Chương 56: Huyễn Thiên bí cảnh (12) - Quyền trượng Thiên Dạ Tinh Thần

“Đại ca cẩn thận!”


Theo tiếng nhắc nhở này, thân thể Tư Lăng bắn nhanh ra, xoay tay lấy ra một thanh linh kiếm bắn nhanh về hướng ám khí. Linh kiếm cùng ám khí đánh lén Tư Hàn va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang keng keng. Sau đó, làm người ta giật mình chính là thanh linh kiếm này thế nhưng không thể chịu nổi gánh nặng, rầm một tiếng nổ tung.


Tư Lăng thầm giật mình, ám khí kia nhỏ như sợi tóc, nếu không vì thần thức của hắn cao hơn tu vi 2 cấp, căn bản không cách gì phát hiện sự tồn tại của nó. Hơn nữa nó thế nhưng có thể trực tiếp phá hủy một thanh linh kiếm, nếu bị nó đột kích, hậu quả khó có thể tưởng tượng. Sắc mặt Tư Lăng cực kém, ánh mắt âm u mà quan sát những tu sĩ khác bên trong cung điện.


Lúc Tư Lăng nhắc nhở thì Tư Hàn đã kịp thời phản ứng, hắn nhanh chóng ngưng tụ một dòng băng diễm bao trùm toàn thân. Khi ngân châm chạm vào đến băng diễm thì ngưng lại, sau đó phát ra tiếng xì xì, biến thành sắt vụn rồi hóa thành một làn khói xanh biến mất. Tư Hàn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt như băng, lại dường như nhìn không thấy vậy, ánh mắt chăm chú mà lạnh nhạt mà nhìn về phía kẻ địch trước mắt.


Tuy rằng tạm thời đã giải trừ được nguy cơ, nhưng Tư Lăng cũng không dám thả lỏng, thần thức bao trùm toàn bộ đại điện, vừa chú ý trận đấu, vừa âm thầm quan sát đại điện, hắn muốn tìm người ném ám khí. Bên trong cung điện còn có mười mấy tu sĩ ở một bên vây xem, xem quần áo thì đều là đệ tử những đại môn phái từ Tây Cảnh, trong đó Lý Thanh Ly phái Thiên Tông cũng có mặt ở đây. Lúc này nàng bị thương, đang khẩn trương nhìn trận đấu của hai người.


Tư Lăng quét mắt một lượt, mím mím môi, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm nam nhân đang chiến đấu cùng Tư Hàn, lại còn là người quen, là cái tên Triệu Thanh nắm giữ Thần khí - Diệt Thần Kính đó.


available on google playdownload on app store


Nói quen thì kỳ thực cũng không quen, Tư Lăng nhận ra Triệu Thanh, nhưng Triệu Thanh lại chưa chắc nhận ra Tư Lăng. Dù sao lúc trước ở mê cung trong sơn động ở Thập Vạn Sơn Mạch, Tư Lăng là dựa vào Ẩn Thân linh phù và nguyên thần cao hơn Triệu Thanh mới có thể bình yên vô sự theo sát sau lưng Triệu Thanh nhặt của hời. Hơn nữa Trọng Thiên còn âm thầm hãm hại Triệu Thanh đến thê thảm, Triệu Thanh mặc dù biết mình bị người ta hãm hại, nhưng cũng không cách nào phát hiện ai đã hãm hại mình, hơn nữa còn giúp người ta thu lợi.


Nghĩ đến trong tay Triệu Thanh có cái Diệt Thần kính nghịch thiên đó, Tư Lăng nhất thời căng thẳng không ngớt, chỉ lo ông ta sẽ lấy ra đối phó với Tư Hàn. Bất quá hôm nay Triệu Thanh đúng là có vẻ hết sức đàn ông, thủ đoạn quang minh chính đại, hoàn toàn không giống lúc ở mê cung Thập Vạn Sơn Mạch chuyên môn dùng thủ đoạn âm hiểm giết người. Cả người ông ta cứ như được đánh máu gà[1] vậy, liên tục đấu pháp với Tư Hàn, làm Tư Lăng có loại ảo giác mình đã nhận lầm người.


[1]Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Ý chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.


