Chương 100: 100: Cứu Viện Ở Tận Thế 4
Mặc dù siêu thị nhỏ, nhưng được cái rất an toàn, cho nên nếu chen chúc thì có thể nhét được mười người.
Thu Dung nói sợ không đủ chỗ có nghĩa là uyển chuyển từ chối.
Quả thật độ an toàn ở siêu thị được đảm bảo nhưng đối với bọn họ, nếu lựa chọn ở lại thì quá bất lợi.
Trong lòng Vương Tân tự có tính toán, thấy cô kiên trì nên không giữ lại nữa, đồng thời anh ta muốn thử xem năng lực của bọn họ, có thể tự bảo vệ mình trong thành phố mà zombie hoành hành này không.
Đương nhiên, nếu cuối cùng bọn họ hết cách, quay lại tìm kiếm sự che chở, Vương Tân cũng mượn cớ ‘gõ’ họ một lần.
Vừa bước ra khỏi siêu thị thì nhìn thấy đám zombie đằng xa.
Rõ ràng chúng thèm nhỏ dãi chỗ này nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà tránh né.
Đám người Thu Dung ngầm biết nơi đây có điều gì đó kỳ lạ, vì họ mới đến nên chưa thăm dò được tình huống, cả đội bèn quyết định dàn xếp chỗ ở trước sau đó đi trinh sát.
Còn nhóm Vương Tân, đôi bên đều biết cuộc đối thoại lúc trước là một lần thử thăm dò, mỗi câu trao đổi toàn lời tào lao, vô nghĩa.
Rời khỏi phạm vi siêu thị, đám zombie quanh quẩn gần đó lập tức tấn công đội của họ.
Chúng chưa kịp đến gần người đã bị giải quyết, mọi người nhanh chóng vào trong một cửa hàng gần siêu thị rồi đóng kín cửa sắt.
Trên tầng hai, mấy người Vương Tân đứng cạnh cửa sổ quan sát bọn họ, thấy bọn họ thoải mái giải quyết zombie cấp hai, liền biết thực lực những người này không tầm thường, bởi vậy họ tự tin không cần siêu thị che chở, tự tìm nơi nghỉ ngơi.
Vào thời bình, đây là một cửa hàng quần áo, lúc này ngoại trừ mấy cái tủ và đồ cồng kềnh, hàng hóa trong tiệm rỗng tuếch, có lẽ bị người sống sót lấy hết.
Như thế càng tiện cho bọn họ, không cần dọn dẹp, có luôn chỗ nghỉ.
Thanh lý trước và sau cửa hàng, trực tiếp lôi ngăn tủ làm ghế ngồi, cử hai người gác ở cửa, những người khác đều ngồi vây quanh một chỗ thảo luận chuyện lúc trước.
Triệu Văn nói: “Tên Vương Tân kia chắc chắn giấu diếm điều gì đó, tôi không tin lời hắn, không biết tình huống trong siêu thị rốt cuộc thế nào! Hơn nữa rõ rành rành đám người kia không có ý tốt!” Cô làm sĩ quan phụ tá của Thu Dung, có thể leo lên địa vị này không chỉ dựa vào năng lực mà tâm tư phải cực kì tinh tế.
Ban nãy cô nhìn thấy trong mắt những người bên phía Vương Tân không che giấu sự tham lam.
Vẻ mặt Thu Dung nghiêm túc, nói: “Trước không quản bọn họ như thế nào, tôi muốn tìm được Lâu Thượng rồi tính tiếp.” Nói xong, cô nhìn về phía Lâu Điện.
Thu Dung là đội trưởng của nhiệm vụ lần này, rất nhiều chuyện do cô quyết định.
Dù Lâu Điện có năng lực nhưng anh tùy tiện, im lặng lui về vị trí thứ hai, không can thiệp vào mệnh lệnh của cô.
Song ban nãy anh không lên tiếng bởi vì anh đã thăm dò được tình hình.
Thấy Thu Dung nhìn mình, Lâu Điện thờ ơ nói: “Thực ra tình huống ở siêu thị rất đơn giản, bên dưới nó có một kho hàng, điểm dị thường nằm trong kho hàng.”
Nhóm Thu Dung đều kinh ngạc, có lẽ trải qua vụ sơn dương biến dị tối hôm qua làm cho mọi người ý thức được thực lực Lâu Điện cường hãn, cho nên phản ứng đầu tiên không phải là làm sao anh biết rõ ràng như thế, mà là lựa chọn tin tưởng lời anh nói.
Lâu Linh không nhịn được liếc anh một cái, anh nói là dị thường, chẳng lẽ đến tinh thần lực của anh cũng không thể làm rõ ràng đó là cái gì hả? Nghĩ như thế, Lâu Linh cảm thấy chuyện lần này hơi khó giải quyết.
Lâu Điện chưa cho họ cơ hội miên man suy nghĩ, trực tiếp nói: “Nghỉ ngơi trước đi, đêm nay tôi đi thăm dò tình hình.”
