Chương 47-2: Hôn trước mặt Lạc Băng Uyển. 2
Tô Tử Bảo còn tưởng rằng là Triệu Viện Viện quấn lấy Bùi Dực, không ngờ tới lại là nghệ sỹ nổi tiếng của công ty bọn họ, lại trêu chọc cô nương khác rồi.
"Bùi Dực!" Lạc Băng Uyển thanh tú động lòng người đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Tử Bảo.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người vợ trong truyền thuyết của Bùi Dực, trông rất xinh đẹp, xinh đẹp động lòng người, nếu như chỉ nhìn như vậy, hai người liền giống như một đôi ngọc bích vậy.
Tô Tử Bảo bên môi cười yếu ớt, "Chào cô Lạc. Bùi Dực uống say rồi, tôi đỡ anh ấy vào, quấy rầy mọi người rồi."
"Tô Tử Bảo là do anh bảo cô ấy vào đấy, vừa hay giới thiệu với em luôn, vợ của anh, Tô Tử Bảo." Bùi Dực nhìn qua Lạc Băng Uyển, thanh âm vẫn tản mạn như trước, nhưng mà ánh mắt lại lạnh lùng.
Tô Tử Bảo cũng là lần đầu tiên trông thấy Lạc Băng Uyển, cảm thấy rất rõ ràng rằng bầu không khí giữa hai người này có gì đó không bình thường.
So với lúc trước là Triệu Viện Viện, Lạc Băng Uyển này, dường như có gì đó giống với Bùi Dực vậy.
Lạc Băng Uyển cố nén tức giận, lãnh đạm nói, "Em biết rồi."
Bùi Dực nhíu mày nhìn Lạc Băng Uyển, đột nhiên cười khẽ một cái, cúi đầu hôn Tô Tử Bảo.
Mọi người đồng thời hít một hơi, Tô Tử Bảo cũng trừng lớn mắt. Một chút báo hiệu đều không có, hơn nữa còn đang ở trước mặt một cô gái, hôn môi.
Lạc Băng Uyển đồng tử phóng đại, hốc mắt nhanh chóng chứa đầy một tầng nước mắt, khóc mà chạy ra ngoài.
Một vài nghệ sỹ của truyền thông Đế Tước cùng đi với Lạc Băng Uyển cũng đuổi theo ra ngoài, những người còn lại như cũ là chỉ ngây ngốc nhìn một màn này.
Đợi cho Lạc Băng Uyển chạy ra ngoài, Bùi Dực mới ôm Tô Tử Bảo đi ra ngoài, Tô Tử Bảo lúc này mới lấy lại tinh thần, anh là cố ý muốn hôn cho Lạc Băng Uyển xem, là muốn chọc tức cô ta sao?
Bọn họ rốt cuộc là có quan hệ thế nào, chẳng lẽ là bạn gái cũ của anh sao? Hừ, phụ nữ của Bùi Dực nhiều như nước biển của Hải Thành vậy, nhưng mà chưa từng thấy anh khác thường với Lạc Băng Uyển như vậy.
"Bùi Dực, nói rõ ràng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Tử Bảo níu lại tay của anh, hỏi.
Bùi Dực lúc này đã không bộ dạng say rượu nữa, lười biếng nói, "Chính là như em đã nhìn thấy."
"Trước kia không phải anh rất bảo vệ cô ấy sao, cô ấy nói một câu tâm trạng không tốt anh liền không thèm để ý đến tình trạng của công ty mà cho cô ấy nghỉ 2 tháng, sao bây giờ, lại muốn dùng em để chọc giận cô ấy?" Tô Tử Bảo mặt mũi phân minh, ánh mắt sáng rực.
Bùi Dực ngón trỏ cong lên đụng nhẹ vào sau gáy cô, "Nuông chiều cô ấy, không có nghĩa là anh thích cô ấy. Bùi phu nhân, em đang điều tr.a hộ khẩu đấy à?"
"Em làm sao dám quản việc riêng của Bùi Thiếu chứ, chỉ là Lạc Băng Uyển là nghệ sĩ của công ty, mà em là tổng thanh tr.a của truyền thông Đế Tước, em không muốn vì việc cá nhân mà ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty." Tô Tử Bảo lãnh đạm nói. Trong nội tâm chẳng biết tại sao, lại mơ hồ cảm thấy khó chịu.
Bùi Dực này, nuông chiều một người, cũng chẳng nói lên là anh thích người đó. Bùi tam thiếu nổi tiếng là rất yêu chiều phụ nữ.
Nhưng mà, lại chưa từng nghe thấy nói anh yêu ai. Đối với Lạc Băng Uyển là như thế này, đối với chính mình thì là thế nào?
"Em, không vui?" Bùi Dực hơi hơi nghiêng đầu, một tay chống lên trên tường, khuôn mặt tuấn tú tới gần mặt Tô Tử Bảo, khí tức ấm áp vờn quanh, "Lẽ nào, em yêu anh rồi?"