on app store


Lưu Ngọc Liên không nhịn được mà cười âm hiểm. Nghê Ý nhìn thấy nụ cười của con gái mà sợ run cả người. Thiếu chút nữa liền thả con gái xuống. Vẫn còn may mắn, lí trí của bà ta đủ mạnh, run run ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng hát bài hát đồng quê mà mẹ bà ta hay hát ru bà ta ngủ. Lưu Ngọc Liên cứ thế ôm cái ảo tưởng của mình chìm vào giấc ngủ. Lưu gia - ả muốn! Mạng của Lưu Ly - ả muốn! Cung Cẩn Hàn - ả cũng muốn!


Lưu Ngọc Liên còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì liền bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh dậy. Thời điểm còn làm đại tiểu thư ả ta rất thích ngủ nướng. Ngay khi đang ngủ mà bị đánh thức, tính tình sẽ bộc phát. Ả ta khó chịu hừ hừ hai tiếng rồi nhìn vào mẹ ruột của mình một cách uy hϊế͙p͙. Nghê Ý liền bị dọa cho phát lạnh. Tại sao bà cứ cảm thấy con gái bà có chút giống oan hồn đầu thai?


Một tay Nghê Ý bế Lưu Ngọc Liên, một tay run rẩy mở cánh cửa gỗ mục cũ. Đập vào mũi chính là mùi cồn của rượu hòa trộn với mùi mồ hôi tạo thành một loại mùi hương vô cùng khó ngửi."Lưu Văn, ông lại đi đâu về vậy?"


Nghê Ý rất sợ Lưu văn sẽ làm loạn. Ông ta vốn là 1 con sâu rượu. Thời điểm bà ta mang thai còn siêu âm ra là một đứa con trai làm cả hai người mừng đến phát điên. Lưu văn cũng thật thà được đôi chút. Thế nhưng từ khi sinh Lưu Ngọc Liên ra, ông ta càng chán ghét mẹ con Nghê Ý hơn, cả ngày đều đi tìm rượu mua vui bên ngoài. Lần nào trở về cũng say khướt rồi lại nói nhảm


]


Bây giờ Lưu Văn một thân lôi thôi bẩn thỉu, đầu tóc rũ rượi, gương mặt góc cạnh đều bị lem nhem lấm bẩn, râu ria cả tháng chưa cạo bỏ đã mọc dài đến ngang cổ như một ông lão ngoài năm mươi thu. Lưu Văn nhìn thấy Nghê Ý trong nhà cũng không để ý, thân hình có chút mập lên, ông ta ợ một hơi, vấp phải thềm cửa, không tìm được vật níu liền ngã sấp mặt xuống sàn nhà. Ông ta lảo đảo đứng lên, nhíu mày, ôm luôn cây chổi ở sau cánh cửa hôn hít 


"Mỹ nhân a~~ Em thật nghịch ngợm a~~~ Em xinh đẹp như vậy là sinh ra để quyến rũ gia đây đúng không a~~ Mỹ nhân....ợ...."


Nước mắt Nghê Ý không nhịn được mà trào ra. Bà ta biết Lưu Văn lén tìm phụ nữ ở bên ngoài. Bà ta là công nhân của 1 nhà máy dệt may ở ngoại thành Đế Đô. Vốn lương cũng không cao, hàng tháng đều bị Lưu Văn lấy đi sạch. Bà ta cũng đã tính toán, hai nghìn tệ, Lưu Văn không có khả năng đem toàn bộ đi mua rượu. Một là ông ta ra ngoài nuôi nữ nhân, hai là ông ta đi chơi gái. Với bộ dạng này của ông ta, nuôi nữ nhân bên ngoài chắc chắn là điều không thể, ông ta sẽ đi đến các lầu xanh rồi bị gái lừa hết tiền. Với hai ngàn, cũng chỉ đủ cho ông ta chơi vài ngày thôi...


Lưu Văn rốt cuộc không thể đứng được nữa, ngã rầm xuống thêm một lần, trong miệng còn lẩm bẩm lời thô tục." Con mẹ nó! Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa con gái không hơn không kém....Vịt trời...Sát tinh...Sao chổi...Phá gia...Vô dụng..." 


Nghê Ý ôm con quỳ xuống, bà ta cũng đâu có muốn, nhưng rốt cuộc vẫn sinh ra con gái, là lỗi của bà ta sao?
_______________________________________


Gia đình của Lưu Ly sống ở khu vực đắt đỏ nằm trong top 10 của Đế Đô -Ngọc Viên. Ở đây có tổng cộng 12 biệt thự xa hoa rộng lớn thiết kế theo đầy đủ phong cách. Theo con số, giá trị của từng căn nhà cũng tăng lên không ít. Cả nhà Lưu Ly sống ở biệt thự số 9. Chỉ riêng cái biệt thự này đã lên tới hơn hai triệu( 10 tỷ VNĐ)


Lưu gia ở Đế Đô cũng được xếp vào giới thượng lưu quyền quý bậc 2. Thường ngày đều xã giao rất tốt, cũng không có xích mích với ai. Đương nhiên, thân quen nhất phải là 2 hàng xóm - biệt thự số 8: Cung gia và biệt thự số 10 - Thẩm gia


Căn phòng của Lưu Ly được đặt ở lầu 4, là tầng cao nhất của biệt thự, từ đây nhìn ra xa có thể nhìn thấy Ngọc Hồ lấp lánh và cả dòng người chen chúc đằng xa ngoài cổng của Ngọc Viên. Lưu Ly được đặt trong một cái nôi màu hồng phấn, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn trần nhà được thiết kế tinh xảo. Bộ dáng như là "hồn lạc về cõi mây nào".