Mọi người nghe xong, biết so với ở nơi này bàn luận một cách vô ích, chi bằng đi kiểm tra.
Có điều, Thu Dung sợ gặp nguy hiểm, muốn để vài người cùng đi với Lâu Điện.
Dù sao đầu óc cả đội chưa mu muội, Lâu Điện biểu hiện lực lượng mạnh mẽ ra bên ngoài đến mấy thì anh cũng chỉ có một mình.
Trong tình cảnh không biết kho hàng siêu thị có nguy hiểm gì, thêm mấy người sẽ hỗ trợ cho nhau.
Lâu Điện thò tay kéo Lâu Linh ngồi bên cạnh đang im lặng nghe họ nói chuyện qua, đành thỏa hiệp: “Nếu các bạn lo lắng thì để Tiểu Linh đi cùng tôi.”
Mọi người: = 口 =! Dị năng Lâu Linh chỉ có cấp một thôi nha…
Trước hành động to gan lớn mật của anh, Thu Dung chỉ có lựa chọn đồng ý.
Dù sao anh thích mang em gái của mình đi đâu thì cứ tha đi đó, cô tin tưởng với tính cách của anh, chưa biết chừng tình nguyện bản thân ch.ết trước, cũng không để Lâu Linh gặp nguy hiểm.
Nếu anh kiên quyết muốn Lâu Linh đi theo, chắc hẳn hệ số nguy hiểm không cao.
Sắc trời nhanh chóng tối dần, ở ngoài, mọi người không soi mói thức ăn, ăn luôn lương khô cho chắc bụng.
Mắt nhìn trời càng lúc càng đen kịt, trên bầu trời không có ngôi sao nào, cả thành phố biến thành một vùng tăm tối, xa xa ngẫu nhiên truyền đến một số âm thanh kỳ quái.
Lâu Linh thả mấy hạt dây mây biến dị vào trong túi, để dễ lấy ra, sau đó mang theo kiếm của mình.
Bên Lâu Điện đã chuẩn bị xong, hai người ra hiệu bằng tay với nhóm Thu Dung để họ yểm trợ rồi cùng Lâu Điện ra ngoài.
Lâu Điện nắm tay cô, dùng một cường độ không làm đau cô nhưng vững vàng giữ tay cô kéo cô lao về phía trước.
Tuy rằng sau khi Lâu Linh biến thành dị năng giả, ngũ giác tăng cường nhưng màn đêm quá đen, cô không nhìn rõ đường, toàn bộ do Lâu Điện dẫn dắt.
Dọc đường đi, cô sờ soạng tiến tới, rất sợ mình không cẩn thận phát ra thanh âm kinh động đến nhóm người bên trong nên cẩn thận 200%, tinh thần tập trung cao độ.
Đương nhiên, đêm đen mặc dù tạo thành trở ngại đối với thị lực, nhưng cũng là thứ che giấu tốt nhất, ít nhất những người canh gác không phát hiện ra.
Vương Tân phái người giám thị dĩ nhiên không qua được con mắt đám người Thu Dung.
Đối với hành động này, Thu Dung cười lạnh một cái, rồi không để ý tới.
Tình huống bây giờ không rõ, toàn dựa vào bản lĩnh của mình thôi.
Mặc dù họ không có lòng hại người, tuy nhiên không thể không đề phòng lòng người, đặc biệt vào thời buổi không còn đạo đức bó buộc, tuyệt đối không thể khinh thường, sơ sót.
Lâu Điện dẫn Lâu Linh vòng ra cửa sau siêu thị, đương nhiên nó bị khóa, anh dùng sức mạnh bẻ gãy khóa.
Sợ phát ra tiếng động làm cho người bên trong phát hiện, Lâu Điện sử dụng tinh thần lực, bao phủ toàn bộ siêu thị, che chắn toàn bộ âm thanh.
Mở cửa sau, hai người dọc theo cầu thang xuống tầng ngầm của siêu thị, ngoài một gara, ở đây còn có kho hàng.
Lâu Điện trực tiếp lấy đèn pin năng lượng mặt trời từ không gian, ánh sáng sáng choang, Lâu Linh mới nhìn rõ cảnh tượng ở tầng ngầm thứ nhất, mấy chiếc xe đậu ở đây đều là xe nhập hàng, trên xe không còn hàng hóa, trên mặt đất có vài vết máu đỏ sậm, thoạt nhìn là máu người.
Ngoài mấy thứ này, cả tầng rất sạch sẽ, không có zombie hay thứ gì khác, hiển nhiên có người thanh lý qua.
Đi đến trước kho hàng siêu thị, kho hàng cũng bị khóa từ bên ngoài, Lâu Điện một lần nữa dùng sức mạnh đẩy ra, sau khi mở cửa, luồng khí lạnh phả vào mặt.
Lâu Linh giơ đèn pin trong tay, bất ngờ trông thấy gương mặt trắng xanh gầy gò, cô giật mình.
