Chương 56
Nguyên cả ngày hôm đó, đoạn video vẫn không được nhiều người để ý đến. Tuy nhiên, qua đến ngày hôm sau, mấy người Thái Nhã và Ninh Phong còn hành động, đoạn video đã trở thành một ngòi thuốc nổ từ nơi mà Đỗ Thiên Trạch không thể tưởng tượng được.
Nơi bắt nguồn cơn giận dữ là từ một diễn đàn game online. Chính là game online Loạn Thế Tây Du mà Phương Nghị đang chơi. Mới qua có một ngày mà bài post về video ngược đãi động vật đã có tới mấy ngàn bài bình luận theo sau. Nhìn thấy kết quả như thế, dù Đỗ Thiên Trạch có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải là không lý giải được. Dù sao thì Phương Nghị cũng xem như là một đại thần trong game, được anh ở sau lưng nhúng tay vào, bài post nóng như thế này cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng Đỗ Thiên Trạch lại không ngờ tới chuyện phát sinh kế tiếp. Lúc bài post có hơn ba ngàn lượt bình luận, đã có người nhận ra Hoa Tử Dịch, sau đó thông tin cá nhân của Hoa Tử Dịch cũng bị lôi ra theo.
Đại đa số người chơi game online đều là trạch kỹ thuật*. Vì thế, sau khi thông tin cá nhân của Hoa Tử Dịch bị tuồn ra ngoài, đã có người hack máy tính của Hoa Tử Dịch, moi ra không ít video và ảnh chụp trong máy tính đó. Mà đa phần ảnh lưu trữ trong máy tính của Hoa Tử Dịch đều là ảnh chụp và video thân mật với nữ minh tinh cùng với ảnh chụp và video ngược đãi động vật.
*trạch kỹ thuật = người suốt ngày ru rú ở trong nhà nhưng thuộc dạng giỏi công nghệ thông tin.
Sau khi ảnh chụp và video truyền ra ngoài, Hoa Tử Dịch nháy mắt liền biến thành đề tài nóng bỏng trên mạng. Các trang web lớn cũng nhanh chân đang lại tin tức này. Thái Nhã cũng bắt đầu post bài bình luận.
Video liên tục trở thành đề tài nóng hổi trên mạng suốt mấy ngày, cho dù muốn chặn cũng không thể chặn lại được. Hoa Tử Dịch đã thuê rất nhiều thủy quân, nhưng tất cả đều không có tác dụng, khiến Hoa Tử Dịch tức đến mức đã đập nát cả hai máy tính.
Nhưng rất nhanh sau, Hoa Tử Dịch đã tổ chức họp báo tuyên bố sẽ chứng minh người trong video kia không phải là gã, chỉ là người giống người mà thôi. Những ảnh chụp và video đó đều bị cắt ghép, là có người cố ý muốn hãm hại gã. Gã còn post một bài Weibo dài, nói rằng sẽ khởi tố những người đã mắng chửi trong Weibo của gã.
Lúc Hoa Tử Dịch nói những lời này, ngay cả truyền thông đưa tin có mặt ngay tại đó cũng không tin, nhưng lại có không ít người trong bọn họ nhận được đồ tốt của Hoa Tử Dịch. Vì thế, lúc viết tin, họ đành phải dựa theo những gì Hoa Tử Dịch nói mà viết ra.
Đỗ Thiên Trạch xem hết toàn bộ cuộc họp báo của Hoa Tử Dịch, cảm thấy Hoa Tử Dịch không nên ngu ngốc như vậy. Chuyện đã rõ rành rành ra như thế rồi mà còn muốn nói dối. Làm sao có người tin lời nói xằng của hắn chứ Nhưng Đỗ Thiên Trạch cũng bắt đầu hoài nghi liệu Hoa Tử Dịch có thực sự là tên ngược đãi động vậy kia hay không. Chỉ số thông minh lúc xử lý vấn đề của gã và tên ngược đãi động vật kia không nằm trên một đường thẳng. Nhưng tư liệu mà Phương Nghị điều tr.a được lại không hề sai.
Sau khi xem xong buổi họp báo, Đỗ Thiên Trạch có chút lo lắng, vì thế cậu gọi cho Ninh Phong hỏi, mọi chuyện đã náo động lớn đến như vậy liệu Hoa Tử Dịch có còn tham gia buổi tụ hội hay không.
