Chương 5: Không muốn bỏ trốn
Ba luồng khí tức cường đại xuất hiện tại cấm địa, chỉ trong giây lát đã tới trước mặt.
Chính là tu sĩ Trúc Cơ của Tư gia .
Theo thứ tự là tộc trưởng Tư gia, tam trưởng lão, tứ trưởng lão.
“Quả nhiên là tên tiểu bối này đang quấy rối Tư gia!” Sắc mặt của Tộc trưởng Tư gia lạnh lùng, tức giận nói: “Con yêu thú cấp 5 kia cũng là ngươiphóng ra?”
Yêu thú cấp 5 tương đương với tu sĩ Kết Đan sơkỳ. Lần này vì cứu Tư Lăng mà Nguyệt Thiên Dạ ra vốn rất lớn. Nàng thảmột con yêu thú cấp 5 vào Tư gia, quậy Tư gia đến long trời lở đất, đệtử thương vong vô số, khiến cho đại trưởng lão của Tư gia không thểkhông xuất quan để đối phó với con yêu thú kia. Như thế, Nguyệt Thiên Dạ cũng kết thành Huyết Hải thâm thù với Tư gia, càng đẩy Tư Lăng về phíađối lập với Tư gia. Mặc kệ trong việc này Tư Lăng đảm nhận vai trò vôtội cỡ nào, người nhà họ Tư đều không thể nào tha thứ cho hắn.
Sắc mặt Tư Lăng thay đổi, trong lòng đã phát sầu. Thật không biết nói cáigì với cô Nguyệt Thiên Dạ cả gan làm loạn này cả. Mà Nguyệt Thiên Dạhiển nhiên cũng là hiểu được điểm này. Trong tư tâm, nàng ta tất nhiênhi vọng Tư Lăng đoạn tuyệt với Tư gia, sau đó Tư Lăng sẽ hoàn toàn thuộc về một mình nàng, nhưng là nàng lại không thể trắng trợn lộ liễu nóicho Tư Lăng mục đích của nàng, cho nên không thèm lên tiếng.
Nguyệt Thiên Dạ chắn ở trước người Tư Lăng, không hề lùi bước. Nàng hiện tạiđã là tu sĩ kỳ Trúc Cơ, không hề e sợ ba tu sĩ kỳ Trúc Cơ này của Tưgia, dù rằng cảnh giới của bọn họ đều cao hơn nàng, nhưng nàng còn có át chủ bài, tuy không thể hoàn toàn lấy một chọi ba, cũng không phải không có cách gì chạy trốn.
“Là ta thì sao?”
“Yêu nữ! Tư Lăng, xem ngươi đã rước lấy cái tai hoạ gì cho Tư gia này!” Tamtrưởng lão Tư gia là người có tính tình nóng nảy, lập tức vung tay lên,uy áp (sự đè nén bởi uy lực) cuả Trúc Cơ kỳ đánh thẳng về phía Tư Lăng.
Thân xác Tư Lăng lúc này chỉ là người bình thường, làm sao có thể phảnkháng. Thân thể ngay lập tức bị văng ra ngoài, đụng vào vách núi khôngxa phía sau, phù một tiếng, phun ra một ngụm máu, thân thể mềm nhũn tétrên mặt đất.
“Tư Lăng!” Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt đột biến,vội vàng tới đỡ hắn dậy, phát hiện hắn đã bị nội thương, lập tức nhanhchóng lấy ra một lọ đan dược, đổ một viên nhét vào miệng hắn, sau đó lại tinh tế lấy khăn lau đi vết máu trên mặt hắn.
Tư Lăng ngẫn ngơ. Sau lưng là ba địch nhân hùng mạnh, Nguyệt Thiên Dạ này ngược lại rất can đảm, còn cố lau mặt cho hắn.
Đợi khi sắc mặt Tư Lăng tốt hơn một ít, Nguyệt Thiên Dạ xoay người, dùngmột loại ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm bọn hắn, oán hận nói: “Các ôngđả thương hắn -- ta, Nguyệt Thiên Dạ hôm nay xin thề, thề phải khiến Tưgia các người trả giá thật lớn!”
Sắc mặt tộc trưởng Tư gialạnh lùng, cũng không ngăn cản hành vi của tam trưởng lão, chỉ là thảnnhiên nói: “Tư Lăng là đệ tử của Tư gia ta, lại lần nữa rước lấy mầm tai hoạ cho Tư gia, khinh thường vứt bỏ gia tộc. Hôm nay ta ở đây tuyên bố, trục xuất Tư Lăng khỏi Tư gia. Từ nay về sau, Tư Lăng không còn là đệtử Tư gia nữa!”
