Chương 28: Tôi Cũng Không Phải Người Tốt
- Hiện tại đã là mạt thế, bên ngoài ngoại trừ người xấu, còn có tang thi, cô phải tự biến bản thân mạnh lên, bằng không cho dù chạy được cũng chỉ có con đường ch.ết.
Sở Duyệt nói xong liền đứng lên, đặt cái ly lại chỗ cũ.
- Mạt thế? Tang thi? Cô nói những quái vật cắn người đó sao? Cô không phải cùng đồng bọn với đám người đó sao? Cô từ bên ngoài tới sao?
Cô gái bám vào lồng sắt, vội vàng hỏi Sở Duyệt.
- n, bên ngoài đều loại quái vật này, nhưng chỉ cần cô không sợ nó, cô có thể mạnh lên. Đánh tang thi nhớ rõ đánh vào đầu, đặc biệt là cái gáy.
Sở Duyệt gật đầu nói, cô gái này có đầu óc, cũng thông minh, cho cô ấy một ít hy vọng, nói không chừng có thể sống sót.
- Tôi…… Tôi sợ! Vốn là tôi chỉ tới đi dạo trong trung tâm thương mại, ai biết ở đây bỗng nhiên rối loạn, rất nhiều người điên rồi, nơi nơi đều là người ăn người…… tôi cùng Dư Giai tránh ở phòng thử đồ, trốn rất lâu, thẳng đến khi có người tới gõ cửa, chúng tôi còn tưởng là cảnh sát tới cứu chúng tôi, ai biết……
Ai biết tới đây lại là một đám ác ma!
- Cô có nhìn thấy Dư Giai không? Là cô gái đi cùng tôi, cô có nhìn thấy cô ấy không?
Cô gái bỗng nhiên người bạn của mình, nhịn không được hỏi thăm từ Sở Duyệt.
Sở Duyệt đã chuẩn bị đi ra ngoài:
- Tôi không quen biết cô gái đó, nếu cô muốn tìm người, phải sống sót, tự mình đi tìm.
- Cô,...cô có thể…… Mang tôi đi ra ngoài không?
Cô gái nhỏ giọng thử thăm dò, cô hình như cũng là người trốn ở bên ngoài, nếu cô có thể mang mình đi cùng thì tốt rồi.
- Không thể, hiện tại tôi rất yếu, không cứu được cô, cho dù mang được cô đi ra ngoài, tôi cũng không bảo vệ được cô, như bây giờ, cô đi ra ngoài chỉ có đường ch.ết. Còn không bằng ngốc ở nơi này, dưỡng thương cho tốt, mười ba ngày sau chính phủ sẽ tổ chức quân đội tới cứu viện người sống sót, trước lúc đó, cô phải sống đã.
Sở Duyệt nói xong liền mở cửa chuẩn bị rời đi.
- Từ từ! Cô đừng đi, cầu xin cô, cứu tôi đi! Tôi sẽ không làm liên lụy tới cô, mang tôi đi, cầu xin cô.
Cô gái thấy Sở Duyệt sắp đi, gấp đến độ hô to.
- Hiện tại cô có thể tự đi được sao? Cô biết rời khỏi nơi này, sẽ đi như thế nào không? Cô mang một thân vết thương, ở bên ngoài chính là mồ cho tang thi, căn bản không thể đi, cô hiểu không?
Sở Duyệt quay đầu lại nhíu mày nhìn cô gái, lương tâm của cô không nhiều lắm, rất nhanh đã bị tiêu hao hết sạch.
- Vì sao cô có thể đi mà tôi thì không được không được? Cô biết bọn họ tr.a tấn tôi như thế nào không? Tôi không chờ được lâu như vậy, nếu tiếp tục ở lại đây, tôi sẽ ch.ết. Vì sao cô có thể thấy ch.ết mà không cứu? Nếu cô không mang theo tôi, tôi sẽ hô to để bọn họ tới, ai cũng đừng nghĩ đi!
Cô gái trong lồng sắt khóc lóc gào thét với Sở Duyệt, trong mắt đã mang lên hận ý.
Sở Duyệt nghe xong lời này, nhanh chóng đi trở lại lồng sắt.
Cô gái kia thấy cô đi tới, nhếch miệng lộ ra một mạt ý cười kế hoạch thực hiện được, bò đến cửa lồng sắt, hưng phấn thúc giục Sở Duyệt:
- Mau mau! Cửa ở chỗ này! Lấy đồ đập khóa ra là được.
Sở Duyệt ngồi xổm xuống, phát động một con dao, dùng hết toàn lực chặt vào cổ cô gái, khóe miệng cười của cô gái trong lồng giam còn chưa thu lại đã mềm mại ngã xuống mặt đất.
Lắc lắc tay, Sở Duyệt mặt không biểu tình đứng dậy rồi đi ra ngoài, An Kiệt nói qua thiết thủ đao phải chú ý lực tay, bằng không sẽ dễ dàng xảy ra chuyện, nhưng hiện tại Sở Duyệt không có sức lực đời trước, chỉ có thể dùng hết toàn lực.
Trọng sinh trở về, cô may mắn đồng thời thực lực cũng yếu ớt đi.
Xem ra về sau vẫn không nên mềm lòng, chiêu họa!
Mạt thế chính là như vậy, rất nhiều người đối với ác nhân chân chính thì không dám phản kháng, nhưng lại có thể đi khi dễ người ôm thiện ý với bọn họ.
Cô gái kia đại khái cho rằng cô là người tốt đi.
Hành lang không có người, phía cuối là đại sảnh ktv, khi Sở Duyệt đi đến đại sảnh, vừa vặn gặp phải người đàn ông đã kéo một người phụ nữ đi ra lúc nãy, đang đẩy cửa bước vào, thiếu chút nữa đã bị cô đón đầu đụng phải, cô vội trốn ra phía sau máy gắp thú bông.
Máy gắp thú bông là kệ thủy tinh trong suốt, Sở Duyệt có thể nhìn xuyên qua kệ thủy tinh thấy người đàn ông kia đang đi về hướng này, chỉ cần hắn ta hơi nhìn về bên này một cái, Sở Duyệt sẽ bị phát hiện.
Mà cả khuôn mặt của người đàn ông kia đều là khói mù, mày gắt gao nhăn lại, trên người trên tay đều là máu, căn bản không chú ý tới sở duyện phồng quai hàm giả làm thú bông đứng bên cạnh máy gắp thú, cứ như vậy mà đi qua.
Sở Duyệt thấy người đàn ông biến mất ở hành lang, lặng lẽ chạy tới, nhìn từ cửa kính của ktv ra bên ngoài.
Trên hành lang lầu 4 không có một ai, chỉ có một vũng máu trên lan can ngoài cửa
Đẩy cửa đi ra ngoài, theo hành lang, cô cũng tìm được cầu thang, đẩy cửa cầu thang ra, trong đó không có người.
Trong lòng Sở Duyệt vui vẻ, vận khí thật tốt!
Thuận lợi xuống đến lầu hai, Sở Duyệt phát hiện ở lối thoát hiểm lầu hai bị người ta dùng hai cái bàn lớn lấp kín. Bất quá cái bàn này đối người thường mà nói thì nặng, nhưng ở trong mắt Sở Duyệt căn bản không tính là gì.
Tay Sở Duyệt nhẹ nhàng sờ một cái, hai cái bàn đã biến mất không thấy tăm hơi, lối thoát hiểm “cạch” một tiếng, bị mở ra, một người đàn ông bê bết máu ngã xuống từ trên cửa
Là An Kiệt!