Chương 11: Được tặng quà
Văn Khang tức giận cầm đệm lót sô pha lên, trái một quyền phải một quyền, vừa đánh vừa tưởng tượng đến bộ dáng Thiếu Hoa bị đánh.
“Ha ha! Cậu có đánh đệm sô pha cũng vô ích thôi!” Ở phía sau truyền tới giọng bà cụ.
Văn Khang ném đệm lót qua một bên, bực bội ngồi xổm xuống.
“Được rồi, cơm chiều để bà lo, cậu trở về trường xem Tiểu Hoa đi! Dù sao cậu cũng không xem sách nổi!”
Văn Khang ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt thấu hiểu của bà cụ, mặt y nóng lên, không nói gì, cầm túi sách lên chạy trở lại trường.
Lập tức có nhiều nữ sinh nhiệt tình dẫn y đến phòng tập văn nghệ.
Bối cảnh tiểu kiều lưu thủy, cành liễu phất phơ, màn tơ lay động, tiếng nước như tiếng đàn thơ mộng đầy tình ý. Trên đài, một người trường thân ngọc lập, mặc trường y nguyệt sắc, ngọc quan giữ chặt mái tóc đen dài, mắt trong như sao, hông đeo trường kiếm, phong lưu văn nhã không đâu tả xiết. Văn Khang trông thấy ngây người, đứng trước mặt y rõ ràng là vong quốc thái tử phong hoa tuyệt đại ngày nào.
Nhạc Nhã Lệ mặc lụa đỏ, eo như tơ liễu, mái tóc xõa dài, mắt sáng, mày thanh. Âm nhạc ***g vào cảnh vật, ngọn đèn nhàn nhạt, quả là…
Đẹp thật…
Đẹp con khỉ!
Văn Khang nắm chặt tay. Nếu diễn viên nam đóng cặp với cô ta không phải Tiểu Hoa, cảnh như thế miễn cưỡng còn có thể thông qua.
Trên đài, mắt Nhạc Nhã Lệ sóng sánh, tràn đầy tình cảm, buồn bã gục xuống, Thiếu Hoa vội đỡ lấy cô, thâm tình gọi, “Hiền muội…”
Đột nhiên, có một người nhảy phắt lên đài, tách hai người ra, căm giận, “Nam nữ thụ thụ bất thân, động tay động chân như vậy còn ra thể thống gì!”
Thiếu Hoa nhìn thấy người từ sao Thổ lại đáp xuống quấy rầy mình, cậu tức giận, muốn vọt tới đập cho anh ta một trận. Nhưng ngó thấy xung quanh còn rất nhiều người, thế là cậu chỉ đành làm bộ tao nhã, mỉm cười, “Anh biết gì chứ, đây là diễn kịch!”
“Đào kép là tiện nghiệp, sao ngươi có thể… Ưm… Ưm…”
Thiếu Hoa vội vã che miệng y lại, nhìn quần chúng đang mở đôi mắt tròn xoe xoe, mỉm cười, “Em tớ, nó vừa mới bị… Đầu có hơi…”
Văn Khang phủi tay cậu ra, “Đừng có động một chút bảo ta bệnh này bệnh nọ, ngươi mới có bệnh á… Ưm…”
Thiếu Hoa thầm mắng y một trăm lần, nhưng cậu vẫn duy trì bộ mặt tao nhã trước mặt quần chúng, “Mau về nhà đi, lát về tôi sẽ dạy kèm cho anh, tôi biết anh học rất khắc khổ, nên đầu óc hơi có vấn đề!”
Vừa túm phần tử nổi loạn đá ra ngoài, vừa hung tợn mắng, “Trở về tính sổ, coi tôi trị tội anh thế nào!”
Văn Khang đành phải tạm thời khuất phục dưới trướng thế lực tàn ác, ngoan ngoãn về nhà.
Diễn xong, Thiếu Hoa về đến nhà, đêm cũng đã khuya. Bước nhè nhẹ vào nhà, bà cụ đã ngủ rồi, chỉ còn Văn Khang đang ngồi trong phòng đốt đèn đọc sách.
“Hừ, đừng tưởng rằng làm ra vẻ ăn năn tôi sẽ tha thứ cho anh! Anh không gây phiền phức cho tôi, anh khó chịu lắm phải không?” Thiếu Hoa gằn từng tiếng.
Văn Khang lật sách, không thèm để ý tới cậu, cũng không thèm ngẩng đầu.
“Hứ, đừng có làm ra vẻ hiếu học,” Thiếu Hoa thật không quen với dáng vẻ chẳng thèm ngó tới ai của Văn Khang, cậu cởi áo khoác, thò đầu qua, phát hiện thì ra y đang xem sách nhạc.
“Ôi trời, nhà quê mà cũng học làm sang! Có xem hiểu gì không đó?”
Văn Khang vẫn không thèm để ý cậu.
Thế là Thiếu Hoa tự quyết định, “Tôi hỏi anh mấy câu, xem anh có hiểu gì không nha? Thế nào là quản nhạc? Thế nào là huyền nhạc? Thế nào là đả kích nhạc? Không trả lời được thì cút ra ngoài ngay!”
Văn Khang mở miệng, “Đương nhiên là biết! Quản nhạc là tiếng nhạc phát ra từ ống, huyền nhạc là tiếng nhạc phát ra từ dây đàn, còn đả kích nhạc chính là tiếng khi ngươi lấy cuốn sách gõ đầu ta!”
(>﹏﹏