Hai vị trưởng lão không nói gì, xem tình hình chắc là đồng ý.
Tư Lăng lại phun ra máu, ngực dễ chịu hơn nhiều, lại nghe được lời của tộc trưởng Tư gia, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.
Lúcnày Nguyệt Thiên Dạ còn nói thêm: “Hừ, ông cho rằng Tư Lăng quan tâmsao? Tư gia các người tiểu nhân tiểu nghĩa, biết rõ Tư Lăng đã hủy linhcăn, thế nhưng còn nhốt hắn ở loại địa phương không có chút vật sốngnày, rõ ràng là muốn ép hắn ch.ết đi mới cam tâm mà? Hiện tại thì ý tốtnói muốn trục xuất Tư Lăng khỏi Tư gia. Kỳ thật là bởi vì các người cảmthấy Tư Lăng đã hủy linh căn, đã là một phàm nhân, không còn là thiêntài của Tư gia, cho nên vứt bỏ cũng không đáng tiếc phải không?”
Lời này thật đúng là lời thật mất lòng[1], tuy rằng cũng có nguyên nhânnày, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi vì lúc trước “Tư Lăng” gây ra những chuyện như vậy, cùng với việc hiện tại Nguyệt Thiên Dạ đến tấncông Tư gia, mới khiến cho tộc trưởng Tư gia bất đắc dĩ hạ mệnh lệnhnày.
[1] nguyên văn là Tru tâm (诛心), hẳn là trong ""Tru tâm chi ngôn” (诛心之言), lời thật mất lòng.
Nguyệt Thiên Dạ cũng không để ý tới phản ứng của bọn họ, ngay trước mặt họ lấy ra cái bình ngọc trong túi trữ vật, đưa nó cho Tư Lăng, lại dùng mộtthanh âm hết sức rõ ràng nói: “Tư Lăng, đây là Tố mạch đan từ ThượngGiới lưu truyền xuống, cho dù là phàm nhân không có linh căn cũng có thể dùng viên thuốc này để thu được linh căn mà tu đạo, huống chi linh căncủa chàng chỉ là hủy, hoàn toàn có thể dùng nó để tu sửa linh căn!”
“...”
Vừa nghe lời như thế, đám người tộc trưởng Tư gia đã hoàn toàn khiếp sợ.Thứ này quả thực là quá mức nghịch thiên, bọn họ chưa từng nghĩ tới. Mànghe ý tứ của nàng, nếu là từ Thượng Giới lưu truyền xuống, ngược lại là có khả năng này. Nhưng Nguyệt Thiên Dạ này chỉ là một đệ tử nho nhỏ của thế gia tu tiên, nàng ta ở đâu có được thứ mà cả Nguyên Anh tu sĩ cũnglấy không ra chứ? Thứ này nếu như tồn tại ở đại lục Thương Vũ, còn không nổi lên một trận huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh) sao.
Tư Lăng kích động nắm lấy bình ngọc, đây chính là thứ tốt để giải quyết vấn đề thân thể không phù hợp linh hồn của hắn đó!
Nguyệt Thiên Dạ ôn nhu nhìn bộ dáng kích động của Tư Lăng, sau đó lại lạnhlùng liếc mắt nhìn ba người Tư gia, cười lạnh nói: “Tư Lăng, chờ khichàng khôi phục linh căn, lần nữa được Trúc Cơ, thậm chí Kết Đan, nhấtđịnh phải khiến cho bọn hắn hối hận vì hôm nay đã đối xử với chàng nhưthế!”
Trong lòng Tư Lăng nói: Kỳ thật, bọn họ đối đãi với hắn như thế, còn không phải do nàng chuốc thù hận sao?
Đám người tộc trưởng Tư gia mang sắc mặt lạnh lùng, không thèm nói nhãm nữa, trực tiếp ra tay.
Nguyệt Thiên Dạ biến sắc, lúc này đã không có thời gian phá trận rời đi, đưatay bắt lấy Tư Lăng còn chưa phản ứng, xoay người bỏ chạy.