Triệu Thanh tướng mạo vóc người đều bình thường, có thể nói là tên nam nhân lẫn trong đám đông liền lập tức phai mờ, nhưng pháp bảo nghịch thiên của hắn này lại làm Tư Lăng ấn tượng sâu sắc. Ở trong lòng Tư Lăng, Triệu Thanh là cái tên chuyên môn đánh cướp tu sĩ đơn lẻ nhằm kiếm lợi, nên tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nên thức thời thì cũng vô cùng thức thời, là người cực biết tránh hại tìm lợi. Người như vậy tại sao lại đối đầu với Tư Hàn được chứ?


Nếu chỉ đơn thuần dùng phép thuật đấu pháp, Triệu Thanh rõ ràng không phải là đối thủ của Tư Hàn, trong pháp quyết của Tư Hàn có chứa hàn khí của Băng Diễm, chỉ khí tức cũng đủ để tổn thương người. Tư Hàn xoay tay ngưng tụ ra một con rồng băng gào thét bay về hướng Triệu Thanh, Triệu Thanh dùng Thủy Linh Lực ngưng kết thành Thủy Kính (tấm gương bằng nước) bị Băng Long nhanh chóng phá huỷ, cả người hắn bị băng long đánh bay, sau đó mạnh mẽ bị áp ở trên mặt đất. Triệu Thanh phun ra một ngụm máu, cả người uể oải suy sụp.


“Ngươi thua rồi!” Tư Hàn nói một cách lạnh lùng.


Triệu Thanh rõ ràng bị thương rất nặng, lại thêm con Băng Long đang đè ở trên người ông ta chà đạp, khiến ông ta nhất thời nói không ra lời. May là Tư Hàn không có ý lấy mạng ông ta, con Băng Long kia chỉ là giày vò mà không dứt khoát lấy tính mệnh của ông ta. Tay áo bào Tư Hàn khẽ dao động, con Băng Long lại giẫm trên mặt Triệu Thanh thêm hai phát, khiến vẻ mặt ông ta bổng biến thành màu xanh tím, sau đó mới lưu luyến mà bay về hướng Tư Hàn, cuối cùng biến mất ở trong lòng bàn tay Tư Hàn.


Thấy Băng Long này bị thu hồi, Triệu Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng thua, nhưng ông ta nhưng không có bất kỳ cảm giác tức giận nào, lại phun ra một ngụm máu, gian nan mà lại sung sướng nói rằng: “Thiên tài số một Tây Cảnh quả nhiên danh bất hư truyền, Triệu Thanh ta có thể cùng Tư đạo hữu tỷ thí một trận, biết được chênh lệch giữa mình và Tư đạo hữu, cũng không uổng công chuyến này.”


Tư Hàn chắp tay sau lưng, âm thanh lạnh lẽo: “Lựa chọn của ngươi.”


Triệu Thanh bò dậy, xoa khuôn mặt bầm tím, trong lòng hoài nghi Tư Hàn cố ý cho nên mới chuyên môn nhằm vào mặt ông ta. Lúc này nghe được âm thanh lạnh lùng đến không chút nhân khí [2] của hắn, giọng nói có chút không vui: “Ta đã thua, đương nhiên sẽ không giết sư muội của ngươi, ngươi yên tâm đi. Ta tuy rằng yêu linh thạch, nhưng chút uy tín thì vẫn có.”


[2]Nhân khí 人气: nổi tiếng, độ phổ biến, độ nổi tiếng, được yêu thích.
Tư Hàn gật đầu, không tiếp tục để ý tới ông ta nữa, hướng về trước cửa cung điện, bước tới chỗ Tư Lăng.


Lúc này Triệu Thanh cũng nhìn thấy Tư Lăng, ánh mắt sáng ngời, bất quá khi nhìn thấy đối phương mặc thân nam trang cùng với bộ ngực bằng phẳng thì lại lộ ra vẻ mặt đáng tiếc. Tiếp đó ông ta lại cảm thấy mỹ nhân như vậy có thể là nữ giả nam để cho tiện cũng không chừng, ổng lại một lần nữa chuyển sang một vẻ mặt bỉ ổi, cười híp mắt đánh giá Tư Lăng từ trên xuống dưới.


