Chương 23: Yêu liên xuất thế (2)
Rất nhanh, người trước sơn cốc đều đi gần hết, cuối cùng chỉ còn lại Tư Lăng một mình đón gió thê lương.
Một dáng dấp cương trực cô độc, làm cho những tu sĩ đi vào sơn cốc cũngkhông nhịn được liếc mắt nhìn hắn, bất quá phát hiện chỉ là tên tu sĩLuyện Khí kỳ cấp thấp, thì rất nhanh lại nghiêng đầu qua chỗ khác, không rãnh để ý.
Qua một phút, Tư Lăng đông cứng người mới khôi phụctri giác. Lúc này Tư Lăng không có mạo muội hành động, mà nhìn về phíacon yêu thú kia, yêu thú cũng nhìn trở về hắn, đôi mắt tím đen xem rakhá là vô tội.
Một người một thú đối diện một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đánh không lại yêu thú - Tư Lăng chịu thua.
”Được, đừng có cào nữa, ta đi còn không được sao?” Tư Lăng phiền muộn nói, đem linh lực chạy quanh ở lỗ tai một lần, vết thương rất nhanh liền biếnmất, có thể thấy được nó chỉ là muốn cho hắn cái giáo huấn. “Sau nàyđừng có động một chút là giơ vuốt nhe răng, cẩn thận ngày nào đó bịngười có tu vi cao bắt lấy móc yêu đan, đừng trách ta không nhắc nhởngươi.”
Đối với sự đe dọa của Tư Lăng, yêu thú bình tĩnh mà dùngmóng vuốt thịt thịt vỗ vỗ đầu hắn, vỗ đến làm cho hắn cũng rất muốn chonó một cái tát.
Tư Lăng thu hồi tiểu tâm tư, bắt đầu tính toánhành động tiếp theo. Vào sơn cốc là chắc chắn, nhưng hắn sẽ không ngungốc mà chạy đi cướp Yêu Liên với những tu sĩ Kim Đan kỳ cùng bọn yêuthú cấp cao đó, trước tiên cố giữ cái mạng nhỏ của mình đã, rồi mới cómệnh mà đến xem những người kia làm sao tranh giành Yêu Liên. Không cầukiếm được cái của rơi gì, chỉ cần bảo đảm mệnh nhỏ thật tốt là được.
Nghĩ như vậy, Tư Lăng lấy ra một tấm Liễm Tức Phù đập ở trên người, tận lựcép hơi thở của mình xuống thấp nhất. Tuy rằng Liễm Tức Phù không thểgiúp hơi thở của bản thân hoàn toàn biến mất, nhưng cũng tạo ra một tácdụng ""lơ là"" nhất định. Mà thứ Ẩn Thân Phù này, kỳ thực tác dụng cũngkhông phải rất lớn, với tu vi luyện khí kỳ hiện tại của hắn, căn bảnkhông giấu nổi một chút thần thức nào với những tu sĩ Kim Đan kỳ cườngđại đó.
Sau khi chuẩn bị xong, Tư Lăng liền theo một ít tu sĩcùng chạy vào sơn cốc, trà trộn ở trong đám người, cũng không dễ pháthiện.
Sau khi vào thung lũng, Tư Lăng nhìn lướt xung quanh. Đâylà vùng đất rất lớn, không có một ngọn cỏ, dưới vách núi không xa cònthấp thoáng có thể thấy được thi thể yêu thú chồng chất như núi, có vẻđều là những yêu thú bị Yêu Liên hấp dẫn đến. Xem trạng thái tử vong của chúng nó, tựa hồ là bị người giết ch.ết. Tư Lăng trong lòng khẽ nảy lên, lẽ nào sớm đã có người phát hiện Yêu Liên xuất thế, sớm đến rồi?
Tư Lăng liên tục suy đoán suốt một đường, đi tới tận cùng bên trong thung lũng, trước vách núi có một cái sơn động rộng mười mấy mét, cảm thụphía trước truyền đến mùi máu tanh nhàn nhạt, liền biết còn chưa tìmđược vị trí của Yêu Liên, đã bắt đầu có thể xảy ra chuyện giết ngườiđoạt bảo (vật). Chuyện như vậy ở trong những người tu tiên là rất bìnhthường, cho nên những tu sĩ gần đó nhìn thấy những thi thể này thì đềungoảnh mặt làm ngơ, bình thường mà bay vào.
Tư Lăng nhìn mộtchút, sau khi vỗ tấm Ẩn Thân phù ở trên người mình, thì lặng lẽ khôngmột tiếng động theo sát một tên nam tu Trúc Cơ trung kỳ đơn độc tiến đi. Hắn vốn không có mục đích gì, cũng không muốn tiến lên phía trước đểđi tìm ch.ết, cho nên cứ theo người ta chậm rãi đi dạo. Theo một lát,thấy con yêu thú ngồi xổm trên bả vai như đại gia kia vậy mà không cóphản ứng gì, Tư Lăng liền thả lỏng.
