Chương 27: Yêu Liên xuất thế (6)

Ngay khi bầu không khí đang náo nhiệt vui vẻ thì, dị biến lại nổi lên.


Trong thông đạo vốn yên tĩnh, đột nhiên vang lên một âm thanh  xèo xèo nhè nhè, sau đó dường như có thứ gì đó bị đánh thức, trong bóng tối hai bên và phía trên thông đạo đều hiển rõ những đôi mắt đỏ như máu. Đến khi toàn bộ vách của lối đi đều là những cặp mắt đỏ tươi phát ra ánh sáng đỏ xa xăm thì một âm thanh chói tai vang lên, những con thú ngủ đông đã lâu kia rốt cụộc công kích.


Lúc những sinh vật hắc ám phách thiên đắp địa[1] nhào tới bọn họ thì đầu óc mọi người trong nháy mắt choáng váng, thần thức không bị khống chế, trước mắt một vùng tăm tối.
[1]phách thiên đắp địa: Cắt ngang bầu trời, bao phủ mặt đất. Để hình dung thanh thế lớn.


"Không được, đây là Hấp Huyết Biên Bức[2], nó có thể phát ra một loại sóng âm làm nhiễu loạn thần thức!" tu sĩ Kim Đan phái Thanh Vũ nói, sau đó hét lớn một tiếng, sóng âm giống như hữu hình (có hình có dạng), lan tràn ra, hễ là con dơi nào bị sóng âm bắn trúng đều tới tấp rơi trên mặt đất.


[2]Biên Bức 蝙蝠: Con dơi


Tiếng hét lớn của tu sĩ Kim Đan này cũng làm cho đám người đang ở chín tầng mây khôi phục khống chế đối với thần thức, ào ào lấy ra các loại pháp bảo để kháng cự, mà những người còn chưa kịp khôi phục liền bị đám Hấp Huyết Biên Bức cùng nhau tiến lên vây lấy hút đi huyết nhục trên người, biến thành xác khô.


available on google playdownload on app store


Hấp Huyết Biên Bức đẳng cấp không cao, chỉ là yêu thú cấp 3, nhưng ngại ở chỗ nó là yêu thú quần cư, số lượng rất nhiều, hơn nữa còn là con cưng của bóng tối, có năng lực phát ra một loại sóng âm quấy nhiễu thần thức của tu sĩ. Chúng giống như con đỉa vậy, chỉ cần nghe thấy được mùi máu tanh, coi như có hút tới bụng căng vỡ cũng sẽ không buông tha con mồi. Nó thường tạo ra vết thương không sâu, nhưng không chịu nổi là tốc độ của nó rất nhanh, số lượng lại nhiều. Một người mà bị mấy ngàn con Hấp Huyết Biên Bức công kích cũng khó ứng phó nổi.


Đám Hấp Huyết Biên Bức ùn ùn kéo đến cũng làm cho mọi người ý thức được bọn họ đã xông vào địa bàn của Hấp Huyết Biên Bức, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.


Càng khổ sở hơn chính là Tư Lăng đang kẹp giữa hai cô nữ đệ tử Hồng Tiên môn. Vốn hắn còn đang ra dáng, một bên dùng linh kiếm chém Hấp Huyết Biên Bức như chém dưa hấu, một bên vừa vỗ ở trên người tấm Kim Cương phù, làm thân thể trở nên cứng rắn như kim loại. Hấp Huyết Biên Bức mỗi lần muốn cắn hắn đều sẽ trực tiếp rớt răng, có thể thấy được hiệu quả bất phàm.


Thế nhưng không biết từ đâu nơi đánh tới một luồng pháp quyết, mục tiêu chính là Dương Linh Linh bên trái hắn. Dương Linh Linh này ở lúc mấu chốt lại túm lấy hắn kéo đến trước mặt để chặn cái pháp quyết kia. Tư Lăng trợn mắt lên, nhanh chóng dựng thẳng lên một luồng linh lực, xây một tấm khiên chặn đứng cái pháp quyết kia. Nhưng mà rất nhanh sau đó, lại có càng nhiều pháp quyết đánh tới, làm cho Tư Lăng, Dương Linh Linh, Lâu Tâm ba người đều luống cuống tay chân. Mọi người đều đang ứng phó với đám Hấp Huyết Biên Bức điên cuồng kéo tới, hỗn loạn rối bù, cũng không biết là ai nhân cơ hội đánh lén, càng không biết muốn đánh lén người nào trong bọn họ.