Tư Lăng lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta, tuy rằng ánh mắt kia càn rỡ, nhưng cũng chỉ là một loại ánh mắt tán thưởng, cũng không quá khó chịu, nên Tư Lăng cũng không thèm để ý tới nữa, hắn mừng rỡ nhìn đại ca đang đi về chỗ mình.
“Đại ca.”


Tư Hàn liếc mắt nhìn hắn, phát hiện hắn không bị thương cũng không cụt tay thiếu chân gì, bèn nhàn nhạt đáp một tiếng, hỏi: “Đệ bị truyền tống trận ở đại môn của động phủ truyền tới cung điện ở gần đây?”


Tư Lăng nghe được thì sững sờ, liếc nhìn những tu sĩ xung quanh, không trực tiếp nói rõ với huynh ấy mà hàm hồ đáp một tiếng.
Lúc này, Lý Thanh Ly được một nữ đệ tử phái Thiên Tông dìu đi tới, tràn đầy cảm kích nói với Tư Hàn: “Tư sư huynh, đa tạ huynh vừa nãy đã cứu giúp, ta, ta...”


Một nữ đệ tử khác của phái Thiên Tông cũng dùng vẻ mặt ước ao mà nhìn Tư Hàn, hai má ửng đỏ.


Tư Hàn thản nhiên gật đầu một cái, cũng không giải thích. Hắn sở dĩ ra tay thuần túy chỉ là do trước lúc ra ngoài thì Sư Phụ đã càm ràm: nếu thấy đồng môn đệ tử gặp nạn, có thể giúp đỡ thì phải giúp một cái, không thể giúp thì lập tức quay đầu rời đi, đừng để mình bị liên luỵ. Vì lẽ đó, lúc đi tới nơi này, đúng lúc gặp phải Triệu Thanh muốn giết Lý Thanh Ly, nhớ tới lời sư phụ lải nhải, liền ra tay thôi. Còn Triệu Thanh tại sao muốn giết Lý Thanh Ly, hắn lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi, mà Lý Thanh Ly hiển nhiên cũng hiểu rõ trong lòng.


Lý Thanh Ly đối với hắn tràn ngập lòng cảm kích, đồng thời cười cười với Tư Lăng, lúc đang muốn nói gì đó, đột nhiên một tiếng hô đầy ngạc nhiên mừng rỡ vang lên.
“Tư Lăng!”
Một người bước ra từ khúc quanh của cung điện, hai mắt ẩn chứa tâm tình vui sướng.


Tư Lăng sững sốt, đến khi nhìn thấy người nọ thì tâm tình hớn hở khi được gặp lại đại ca cũng lập tức biến mất. Tư Lăng liếc mắt nhìn Nguyệt Thiên Dạ đang vô cùng mừng rỡ, Tiêu Trạc thân thiết dính ở bên người nàng, tầm mắt lại nhìn đến Dung Hoán Thiên đang nhàn nhã đi ở sau lưng nàng ta mấy bước, trong mắt hắn dao động, sau đó rủ mí mắt xuống.


“Tư đạo hữu, thực sự là thật là quá trùng hợp.” Dung Hoán Thiên vẫy vẫy tay với Tư Lăng, trên mặt cười ngả ngớn.
Tư Lăng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không có đáp lại.


Lý Thanh Ly nhìn thấy bọn hắn, đầu tiên là căm ghét liếc nhìn Nguyệt Thiên Dạ, sau đó nhào qua Tiêu Trạc, mừng rỡ mà uất ức kêu một tiếng “Tiêu sư huynh“.


Tiêu Trạc lạnh nhạt tránh né, đồng thời khẩn trương liếc nhìn Nguyệt Thiên Dạ, thấy nàng ta hơi nhíu mày, thì lại càng không dám để Lý Thanh Ly đến gần.
Lý Thanh Ly tủi thân vô cùng, oán hận nói: “Tiêu sư huynh, nữ nhân này muốn giết ta, huynh có biết hay không?”


Tu sĩ xung quanh nghe nói như thế, lại kết hợp với hành động trước đó của Triệu Thanh, nhất thời hiểu rõ. Hai nữ thích một nam, hiển nhiên sẽ xuất hiện cảnh tranh giành tình nhân rồi.


Tiêu Trạc hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Thanh Ly sư muội, Thiên Dạ không phải người lạm sát kẻ vô tội, nếu muội không làm gì sai, nàng sẽ không giết muội. Muội đừng đổ oan cho nàng.”