“Cậu yên tâm. Càng là vào lúc này, Hoa Tử Dịch mới càng phải tổ chức buổi tụ hội. Nếu không thì làm sao gã uy hϊế͙p͙ mấy vị minh tinh đó bắt họ nói tốt giúp gã chứ.” Ninh Phong nói với Đỗ Thiên Trạch rằng anh đã nhận được tin, bởi vì chuyện lần này mà Hoa Tử Dịch đã đẩy buổi tụ hội lên trước ngày đã được lên lịch.
Hai ngày sau, vào lúc chuyện ngược đãi động vật đã có hơi chút lắng dịu xuống, trên mạng lại truyền ra tin tức, Hoa Tử Dịch tụ tập hít thuốc phiện bị cảnh sát bắt được.
Đã có chuyện video từ trước, vì thế tin tức này nhanh chóng được truyền ra ngoài. Không cần biết có phải thật hay không, đã có rất nhiều người trên mạng đã vỗ tay tỏ ý vui mừng. Vài ngày sau, tin tức được chứng thực, công ty của Hoa Tử Dịch xuống dốc không phanh, thậm chí còn có người khởi xướng phản đối xem phim điện ảnh và loạt phim truyền hình của công ty gã, khiến người trong công ty hoảng sợ, có rất nhiều người lặng lẽ hủy bỏ hợp đồng, cổ phiếu trên sàn giao dịch cũng bị giảm giá trị.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Đỗ Thiên Trạch thở ra một hơi dài. Cuối cùng cũng đã giải quyết xong xuôi chuyện của Hoa Tử Dịch rồi, nhưng hình như cậu chả giúp được gì cả.
“Vui vẻ chưa Vừa lòng chưa” Sau khi Hoa Tử Dịch rơi đài, Hải Dương lại bắt đầu phát sầu vì chuyện Trì Thụy. Hôm qua Trì Thụy mới vừa tìm anh, hỏi Đỗ Thiên Trạch chọn kịch bản tới đâu rồi.
“Vừa lòng.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu, biết Hải Dương đang sầu về chuyện gì, liền vào phòng thay quần áo, rồi cùng với Hải Dương đi đến công ty gặp Trì Thụy.
Mấy ngày nay, Hoa Tử Dịch đã làm không ít chuyện ngu ngốc, so với phong cách làm việc trước kia của gã hoàn toàn không giống nhau. Hơn nữa Trì Thụy lại không có bất cứ hành động nào, thậm chí còn nhắc nhở bóng gió với diễn viên trong công ty cách xa Hoa Tử Dịch một chút. Hành động của Trì Thụy khiến Đỗ Thiên Trạch càng không hiểu nổi. Chẳng lẽ cậu đã hiểu lầm Trì Thụy Chuyện ngược đãi động vật thật sự không có can hệ gì đến Trì Thụy
“Nhất định phải chú ý giữ vững hình tượng nha. Ngàn vạn lần đừng nói lung tung trước mặt tổng giám đốc Trì, nghe chưa Tiền đồ của tôi nhờ hết vào cậu đây.” Hải Dương lộ vẻ khẩn trương mà chỉnh đốn lại quần áo cho Đỗ Thiên Trạch. Anh và Đỗ Thiên Trạch đã thảo luận về chuyện của Hoa Tử Dịch rồi. Hoa Tử Dịch và Trì Thụy xem như là bạn khá tốt với nhau. Lần này Hoa Tử Dịch xảy ra chuyện nhưng Trì Thụy lại không hề có hành động gì. Hai người họ rõ ràng là có chuyện kỳ quái.
Kỳ thật, nếu Trì Thụy là người tốt, Hải Dương sẽ không để ý đến chuyện Trì Thụy theo đuổi Đỗ Thiên Trạch. Dù sao thì Phương Nghị thoạt nhìn chính là một tên thẳng nam, lại còn không tiền không quyền. Còn Trì Thụy thì muốn gia thế có gia thế, muốn bộ dáng có bộ dáng, đi du học lại có bằng cấp,muốn tiền có tiền, hơn nữa thái độ rất dịu dàng, có không ít nữ minh tinh trong công ty đánh giá Trì Thụy rất cao, nói hắn chính là một quý ông đích thực.