Trong sơn cốc này chỉ có mộtlối vào sơn động. Chờ sau khi tiến vào mới phát hiện, sơn động này rấtlớn lại thâm sâu, sau khi phi hành mấy ngàn mét, sơn động đột nhiên tách ra thành mấy cái lối đi, sau khi chọn một lối đi vào, lại đi khoảng mấy ngàn mét, thì lại gặp phải mấy cái lối đi, cứ như vậy ở trong đường hầm lại chia làm mấy cái lối đi nữa... Đã như thế, Tư Lăng liền biết thìra cả ngọn núi này đều là các thông đạo (lối đi) không biết thông tớiđâu, ở trong ngọn núi hình thành một cái mê cung to lớn, tăng thêm độkhó khi tìm kiếm Yêu Liên. Mà sau khi đi được mấy canh giờ, đột nhiênlối đi vốn bằng phẳng lại rõ ràng làm cho người ta có một loại cảm giácđi xuống, dường như là dẫn tới lòng đất.
Tư Lăng cẩn thận theosau vị tu sĩ gọi là Triệu Thanh này, ven đường gặp được rất nhiều tu sĩđơn lẻ, đều bị Triệu Thanh bất ngờ giải quyết, sau khi lấy túi trữ vậtcủa bọn họ, hắn ta liền trực tiếp đốt thi thể. Hành vi hủy thi diệt tích dứt khoát lưu loát như thế, khiến Tư Lăng cảm giác mình có vẻ đã đitheo một tên nam tu đánh cướp chuyên nghiệp. Đương nhiên, nếu như gặpphải tổ đội tu tiên giả, Triệu Thanh sẽ đánh giá thực lực lẫn nhau, rồimang tính lựa chọn mà ra tay, đánh không lại, thì liền lặng yên ẩn thânqua một bên, mãi đến khi bọn họ rời khỏi, thì lại đi tìm mục tiêu kếtiếp để đánh lén.
Tư Lăng trong lòng thấy rất ngạc nhiên, TriệuThanh này thuật ẩn thân mặc dù không cao cấp, nhưng Tư Lăng cho rằng đólà do tu vi của hắn ta hiện giờ có hạn, cho nên mới không cách nào tránh thoát sự tr.a xét của thần thức -- thần thức Tư Lăng còn cường đại hơnso với tu sĩ Kim Đan kỳ, nền tảng hồn lực của bản thân có thể so vớilinh lực của tu sĩ Kim Đan kỳ, nên Tư Lăng mới có thể lặng yên đi theosau lưng Triệu Thanh mà không làm cho hắn phát hiện -- bất quá chờ đếnlúc Triệu Thanh tu luyện đến Kim Đan kỳ, nói không chừng thuật ẩn thâncủa hắn ta còn có thể tránh thoát cả thần thức của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Bắt đầu từ cái ngã ba thứ nhất, hai bên sơn động liền bắt đầu trở nên chậthẹp, khó khăn cho phi hành, bắt buộc bọn hắn đều phải dùng hai chân cấtbước. Đi như vậy sau nửa ngày, họ gặp phải hai đoàn người đang đối đầu.
Tư Lăng cùng Triệu Thanh đồng thời trốn sang một bên quan sát. Hai phe đối lập là đệ tử phái Thanh Vũ cùng một tổ đội gồm vài tên tán tu. Nghe bọn họ nói chuyện có thể biết, là do mấy tên tán tu này mượn cớ khiêu khích đệ tử phái Thanh Vũ, sau đó hai nhóm người liền đấu võ, trắng trợn giết người cướp của.
Tư Lăng thấy không hứng thú, vốn định bỏ đi,nhưng con yêu thú trên bả vai hắn không chịu, nó đang hưng phấn cào đầuhắn nhìn say sưa. Tư Lăng bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng cái vị rất thíchgây sự ở lại tiếp tục xem trò vui.
Nhưng mà, ngay khi đám tán tuthành công giết mấy tên đệ tử Thanh Vũ phái, thì Tư Lăng cảm giác trênvai nhẹ đi, sau đó liền thấy Triệu Thanh vốn đang trốn một bên đột nhiên bay ra ngoài, trực tiếp nhào tới chỗ mấy tên tán tu, đồng thời thuật ẩn thân cũng thất bại, toàn bộ người liền như thế phơi bày ở trước mặt đám tán tu mới vừa giết đệ tử phái Thanh Vũ.
