Chương 13: Từ hôn với Tề gia (1)
"Điêu dân to gan, lại giám bôi nhọ hoàng thất, thực sự tội đáng muôn ch.ết!" Tề Thế Triều tức đến đen mặt, phẫn nộ trừng mắt với nữ tử ung dung phía trước, bí mật cất giấu phía sau bị lột tẩy, ánh mắt hoài nghi của những người xung quanh khiến hắn cực kỳ phẫn nộ.
Hai phu thê An Quốc Công mặc dù không biết sự việc xảy ra cụ thể như thế nào, nhưng ngay trong hôn lễ của con trai mình có người đến làm loạn dù là ai cũng sẽ không vui.
"Cô nương, ta với ngươi không thù không oán, cớ sao ngươi lại đến phủ của ta làm tổn hại thanh danh của nhi tử ta trong ngày đại hỉ này, nhi tử của ta hành sự đoan chính, không có khả năng trêu chọc ngươi." ý tứ chính là nàng cố ý quấn lấy con trai của hắn( An Quốc Công lão gia), muốn lừa gạt tống tiền, đáy mắt An Quốc Công phu nhân chứa đầy tức giận. Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử kia, trong mắt bà thoáng qua một tia do dự, cô nương này hình như bà đã gặp ở đâu đó rồi.
Lửa giận của Đoan Vương càng ngày càng dâng cao, chưa có một nữ nhân nào lại dám láo xược như vậy ở trước mặt hắn, hắn hung ác liếc nhìn mấy phủ vệ," Lôi ả tiện nhân ngỗ nghịch phạm thượng này xuống dùng gậy đánh ch.ết cho ta!"
Vốn dĩ bởi vì có Tấn vương điện hạ đứng bên cầu tình, vì vậy mọi người còn có chút do dự, nhưng giờ Đoan vương lại nói như vậy nhất định là muốn giết nữ tử này rồi, do đó mấy phủ vệ kia không còn kiêng nể trực tiếp nhào đến.
Nhìn bề ngoài hai nữ tử yếu đuối kia hiển nhiên không phải là đối thủ của những phủ vệ đã trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc này, mặc dù mọi người vô cùng đồng cảm với cô nương này, thế nhưng đã đắc tội với hoàng thất và An Quốc Công phủ sợ rằng hôm nay lành ít dữ nhiều.
Sau vài tiếng "Thình thịch . . . . . . "mấy phủ vệ đứng quanh Diệp Lăng Tịch đều bị đánh lui.
"Là ai . . . . . . "Đoan vương giận dữ quát, trừng mắt tức giận nhìn bốn phía, thế nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy là ai, lửa giận trong lòng hắn cuồn cuộn ngất trời, lại dám có người động thủ ngay dưới mắt hắn!
Ngay cả Tần Thanh Viễn cũng phải nhíu mày, thậm chí hắn còn chưa nhìn rõ hòn đá đó từ đâu bay đến, muốn đến chỗ này, ánh mắt hắn nhìn sang Diệp Lăng Tịch, đáy mặt có chút chần chừ.
Diệp Lăng Tịch cũng vô cùng kinh ngạc nhìn hòn đá đang lăn trên mặt đất, đây vốn không phải do nàng sắp đặt. Nhưng mà, đây không phải là lúcbàn cãi việc này, nàng ngẩng đầu, không lùi mà tiến lên.
"Trước đây Dao Quang công chúa với An Quốc Công phu nhân vì muốn đính ước nên đã trao đổi tín vật là một đôi ngọc Kỳ Lân, kết hai họ lại với nhau, không biết An Quốc Công phu nhân có còn nhớ chuyện này không?."
An Quốc Công phu nhân Lục thị liếc nhìn Diệp Lăng Tịch, trên mặt hiện lên một chút ngập ngừng, nhưng cũng gật gật đầu, chuyện này người ở thành Lị Dương đều biết. Thế nhưng . . . . .
"Là Tịch nhi với nhi tử ta không có duyên phận . . . . . ." An Quốc Công phu nhân cúi đầu, thở dài nói.
Khóe miệng Diệp Lăng Tịch khẽ giương lên, "Có duyên phận hay không ta không biết, ta chỉ muốn nói, hôm nay An Quốc Công phủ là cưới thứ nữ của Diệp gia, phải chăng chứng tỏ hôn lễ của Tề thế tử với Diệp tam tiểu thư đã được hủy bỏ rồi."
"Đương nhiên là hủy bỏ rồi." An Quốc Công phu nhân ngập ngừng nói, bà nhìn nữ tử xinh đẹp phía trước, nhíu mày, " Vì sao cô nương lại có vướng mắc hôn sự của nhi tử ta với Tịch nhi như vậy. . . . . . "
"Vì sao lại vướng mắc. . . . . ." Diệp Lăng tịch khẽ lắc đầu, ánh mặt chợt nhìn về phía kiêu hoa đang đợi tân lang đến vén rèm kia, khẽ cười một tiếng, "Diệp nhị tiểu thư trái lại vẫn ngồi im, bên ngoài loạn thành như vậy ngươi vẫn không nỡ đi ra, đến tột cùng ngươi có bao nhiêu ước muốn gả cho Tề thế tử đây?"
Lời này vừa nói ra, tiếng cười xung quanh liền vang lên, ánh mắt nhìn về phía kiệu họa lại tăng thêm vài phần ý vị. Bất luận như thế nào, hôm nay An Quốc Công phủ và Định Dương Hầu phủ đều trở thành trò cười rồi.