May mắn trải qua nhiều chuyện, tuy rằng hơi hoảng hốt nhưng cô không hét chói tai mà phản ứng lại rất nhanh, tung một cú đá, đá bay người nọ.
Lâu Điện kéo Lâu Linh đi vào, dửng dưng đạp một bước lên ngực người bị Lâu Linh đá bay, chiếu đèn pin qua, phát hiện đó là một người đàn ông gầy như cây sậy, khuôn mặt hõm vào đến mức có thể nói là khô quắt, lộ rõ mạch máu trắng xanh.
Hắn mặc áo bành tô trắng giống nhân viên nghiên cứu, có thể do cái áo trắng kia đã mặc quá lâu nên ngả màu sang màu cháo lòng.
Lâu Linh còn tưởng rằng trong kho hàng có thứ gí đó nguy hiểm, chẳng ngờ bản thân vào cửa đã đá bay thứ gọi là nguy hiểm kia.
Hơn nữa, người nọ quá gầy, nhìn rất giống người bình thường, thật sự làm cô không thể tin nổi.
Cú đạp của Lâu Điện hạ nhục lòng tự trọng, sau khi đơ ra vì đau đớn, người nọ mở miệng mắng to: “Đồ điên, ai cho chúng mày đến nơi này? Tên khốn Vương Tân kia đâu?! Còn không buông tao ra! Nếu không buông ra, tao khiến chúng mày không được ch.ết tử tế, triệu hồi zombie đến ăn chúng mày… Á!!!” Ngực lại bị đạp mạnh một cái, khiến hắn kêu lên thảm thiết.
Lâu Điện thờ ơ đạp hắn ta đến mức trực tiếp hộc máu, mới bắt đầu quan sát kho hàng ngầm.
Đồ trong kho hàng sớm bị vận chuyển đi, biến thành một nơi giống phòng nghiên cứu, bày biện một ít dụng cụ, xem dấu vết, có lẽ tùy tiện sắp xếp nên rất đơn giản.
Từ hồi làm nhiệm vụ ở sở nghiên cứu, Lâu Linh luôn có cảm giác kháng cự với nhà khoa học, đặc biệt khi trông thấy thi thể con người bị giải phẫu nằm trên cái bàn này, cô càng sợ hãi.
Hiện tại cho dù không biết người này là ai, từ cách sắp xếp kho hàng, cô đoán có khả năng lại là một nhà khoa học điên.
Có vẻ người này hiểu ra hai người xông tới rất khó đối phó, phun một ngụm máu thì không có mạnh miệng nói gì nữa, nét mặt vô cùng hoảng sợ nhìn họ, nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Lâu Điện nhìn bên trong một vòng, sau đó đi đến trước một căn phòng bên trong kho, trực tiếp đẩy cửa ra, một mùi hôi thối hỗn tạp kỳ lạ xông vào mũi, Lâu Linh suýt nữa nôn ọe, mau chóng dùng tay áo che mũi.
Cái mùi này còn khiến người ta ghê tởm hơn cả mùi thối của zombie.
Nhưng mà Lâu Điện hình như không chút để ý, trực tiếp đi vào, ôm lấy một người trong đống thi thể trên mặt đất kia, đặt tay dưới mũi anh, phát hiện còn có hơi thở mỏng manh nên ôm anh ra ngoài.
Tầm mắt Lâu Linh cũng xẹt qua căn phòng này, trên mặt đất không chỉ có thi thể nhân loại, có cả xác zombie, may mắn zombie đã ch.ết, hơn nữa còn bị giải phẫu.
Thi thể cộng với các loại nội tạng bị ném tùy tiện xuống mặt đất, lẫn lộn với nhau, lại không có lỗ thông gió, chẳng trách tạo thành cái mùi đáng sợ như thế.
Thấy anh tự mình ôm một người đi ra, tuy rằng không thấy rõ mặt người nọ vì bẩn thỉu, nhưng cô biết người có thể làm cho anh không để ý tới bẩn mà vẫn tiếp xúc là Lâu Thượng đã mất tích.
Lâu Linh bất chấp mùi khó ngửi, vội hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
“Còn thở.” Sau khi Lâu Điện ôm người ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng xem người đàn ông nằm trên đất, thấy hắn ta co rúm lại mới quay đầu, nói với Lâu Linh: “Tiểu Linh, trói hắn lại, mang đi!”
Lâu Linh không nói hai lời thúc đẩy một gốc cây dây mây biến dị, làm cho nó trói người nọ lại, đề phòng hắn ta kêu cứu, cô xé một mảnh vải gần đó nhét vào mồm hắn, sau đó họ ra khỏi đây.
Rời khỏi kho hàng, Lâu Linh thuận tay đóng cửa kho hàng, khôi phục thành dáng vẻ trước đây, miễn cho đám người Vương Tân chú ý.
Làm tốt tất cả những thứ này, dưới sự che giấu của bóng tối, hai người theo con đường ban đầu quay về chỗ của họ.