Đúng như vậy bởi vì Lưu Ly phát hiện
__Mình - có - dị - năng!
Vừa mới vào buổi sáng, Lưu Ly phát hiện mình có thể di chuyển vật ở xa bằng định lực, cô còn có thể mơ hồ đi vào một không gian gọi là Dị Năng Cung. Kỳ lạ hơn, dị năng này còn có thể đổi bằng một thứ, chính là năng lượng.


Muốn lấy năng lượng có rất nhiều cách, có thể tắm ánh sáng, ăn uống đúng cách. Còn có thể đổi dị năng bằng một vài thứ khác nữa nhưng cô hoàn toàn chưa có khả năng đọc được những thứ đó. Chắc chắn là do khả năng của cô còn chưa đủ. 


Lưu Ly quyết tâm: Bắt đầu từ ngày mai phải tăng cường ăn uống, tăng cường tắm nắng, ngày nào không mưa thì phải ngủ gần cửa sổ!


Cứ thế, không lâu sau, Lưu Ly liền tích đủ 1.000 điểm để mua một bộ dị năng "Di chuyển đồ vật có cự ly nhỏ hơn 50 m". Lưu Ly vốn sinh ra đã có IQ cao, thuộc về dạng thiên tài có thể tiếp tục nâng cao IQ, cô rất nhanh liền học xong bộ dị năng này.


Lưu Ly thử đi thử lại vài lần, xác định đây không phải là mơ thì vui mừng cười khanh khách. Tiếng cười vang vọng trong căn phòng. Chợt Lưu Ly nhìn thấy mẹ cô dẫn theo một bé trai mũm mĩm đi vào, nắm tay bé trai ấy là một người phụ nữ hiền hòa mặc một bộ sườn xám màu vàng nhạt.


Lưu Ly hoảng hốt đến tim cũng đập chậm vài nhịp. Cô nín thở nhìn đôi mẹ con đang nói cười vui vẻ với mẹ Lưu ở cửa phòng. Bé trai kia chạy vọt đến bên cạnh nôi của Lưu Ly, cô nở một nụ cười yếu ớt, đáp lại chính là ánh mắt sâu thẳm của bé trai kia.


Lưu Ly như bị hút vào đôi mắt đen ấy, cô tựa như có thể nhìn thấy ánh sáng màu tím nhạt trong đôi mắt ấy. Cung Cẩn Hàn 2 tuổi làm sao có thể có ánh mắt như vậy được? Cung Cẩn Hàn không nói gì, đứng lên chiếc ghế bên cạnh nôi, giơ đôi tay ngắn ngũn ra, miệng còn lẩm bẩm. " Cẩn Hàn muốn bế Y Y, Tiểu Y Y dễ thương"


Vú nuôi thấy thế liền dở khóc dở cười, liền đi đến bên cạnh nhẹ nhàng mà cẩn thận bế Lưu Ly đưa cho Cung Cẩn Hàn. Mẹ lưu có chút ít lo lắng, muốn đưa tay ra đỡ liền thấy mẹ Cung kéo nhẹ tay, cười nhẹ, giọng nói bất đắc dĩ...


"Con gái nhà chị ấy à, sức hút quá lớn rồi! Con trai nhà tôi từ ngày Tiểu Ly được đón về nhà liền suốt ngày ôm cái gối ôm mà tập bồng em bé đấy! Hay là chị gả Tiểu Ly qua nhà tôi luôn đi! Tôi đang lo cái thằng con nghịch ngợm này của tôi còn không lấy được vợ đây!""


Mẹ Lưu cười trừ không nói, chính là thâm tâm của mẹ Lưu đã bị mẹ Cung đánh trúng, nếu có thể bồi dưỡng tình cảm thanh mai trúc mã cho con gái mình cũng có thể đấy, con rể ở ngay bên cạnh, mình cũng có thể từ từ mà dạy bảo. 


Tối hôm đó, mẹ Lưu liền nói chuyện với ba Lưu, ông suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Cung thị đang là 1 tập đoàn rất có triển vọng, tương lai có thể vươn ra tới thị trường quốc tế. Dùng đứa con gái để đổi...cũng...không lỗ vốn đâu nhỉ...


Ngày hôm đó liền trôi qua, mỗi người ôm một suy nghĩ khác nhau chìm vào giấc ngủ. Mẹ Lưu vui vẻ vì có thể nuôi được một đứa con rể từ bé....Còn Lưu Ly thì vẫn đang chìm trong ánh mắt sâu thẳm của Cung Cẩn Hàn....






Truyện liên quan