Tư Lăng trong lòng khá là tức giận, tốc độ cực nhanh mà ly khai hai cô gái bên người, nhìn thấy hai người này vẫn bị pháp quyết đánh lén quấy rối, liền biết mục tiêu là hai cô này.


"Hấp Huyết Biên Bức quá nhiều, mọi người tách nhau chạy trốn đi. Nhanh rời khỏi địa bàn của Hấp Huyết Biên Bức!" Kim Đan tu sĩ lớn tiếng nói. Tuy rằng hắn có thể tự nhiên ra vào trong đám Hấp Huyết Biên Bức, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể giết ch.ết toàn bộ Hấp Huyết Biên Bức được, chỉ có thể bảo mọi người phân tán ly khai.


Mọi người vừa nghe, rối rít lựa chọn lối đi gần mình nhất mà chạy đi. Cũng may hang núi này là mê cung, thông đạo thông suốt bốn phương, ngược lại có nơi để trốn.


Tư Lăng cũng nhìn rõ 200 mét phía trước có một con đường, đang muốn chạy tới thì, đột nhiên sau lưng phát lạnh, cảm giác được nguy hiểm, Tư Lăng liền bổ nhào về phía trước, sơn động sau lưng ""ầm"" một tiếng nổ tung lên. Hai bên vách núi đất đá từng tảng từng tảng rơi xuống, làm Tư Lăng vốn đã bị chấn động lại thêm bụi đất đầy mặt.


Tư Lăng bất chấp ngũ tạng đau đớn, bò dậy điên cuồng mà chạy về phía trước. Lực nổ này vô cùng mạnh mẽ, toàn bộ lối đi sau lưng hắn nhanh chóng đổ nát. Đất đá sụp đổ tựa như một con mãnh thú muốn cắn nuốt thiên địa đuổi theo sau lưng hắn, khiến hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị đè ch.ết.


Tư Lăng liều mạng lao nhanh, tóc xoã tung bay, mặt mày đầy đất đá, cả người tựa như kẻ điên. Mà con yêu thú trên bả vai hắn dùng đôi mắt tròn xoe màu tím đen nhìn chằm chằm vào thông đạo đang sụp đổ này, giống như xuyên qua vách núi nhìn cái gì đó, lại dường như chỉ là đang dự đoán đám đất đá đang đổ xuống này lúc nào sẽ mai táng Tư Lăng.


Chỉ còn hai mươi mét. . . Hai mắt Tư Lăng chăm chú thiết tha nhìn chằm chằm vào sơn động cách hai mươi mét phía trước, đến khi còn có khoảng ba mét, thì tăng tốc tạo đà nhảy tới sơn động kia. Quán tính làm thân thể hắn ngã xuống đất lăn lăn bảy tám mét mới ngừng lại được. Mà phía sau hắn, đất đá bùn đất tung toé, mãi đến tận bên chân hắn mới ngừng lại.


Một lát sau, Tư Lăng ho khan bò dậy, kinh hãi mà nhìn bức tường bùn đất ở cửa động. Nếu chậm một chút nữa, hắn sẽ bị đè ở phía dưới, coi như không có bị đè ch.ết, cũng sẽ nghẹt thở mà ch.ết.
Trở về từ cõi ch.ết, thân thể Tư Lăng như nhũn ra, tựa vào vách núi yếu đuối ngồi xuống đất.


*********


Một bên khác, lúc tiếng nổ mạnh vang lên thì, Tiêu Trạc một tay nắm lấy Lý Thanh Ly, một tay lôi kéo Nguyệt Thiên Dạ, theo phía sau là đám người Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong, chạy về hướng thông đạo cách mười mấy mét phía trước. Chạy một đoạn dài, mới thoát khỏi nguy cơ bị vùi lấp bởi sơn động sụp đổ.


Tuy rằng nguy cơ đã qua, nhưng mọi người cũng không thật cao hứng.
Nguyệt Thiên Dạ hai mắt đỏ ngầu, mặt đầy bụi đất mà trừng mắt nhìn mọi người, lãnh khốc hỏi: "Là ai ném Phích Lịch đan?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết vì sao nàng lại lạnh lẽo như vậy.