Người tốt như vậy, nếu hắn thực sự thích Đỗ Thiên Trạch, Hải Dương vẫn rất xem trọng. Nhưng anh cũng biết, có rất nhiều kẻ có thân phận địa vị giống như Trì Thụy đều xem quá trình theo đuổi là một trò chơi vui đùa một chút mà thôi, không thể tin được, cho nên đối với chuyện Trì Thụy theo đuổi Đỗ Thiên Trạch, Hải Dương có chút mâu thuẫn, không biết có nên ủng hộ hay là không.
“Tổng giám đốc Trì.” Lúc Đỗ Thiên Trạch đẩy cửa vào phòng, Trì Thụy đang pha cà phê.
“Ngồi trước một lát đi, chờ tôi pha cà phê xong đã.” Trì Thụy quay đầu lại cười với Đỗ Thiên Trạch. Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy liền có hơi kinh hãi, trạng thái làm việc lúc bình thường của Trì Thụy không phải là như vầy a. Bình thường thái độ rất sắc bén, sao hôm nay thái độ lại không được đúng lắm vậy
Tuân theo nguyên tắc địch không động ta không động, Đỗ Thiên Trạch ngồi xuống ghế salon, an tĩnh đánh giá xung quanh.
Đồ trang trí trong phòng làm việc rất ít, chỉ có một bức tranh và một vật trang trí nho nhỏ, cái khác đều là đồ dùng cho công việc. Bức tranh kia Đỗ Thiên Trạch đã từng nhìn thấy một lần, là do một bậc thầy vẽ tranh vẽ ra, giá cả ít nhất phải hơn một ngàn vạn. Còn vật trang trí kia trông thì có vẻ rất lỗi thời, tuy chỉ là một đồ trang trí nhỏ thôi, nhưng lại có giá cao ngất ngưỡng. Cho dù cậu có đóng hai mươi tập phim truyền hình thì cũng không chắc có thu nhập bằng cái giá ấy.
“Nếm thử cà phê tôi pha đi.” Trì Thụy đưa một ly cà phê đến trước mặt Đỗ Thiên Trạch.
“Cám ơn.” Đỗ Thiên Trạch nhận lấy cà phê, nếm thử một ngụm. Mùi vị không tệ, so với cà phê mấy trăm đồng trong tiệm cà phê thì còn ngon hơn. Cậu rất ít khi uống cà phê nào đắt tiền như vậy, cho nên lúc cậu uống trong quán cảm thấy cà phê không ngon, còn tưởng là do mình không biết uống cà phê, hóa ra là do cà phê không được ngon.
“Tay nghề của tổng giám đốc Trì thực tốt.” Đỗ Thiên Trạch không hề đỏ mặt mà vuốt mông ngựa.
*vuốt mông ngựa: nịnh hót.
“Cậu thích là tốt rồi. Lúc trước tôi ở nước ngoài, đã cố ý đi tìm sư phụ học hỏi. Sau khi về nước thì quả nhiên là có thể dọa được không ít người.” Trì Thụy nghe Đỗ Thiên Trạch nói liền tỏ ra rất vui vẻ.
Nhìn thấy kịch bản Đỗ Thiên Trạch mang tới, Trì Thụy càng cười vui vẻ hơn: “Mấy cái kịch bản này cậu chọn tới đâu rồi Thích bộ nào”
“Nếu tôi nói cái nào cũng thích, có phải là quá tham lam rồi không” Đỗ Thiên Trạch nói đùa.
“Cũng không phải là không được, nhưng cậu không có đủ thời gian. Trong này có ba bộ quay cùng một thời điểm.” Trì Thụy thật sự rất nghiêm túc mà suy nghĩ rồi nói với Đỗ Thiên Trạch.
“Tổng giám đốc Trì thật đúng là lợi hại…” Nghe Trì Thụy nói như vậy, Đỗ Thiên Trạch thầm cười khổ trong lòng, xem ra cậu không thể nói vòng vo với Trì Thụy được rồi. Người thông minh như Trì Thụy làm sao lại không nhìn ra được ý đồ của cậu chứ.
“Năm cuốn kịch bản này đều hay, tôi rất thích, nhưng từ giờ cho tới năm mới tôi đã có sắp xếp cả rồi, sợ là phải cô phụ lòng tốt của tổng giám đốc Trì thôi.” Đỗ Thiên Trạch thực uyển chuyển mà từ chối năm bộ kịch bản. Từ giờ cho tới năm mới còn khoảng ba bốn tháng, trong tay Đỗ Thiên Trạch chỉ còn lại năm lời mời diễn, chờ quay xong năm vai này, Đỗ Thiên Trạch dự định sẽ về thăm nhà. Về chuyện năm sau còn được nhận lời mời đóng phim hay không, thì Đỗ Thiên Trạch không thể nói được.