Tán tu tuy rằng khôngcó môn phái ràng buộc, có vẻ rất tự do, nhưng có lợi thì cũng có hại;không có môn phái che chở, có vẻ thế cô sức yếu. Vì lẽ đó trong nhữngtình huống bình thường, bọn tán tu tuyệt đối sẽ không đối đầu cùng những đệ tử danh môn đại phái. Coi như muốn đối đầu, cũng sẽ trực tiếp giếtngười, không để lại vết tích, tránh bị những người ở môn phái kia truysát. Vốn bọn hắn nghĩ không ai có thể biết rằng gần đây vừa xảy rachuyện giết đệ tử phái Thanh Vũ cướp túi trữ vật, nào biết đột nhiênthòi ra một tên, làm bọn hắn kinh hãi không thôi.
Mấy tên tán tu không nói hai lời, mỗi người cầm lấy pháp bảo liền bắt đầu giết tới.
Triệu Thanh trong lòng ngầm kêu hỏng bét, càng làm cho hắn hoảng sợ chính là, hắn hoàn toàn không biết chính mình tại sao lại đột nhiên bay ra ngoài. Trong nháy mắt đó thân thể hắn căn bản không có cách nào khống chế,khiến hắn muốn suy đoán rằng có người ám hại mình cũng cảm thấy không có khả năng. Trừ phi là một vị nào đó có tu vi cao cấp nấp ở trong bóngtối chơi hắn? Nhưng mà tu sĩ cấp cao tự có cao ngạo của họ, căn bảnkhinh thường để ý tới ân oán của bọn tu sĩ cấp thấp...
TriệuThanh nghĩ thế nào cũng không ra, Tư Lăng lại biết kẻ hãm hại hắn chínhlà một con yêu thú quỷ dị. Hắn quay đầu liếc nhìn con yêu thú ngồi xổm ở trên bả vai đang hưng phấn đến kéo tóc mình, chỉ còn thiếu chút nữa gào to; hắn yên lặng mà đồng tình một cái với Triệu Thanh.
Bất quákhiến Tư Lăng kinh ngạc chính là, tuy rằng Triệu Thanh chỉ là Trúc Cơtrung kỳ, lại bị thương rất nặng, nhưng không hề bị mấy tán tu vây giết. Cuối cùng, mắt thấy không địch lại, hắn ta liền lấy ra một cái gươngđồng, chiếu hướng trên người những tu sĩ kia một cái, rồi bỗng giống như Kính Chiếu Yêu vậy, những tán tu đó kêu thảm một tiếng, ngã trên mặtđất, lăn lộn không ngừng, mất đi lý trí. Triệu Thanh nhân cơ hội đó liền giết ch.ết mấy tên tán tu cùng là Trúc Cơ kỳ kia, ra tay lưu loát tànnhẫn.
Chiếc gương này không giống bình thường.
Tư Lăngthầm nghĩ, lòng sinh ra phòng bị đối với nó. Hắn quyết định, nếu như sau này mình có đối đầu với tên Triệu Thanh này, tuyệt đối không thể để cho tấm gương kia chiếu đến.
Giải quyết xong kẻ địch, Triệu Thanhlấy hết Túi trữ vật của những tán tu kia, rồi hủy thi diệt tích, sau đóvết thương cũng không trị liệu liền vội vàng rời đi, chỉ lo lại nảy sinh biến cố gì.
Tư Lăng cũng vội vã theo sát.
Dọc theo đườngđi, lại gặp phải rất nhiều tu sĩ đồng dạng đến tìm kiếm Yêu Liên. Mỗikhi gặp phải tu sĩ cấp cao đang chiến đấu hoặc là kết đội ngũ đi quathì, Triệu Thanh rõ ràng cảm thấy mình ẩn nấp rất khá, nhưng cuối cùngcứ không hiểu tại sao lại đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, hiệu quả ẩnthân trực tiếp thất bại, đương nhiên lại tạo nên địch ý với những ngườikia, cuối cùng đánh không lại thì chỉ có thể sầu não mà bị người ta đuổi giết.
Nếu như còn cho rằng những chuyện này đều là trùng hợp, Triệu Thanh cảm giác mình chính là cái chày gỗ.
Trong khi người khác đang đuổi giết kẻ vô tội Triệu Thanh, Tư Lăng cũng dướisự yêu cầu của yêu thú mà đuổi theo ở phía sau bọn họ, sau đó thuận tiện kiếm lợi -- trong khi Triệu Thanh giết và bị đuổi giết, căn bản khôngcó thời gian lấy túi trữ vật của người ch.ết, nên luôn đi theo ở phía sau - Tư Lăng không khách khí làm giúp. Mặc dù là của rơi, nhưng cũng coinhư là một chút của cải may mắn.
Vì vậy, dưới ảnh hưởng của conyêu thú nham hiểm, Tư Lăng rất thành công bước lên con đường chuyên mônđi theo sau người đang đuổi giết để kiếm lợi.