Tô Hồng Phi hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói rằng: "Lúc đó tình hình quá hỗn loạn, cũng không biết Phích Lịch đan này là do tu sĩ nào xuất ra."
Liễu Thành Phong phủi bụi trên người, cũng nói theo: "Đúng đấy, trước khi ném cũng không thèm nhắc nhở một cái, làm hại chúng ta chật vật như vậy."


Tiêu Trạc kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Thiên Dạ, làm sao vậy?"


Lý Thanh Ly không ưa vẻ mặt quan tâm này của Tiêu Trạc, cười lạnh nói: "Sợ là tình ca ca của nàng ta đã bị nổ ch.ết, cho nên. . ." Lời còn chưa nói hết, liền đối diện với đôi mắt lãnh khốc vô tình nọ, sợ đến mức làm nàng nghẹn lại, nhưng tức khắc lại có chút không phục nói: "Cô trừng mắt với ta làm cái gì, ta chỉ nói mà thôi. . . Không thể nào? Ta nói trúng rồi?" 


Mọi người trầm mặc lại, yên tĩnh nhìn Nguyệt Thiên Dạ thống khổ.
Tầm mắt của Nguyệt Thiên Dạ chần chừ ở trên mặt mọi người, ánh mắt cay nghiệt lạnh lẽo.


Vừa nãy thời điểm Hấp Huyết Biên Bức xuất hiện, nàng vẫn chú ý Tư Lăng, nhìn thấy hai nữ đệ tử Hồng Tiên môn không để ý tới vẻ mặt lạnh lẽo của Tư Lăng không biết xấu hổ mà vây quanh ở bên người Tư Lăng, làm lòng nàng phẫn nộ vô cùng, bèn thừa dịp hỗn loạn mà đánh lén hai nữ nhân này. Chỉ tiếc lúc đó khoảng cách quá xa, lại sợ trong lúc vô tình tổn thương Tư Lăng, cho nên nàng chỉ có thể dùng một ít pháp quyết gây phiền phức cho các nàng, rồi trông ngóng Hấp Huyết Biên Bức hút các nàng thành xác khô. Cũng bởi vì nàng vẫn luôn chú ý tới bọn họ, cho nên ngay khi Phích Lịch đan xuất hiện thì liền phát hiện quỹ đạo di chuyển của Phích Lịch đan này rõ ràng là nhắm vào Tư Lăng. Nàng trơ mắt Phích Lịch đan nổ tung bên cạnh Tư Lăng, sau đó thông đạo bắt đầu đổ nát, cũng không gặp lại bóng dáng của Tư Lăng nữa.


Nguyệt Thiên Dạ vùi mặt ở hai tay, cả người tràn đầy bi thương.


Người ở chỗ này nhìn chăm chú một chút, đại khái không nghĩ tới Nguyệt Thiên Dạ thì ra lại yêu tha thiết Tư Lăng như vậy. Ngay cả Lý Thanh Ly bình thường vốn nhìn nàng không vừa mắt trong lòng cũng có chút tội nghiệp, không có tìm nàng gây xích mích.


Nguyệt Thiên Dạ chỉ thương tâm một lúc, liền chỉnh đốn tâm tình. Hấp Huyết Biên Bức xuất hiện khiến bọn họ cảnh giác lên. Chỗ này khắp nơi đều là nguy cơ, muốn sống sót ly khai, nhất định phải luôn luôn cảnh giác, cảm xúc cá nhân không thể tồn tại quá lâu.


Mọi người nghỉ ngơi một chút, lại tiếp tục tiến lên.
Tiêu Trạc thả chậm bước chân, đi tới bên người Nguyệt Thiên Dạ, thấy mặt nàng không có cảm xúc, hai mắt lãnh khốc, trong lòng đau xót, kéo lấy bàn tay siết thành nắm đấm của nàng, ôn nhu nói: "Thiên Dạ, nàng còn có ta!"


Nguyệt Thiên Dạ rung động trong lòng, sau đó nắm lại tay của hắn.
*******
Mà Tư Lăng người Nguyệt Thiên Dạ cho rằng đã bất hạnh gì đó này, sau khi nghỉ ngơi một chút, rốt cục khôi phục được một ít khí lực. Vốn chuẩn bị rời đi, nhưng con yêu thú nào đó lại không chịu.