Mấy người bọn họ bắt đầu chơi trò ngươi đuổi ta chạy tại cấm địa. Tuy rằngNguyệt Thiên Dạ còn rất nhiều con bài chưa lật, nhưng cũng còn rất nhiều thứ mà ở cảnh giới của nàng bây giờ không thể sử dụng được. Nàng chỉvừa là Trúc Cơ được vài ngày trước, sao có thể là đối thủ của mấy tiềnbối đã Trúc Cơ mấy chục năm. Mắt thấy mình không có cách gì ứng phó,Nguyệt Thiên Dạ đành phải ném Tư Lăng về một bên sơn cốc, quay người đối đầu với ba người Tư gia.
Mục đích của Nguyệt Thiên Dạ là để bảo hộ Tư Lăng, nhưng nàng sao biết được trong sơn cốc kia có điều bí ẩn?
Ba người bọn tộc trưởng Tư gia nhìn thấy Tư Lăng cứ như vậy bị ném vào sơn cốc, lập tức sắc mặt đại biến, đang muốn phi thân đến ngăn cản, NguyệtThiên Dạ xuất ra bốn thanh Phi kiếm xanh biếc. Nàng quát một tiếng, bốnthanh phi kiếm đâm tới hướng bọn họ, ngang ngạnh ngăn trở hành động củabọn họ. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Tư Lăng bị sơn cốc kia thôn phệ.
Sắc mặt ba người Tư gia lập tức trở nên rất khó nhìn.
****************************
Lại nói tới đứa nhỏ Tư Lăng đáng thương này, từ khi Tư gia tộc trưởng bọnhọ xuất hiện, một câu còn chưa được nói ra, liền bị cái cô gái nguy hiểm kia tự biên tự diễn một trận, làm cho hắn lập tức bị Tư gia từ bỏ cònchưa nói, cuối cùng lại bị cô Nguyệt Thiên Dạ kia trực tiếp ném vào cáisơn cốc mà hắn vẫn không dám đặt chân vào này.
Thật đúng là được việc không đủ, bại sự có thừa!
Thời điểm Tư Lăng tiếp đất, chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều run rẩy dựngđứng lên. Loại cảm giác nguy hiểm kia làm cho toàn thân hắn đều bắt đầurun rẩy!
Có thể nói, trong kiếp sống quỷ sinh tu luyện trămnăm của “Nàng”, chưa từng có loại sợ hãi như thế. Loại cảm nhận kinhkhủng khi sinh mệnh bị uy hϊế͙p͙ làm cho hắn mất đi cả sức lực để đứnglên.
Tư Lăng cẩn thận ngẩng đầu, bốn phía sơn cốc này tốiđen đến vô pháp thăm dò, giống như trong bóng đêm kia đang ẩn núp mộtthứ gì đó rất mạnh mẽ, đang nhìn chằm chằm chờ cắn nuốt hắn.
Trong bóng đêm, bỗng dưng xuất hiện hai điểm sáng xanh lục, nhẹ nhàng độngđậy giữa không trung, tựa như hai luồng ma hỏa (ma trơi) yêu dị (yêu maquái dị).
Đây là một đôi mắt.
“Tiền, tiền bối...” Tư Lăng rung giọng nói: “Vãn bối vô tình quấy rầy, xin ngài...”
Lời còn chưa nói xong, kia hai điểm sáng xanh kia đột nhiên bay tới, sau đó có cái gì đó chui vào thân thể hắn, lập tức có một loại khí tức cực kỳâm hàn bao phủ lấy hắn. Toàn thân âm u lạnh lẽo đến gần như cả linh hồncũng bị đông cứng lại, cảm giác còn tệ hơn 1000 lần so với lần bị lệ quỷ thôn phệ trước kia.
“Lập cập...”
Răng Tư Lăng đánh vào nhau kêu ken két, cả người co rúm run rẩy.
Tư Lăng điều động toàn bộ hồn lực để chống chọi lại thứ mạnh mẽ không biết là cái gì kia. Cái không biết cái gì đó đang ý đồ thôn phệ linh hồncủa hắn. Linh hồn nhoáng cái đã bị cắn nuốt một phần mười, tổn thươngmột phần mười này đã khiến hắn đau đớn muốn ch.ết. Đây là linh hồn gốcđang bị thôn phệ (ý là đang nuốt linh hồn của Tư Lăng nữ), nếu linh hồnkhông còn, một trăm năm tu luyện đã qua của hắn sẽ trở nên không cònchút ý nghĩa nào nữa.