“Có thể mạo muội hỏi cậu đã sắp xếp những gì không Tôi đã hỏi người quản lý của cậu rồi. Anh ta nói trong tay cậu không có kịch bản.”
“Tôi định về nhà một chuyến. Đã nhiều năm rồi tôi chưa có về nhà, có hơi nhớ ba mẹ. Hơn nữa tôi cảm thấy trạng thái dạo này của tôi không tốt, phải điều chỉnh một chút.” Nhắc tới chuyện nhà, Đỗ Thiên Trạch liền lộ vẻ mặt u sàu, không biết lần này có vào được cửa không nữa, nhưng lần này cậu đã lên kế hoạch bám dính không tha, nếu không thể vào cửa, thì thuê ngay một căn phòng ở đối diện nhà cậu cũng được.
“Trong nhà cậu… Có khó khăn gì sao” Nhìn thấy vẻ mặt của Đỗ Thiên Trạch, Trì Thụy có chút chần chờ mà hỏi.
“Ừm.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu. “Người nhà cảm thấy đóng phim không phải là nghề nghiệp tốt, nên không cho tôi đóng phim. Lúc đó tuổi nhỏ không hiểu chuyện, vì một bộ phim mà đã ồn ào với người nhà.”
“Tôi nhớ bộ phim đầu tiên cậu đóng là phim chiến tranh. Cậu diễn vai thầy giáo.” Trì Thụy hơi híp mắt lại, giống như là đang hồi tưởng cái gì đó.
“Đúng vậy.” Đỗ Thiên Trạch có chút kinh ngạc. Vậy mà Trì Thụy lại biết, xem ra đã có điều tr.a cậu rồi.
“Khi đó tôi còn ở nước ngoài, lúc nhìn thấy cậu diễn vai thầy giáo, từ đầu tiên tôi nhớ tới chính là quân tử như ngọc. Lúc đó cậu ngây ngô hơn bây giờ nhiều, thoạt nhìn rất có dáng vẻ và phong độ của người trí thức, diện mạo cũng xinh đẹp, ngọc thụ lâm phong. Tôi cho đám bạn học xem ảnh của cậu, bọn họ đều nói cậu xinh đẹp.” Trì Thụy nói xong, liền đứng dậy lấy một tấm ảnh từ trong ngăn kéo ra rồi đưa cho Đỗ Thiên Trạch.
Đỗ Thiên Trạch nhận lấy, phát hiện đúng là ảnh chụp trong phim lúc đó của cậu. Đó là bộ phim đầu tay của cậu, phân diễn rất ít, chỉ quay có mười mấy phút đồng hồ, sau đó liền lĩnh được tiền. Vậy mà Trì Thụy lại tìm được ảnh.
“Tấm ảnh này tôi đã phải tìm rất lâu mới tìm được, mang theo bên mình đã rất nhiều năm. Đáng tiếc, lúc đó cậu không ký hợp đồng với công ty chúng tôi. Nếu không, giờ cậu nhất định đã là ngôi sao hạng A.” Chờ Đỗ Thiên Trạch xem xong, Trì Thụy rất cẩn thận mà cất tấm ảnh vào.
“Lúc đó tôi không nổi tiếng, có muốn vào công ty cũng vào không được…” Đỗ Thiên Trạch có chút xấu hổ mà nói. Trì Thụy nói mấy câu đó hình như là muốn cho cậu nhìn rõ cõi lòng của hắn.
“Giờ cũng không muộn mà. Tôi có lòng tin, diễn xuất hiện giờ của cậu có tiến bộ nhiều hơn so với trước kia, hơn nữa khí chất cũng tốt hơn trước, không quá hai năm, cậu nhất định sẽ trở thành sao hạng A.” Trì Thụy rất có lòng tin mà nói.
“Tổng giám đốc Trì… rất xin lỗi.” Đỗ Thiên Trạch tỏ ra rất bất đắc dĩ mà nói. Trì Thụy quá giảo hoạt, nếu cậu không kéo hắn về lại đề tài chính, phỏng chừng Trì Thụy sẽ vòng vo với cậu hết cả buổi.
“Tổng giám đốc Trì, tôi đã có người mình thích, giờ còn đang theo đuổi.” Đỗ Thiên Trạch hít vào một hơi, rồi chủ động nói toạc ra.