Vượt qua được trận giao tiếp khó khăn do ngôn ngữ không thông kia, Tư Lăng rốt cuộc biết yêu thú này không chịu đi nguyên nhân là do, nó đói bụng, muốn ăn thịt nướng thơm ngon!
Trong nháy mắt, Tư Lăng chỉ muốn dùng đầu đâm về phía vách núi!


Vì cái quái gì hắn lại gặp phải loại tổ tông này? Hơn nữa còn là tổ tông không bỏ rơi được? !


Đánh không lại, thoát không được Tư Lăng chỉ có thể lại lần nữa trở thành người hầu, lấy ra lò nướng cùng nửa con Bạo Nha Trư con đã được xử lý trước, còn có gia vị, bắt đầu nướng thịt.


Lúc Tư Lăng đang nướng thịt, con yêu thú kia cao hứng vẫy đuôi ngồi xổm ở trên tấm thảm da thú màu đỏ lửa được đặt ở một bên, bày ra bộ dạng đại gia, thỉnh thoảng há mồm ngáp một cái, lộ ra răng nhỏ mập mập cùng đầu lưỡi hồng nhạt.
Rất muốn cho một cái tát đánh bay nó!


Tư Lăng thở dài, trong lòng lại sản sinh loại kích động nhất định phải tìm thời cơ bỏ rơi nó!


Rất nhanh, thịt nướng đã được chuẩn bị tốt, lại quét lên loại nước sốt đặc chế, hương thơm bay bốn phía, cả thông đạo đều là mùi vị thịt nướng khiến người ta thèm thuồng. Nếu như có người sang đây xem xét, nhất định sẽ hắc tuyến vạn phần. Tu sĩ đi tới nơi này không lúc nào mà không cố gắng tìm kiếm Yêu Liên, chỉ sợ bị người khác giành trước một bước, mà hai tên này lại trái ngược, nhàn nhã ở đây nướng thịt.


Tư Lăng trước tiên cắt hai mâm thịt, sau đó chia mỗi người một mâm rồi bắt đầu ăn.


Chờ bọn hắn giải quyết này hết đống thịt nướng, Tư Lăng thỏa mãn ôm cái bụng ngồi dựa vào vách núi không muốn chuyển động, mà con yêu thú kia cũng đồng dạng ưởn bụng, trong miệng phát ra tiếng rì rầm thỏa mãn, nho nhỏ liên tục, tựa như tiểu yêu thú con, vô cùng đáng yêu.


Tư Lăng không nhịn được duỗi tay ra, xoa nhẹ ở trên bụng nó, lông nhung xù xù cảm giác cực kỳ thoải mái. Bất quá, chờ lúc phát hiện mình thế nhưng lại làm chuyện này, mồ hôi lạnh ào ào tuôn ra, chỉ lo con yêu thú kia cho một móng vuốt cào đến, đến lúc đó hắn không ch.ết cũng sẽ bị xé thành hai nửa. . . Giữa lúc hắn chuẩn bị làm như không có chuyện gì xảy ra mà thu tay về, thì ai biết con yêu thú kia lại dùng hai cái móng vuốt khoát lên trên mu bàn tay hắn không cho hắn ly khai.


Tư Lăng cứng đờ thuận theo đó mà nhẹ nhàng áp bàn tay ở trên bụng yêu thú kia, mãi đến khi đối phương bất mãn mà gừ gừ hai tiếng, lại vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, hắn mới cẩn thận mà xoa nhẹ hai cái, nghe được yêu thú kia lại rì rầm kêu lên, không nhịn được mà mặt đen lại. Mà hậu quả của một lần tâm huyết dâng trào này của Tư Lăng, chính là bị con yêu thú kia buộc phải liên tục duy trì động tác xoa bụng một canh giờ liền, làm hắn hối hận đến ruột đều xanh.


Sau này tuyệt đối không thể bị bề ngoài lừa dối mà làm ra loại chuyện không đầu óc này nữa!


Như vậy, Tư Lăng cùng yêu thú đã ngây ngốc nhàn nhã ở nơi này, một bên tĩnh dưỡng một bên ăn thịt vỗ béo, mãi đến khi ăn thịt nướng được ba ngày, yêu thú kia lại giục Tư Lăng bắt đầu làm việc.






Truyện liên quan