Tư Lăng chỉ có thể cố gắng điềuđộng hồn lực toàn thân để chống chọi với thứ đang thôn phệ mình.”Soạt” một tiếng, hắn đổ những thứ trong trữ vật ra, ngón tay run run di động, muốn lấy mấy tấm hồn phù cất trong túi trữ vật của mình. Nhưngđộng tác đơn giản như vậy lại mất cả khắc đồng hồ, lúc này linh hồn củahắn lại bị thứ gì đó cắn nuốt thêm một phần mười, cộng lại đã bị cắnnuốt một phần năm linh hồn ...
Chậm rãi xé ra một tấm phù,Tư Lăng vỗ tấm phù về phía lồng ngực của mình. Tấm phù này không giốngvới Linh phù của Tu Tiên giới, nó vận hành không phải bằng linh lực củatu sĩ mà là hồn lực mà chỉ Tư Lăng có. Từ lúc Tư Lăng phát hiện hồn lực của mình có thể thay thế linh lực để chế tác linh phù, liền thí nghiệmvài lần, sau đó thành công phong tồn (đóng kín để bảo tồn) hồn lực củahắn vào lá bùa. Như vậy nếu có cái gì ngoài ý muốn, hắn cũng có thể rútr.a hồn lực từ tấm phù để bổ sung.
Quả nhiên sau khi hồn lực được bổ sung hắn liền dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng chỉ là như muốibỏ biển, không có ích lợi gì, ngược lại còn làm cho hắn phun ra một ngụm máu.
Tư Lăng ngồi xếp bằng, cố gắng đối chọi với thứ trongcơ thể, xé tất cả hồn phù chế được trong bốn tháng đều vỗ về phíamình, hấp thu toàn bộ hồn lực cất giữ ở bên trong. Quả nhiên lúc hồnlực được gia tăng thì rốt cuộc làm tốc độ cắn nuốt của thứ đó chậm hơnrất nhiều. Tư Lăng nhắm mắt lại, bắt đầu chống cự lại thứ hùng mạnh đó.
Như thế qua ba ngày ba đêm.
Tư Lăng lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt xám tro, đôi mắt đã không cònsáng bóng, một bộ dáng có khả năng ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Linh hồn Tư Lăng đã bị cắn nuốt một phần ba. Nếu bị cắn nuốt một nửa, linhhồn không hoàn chỉnh, hắn liền vô lực chống lại thứ đó; sau đó rất nhanh sẽ bị đối phương chiếm đoạt, ý chí bản thân cũng theo đó mà biến mấttrong trời đất, thế gian không còn hắn nữa, cả luân hồi cũng không thể.
Trong lòng Tư Lăng cười khổ, chẳng lẽ trời cao cho hắn đến thế giới này,chính là vì dùng thiện hồn tu hành trăm năm của hắn để thành toàn chothứ này?
Hắn không cam lòng!
Không cam lòng đâu!
Tư Lăng đột nhiên bắt đầu giãy dụa kịch liệt, hồn lực lưu động dữ dội.Ngay khi hắn không thể phòng thủ nữa, quyết định lưỡng bại câu thươngcùng đối phương, thì đột nhiên một luồng ánh sáng trắng trốn tại chỗ sâu trong linh hồn bỗng chốc vọt ra, hơn nữa dùng một loại uy thế dễ nhưtrở bàn tay mà trục xuất thứ đang thôn phệ hắn ra ngoài cơ thể.
“Gào -- “
Một tiếng gào thét tràn đầy uy lực vang lên ở sơn cốc, khiến cho toàn bộ sơn cốc đều rung chuyển.
Tư Lăng cố gắng mở to hai mắt, nhìn thứ bị luồng sáng đuổi ra ngoài kia.Ngay ở trước ánh bình minh trong sơn cốc, nó dần dần biến ảo ra mộtluồng hư ảnh khổng lồ; Một mãnh thú khổng lồ, có bốn cánh, toàn thân đen nhánh. Lúc này nó phát ra một tiếng rống tràn đầy uy lực. Sau đó hư ảnh kia dần dần biến nhỏ, như một luồng sáng màu đen vọt tới phía hắn, ẩnvào thân thể hắn.
Trong lòng Tư Lăng cả kinh, cho rằng nólại muốn tới thôn phệ một lần nữa, ai biết mãnh thú kia lại hóa làm mộtcon thú nhỏ, an tĩnh ngây ngốc tại đan điền của hắn. Bộ dáng nhu nhượccuộn tròn tựa như ngủ.
Tư Lăng biết trận đấu sức này cuối cùng cũng kết thúc!
Tinh thần buông lỏng, toàn thân Tư Lăng ngả đổ ra sau, ngất đi.