Chương 5: Cư Nhiên Còn Cho Không Gian
Sở Duyệt lột áo blouse trắng của một con tang thi, xé mảnh vải ở chỗ sạch sẽ rồi quấn trên tay.
Một mùi hương mê người chui vào mũi Sở Duyệt, cô không tự chủ được mà theo mùi hương đi qua.
Oa!
Gà Cung Bảo!
Sườn heo chua ngọt!
Khoai tây hầm thịt!
……
Đôi mắt Sở Duyệt lập tức phát ra ánh sáng màu xanh lục giống như sói, nhanh chóng lẻn đến chỗ cửa sổ múc đồ ăn, nhìn các món ăn rực rỡ muôn màu, nước từ khóe miệng như ào ào chảy xuống.
Sau khi cầm đồ múc thứ ăn của những bác gái làm việc trong nhà ăn, Sở Duyệt liền múc một muỗng khoai tây hầm thịt bò đưa vào trong miệng.
Khoai tây đã được hầm rất mềm mại, vào miệng là tan, thịt bò ngấm no nước canh, cắn một ngụm, đầy miệng đều là mùi thịt, Sở Duyệt hạnh phúc đến nước mắt muốn rớt xuống.
Đây là hương vị thịt a! Đã bao lâu cô không được ăn món thịt ngon như vậy?
- Ai, sao cô lại không có đạo đức công cộng như vậy a? Ăn như vậy kêu người khác làm sao có thể ăn?
Sở Duyệt đang đắm chìm trong hạnh phúc ăn thịt, bên cạnh cửa sổ có một nữ sinh che miệng mũi, nhìn cô đầy ghét bỏ.
Vốn Sở Duyệt không muốn để ý cô ta, nhưng ngẫm lại hiện tại mạt thế mới bắt đầu, xác thật không thích hợp làm ra hành động không tuân thủ quy củ, vì thế cô xoay người lấy một khay đựng đồ ăn từ trên giá xuống, múc cho chính mình một khay đồ ăn đầy, sau đó xoay người tìm một góc không người, ngồi xổm tiếp tục hưởng thụ mỹ thực.
Nữ sinh kia thấy hành động của Sở Duyệt, trong mắt đều là chán ghét, đây là đồ nhà quê đến từ vùng nông thôn nào a!
Sở Duyệt mới không quản được nhiều như vậy, thảng lỏng cánh tay, bắt đầu ăn cơm.
Ba năm a!
Cô thật vất vả mới được ăn một ngụm cơm bình thường, hơn nữa về sau không biết còn được ăn đến không, sao có thể bởi vì một hai câu nói của người khác mà buông cơm muỗng a?
Người ăn cơm, hồn ăn cơm, cố lên!
Tiêu diệt một khay này lại đi lấy thêm đồ ăn, còn có thật nhiều thật nhiều a!
Cách……
Rốt cuộc Sở Duyệt vẫn là đánh giá cao tình trạng hiện tại của chính mình, khay đồ ăn này còn chưa ăn hết một nửa, mà cô đã cảm thấy no. Hiện tại thân thể nhỏ này muốn sức lực không sức lực, muốn dị năng không dị năng, ngay cả cơm đều ăn không hết nhiều ít, Sở Duyệt thực sự ghét bỏ vô cùng.
Đồ ăn còn dư lại làm sao bây giờ a?
Cô không nghĩ bỏ đi, đối với một người đã trải qua mạt thế đói khát, lãng phí đồ ăn đó tuyệt đối là không có khả năng.
Nếu có thể đóng gói thì tốt rồi.
Trong tay bỗng nhiên nhẹ bẫng, khay đồ ăn của cô đã không thấy!
Sở Duyệt trừng lớn đôi mắt, không thể tưởng tượng nhìn bàn tay trống trơn.
Khay đồ ăn của cô đâu? Thịt của cô đâu?!
Giây tiếp theo, khay đồ ăn cư nhiên lại xuất hiện trong tay cô!
Má ơi! Đây là thao tác gì?
Sở Duyệt cả kinh lông mày đều nhảy dựng!
Chẳng lẽ……?
Thu hồi!
Sở Duyệt mặc niệm trong lòng.
Khay đồ ăn quả nhiên lại không thấy!
Sở Duyệt ngẩng đầu cảnh giác nhìn về bốn phía, cô ngồi xổm dưới bàn múc cơm, chung quanh đều không có một ai, chỉ có một thi thể tang thi bị lột quần áo đang thâm tình nhìn cô.
“Hô!”
Sở Duyệt thả lỏng người, tim đập nhanh như bay.
Cô giống như là có dị năng không gian!
Đây là thứ mà đời trước chỉ cô chỉ nghe qua trong truyền thuyết, là dị năng cô hâm mộ đến đỏ mắt a!
Đây là…… lễ vật trọng sinh? Cô thật sự không phải đang nằm mơ đi!
Sở Duyệt “Vèo” một cái đã đứng lên, hai mắt tỏa ra ánh sáng tìm tòi trong nhà ăn, còn có đồ vật gì, có thể thu một chút không a?
n?
Ánh mắt Sở Duyệt ánh mắt dừng ở chỗ một nam sinh đang dựa trong một góc cửa sổ, cả người run bần bật, trên cánh tay có một miệng vết thương đã bắt đầu biến thành màu đen.
Không xong!
Giáo quan hiện tại còn không biết những người bị cào cũng sẽ biến thành tang thi! Nơi này còn không biết có bao nhiêu người bị cào a!