Dung Hoán Thiên cũng cười hì hì nói tiếp: “Đúng đấy, tiểu cô nương, Nguyệt đạo hữu là người có nguyên tắc, có chừng mực như vậy, sao lại vô duyên vô cớ mà giết người được chứ? Đúng không~, Nguyệt đạo hữu?” Câu hỏi cuối rất có có thâm ý.


“Ngươi --” Lý Thanh Ly bị Dung Hoán Thiên làm nổi giận đùng đùng, mà Tiêu Trạc càng làm nàng thương tâm hơn vạn phần, vành mắt đỏ lên, nàng cắn môi oan ức lại không cam lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Trạc. Đây là nam nhân nàng ái mộ, nhưng hắn lại chỉ một lòng hướng về một nữ nhân khác.


Tiêu Trạc làm như không thấy, ánh mắt không rời Nguyệt Thiên Dạ một phút nào. Thấy ánh mắt của nàng ta mãi nhìn Tư Lăng cách đó không xa, tầm mắt hắn lập tức mờ mịt, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng tràn ngập sát khí. Dung Hoán Thiên hai mắt lóe lên, sau đó lấy ra một thanh thiết phiến (quạt sắt), thong thả phẩy phẩy, nụ cười trên khóe môi ngả ngớn lại ẩn chứa một loại tin tức nào đó không thể nói rõ, cũng không diễn tả được.


Nguyệt Thiên Dạ đi về hướng Tư Lăng, khi cách bọn họ chừng năm bước thì ngừng lại, bởi vì Tư Hàn ở bên cạnh đang dùng cặp mắt trong suốt hàn băng nhàn nhạt nhìn nàng, giống như nếu nàng lại gần thêm một bước nữa, hắn sẽ cho băng trùy (mũi băng như cái dùi) hầu hạ. Nguyệt Thiên Dạ nể hắn là huynh trưởng Tư Lăng, nhịn xuống.


“Tư Lăng, huynh tới đây lúc nào vậy? Ta mãi không gặp được huynh, lúc trước còn rất lo lắng đó.”


Nghe được lời Nguyệt Thiên Dạ nói, vẻ mặt Tư Lăng vẫn lạnh nhạt như trước, đè lại Trọng Thiên vì Nguyệt Thiên Dạ xuất hiện mà muốn vồ tới cào cho nàng ta một vuốt, Tư Lăng lạnh lùng nói: “Dạ nhi, ngân châm vừa nãy có phải phóng ra từ tay nàng không?”


Nguyệt Thiên Dạ trợn to hai mắt, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tư Lăng, trong mắt xẹt qua thần sắc bi thương.
Tư Lăng vẫn rũ mắt xuống như cũ, lạnh nhạt nói: “Bởi vì ngân châm tập kích đại ca ta bay ra từ hướng của các nàng.”


“Cho nên chàng nghi ngờ ta?” Nguyệt Thiên Dạ bi thương hỏi, thấy dáng dấp lãnh lạnh nhạt đạm của Tư Lăng, chỉ cảm thấy đau lòng cực điểm. Ngày trước Tư Lăng đối xử với bất kỳ người nào cũng đều mang dáng vẻ lạnh nhạt lạnh lẽo như vậy, chỉ có lúc đối mặt với nàng thì sướng vui đau buồn mới lộ ra rõ ràng. Điều này làm cho trong lòng nàng vô cùng vui vẻ, cảm thấy ở trong lòng Tư Lăng, nàng chính là thế giới của hắn, là khác biệt với tất cả mọi người. Nhưng là hôm nay mới biết, dù cho có khác với tất cả mọi người, nhưng thật ra ở trong lòng Tư Lăng, người quan trọng nhất chính là đại ca mà trong lòng hắn luôn ghét nhất.


Đối mặt với Tư Lăng lạnh lùng như vậy, Nguyệt Thiên Dạ lộ ra vẻ mặt khổ sở, bất quá rất nhanh liền thẳng tắp sống lưng, ngạo nghễ nói: “Ta Nguyệt Thiên Dạ chưa bao giờ bị người nói xấu! Nói cho huynh biết, mặc kệ huynh có tin hay không, không phải ta! Hắn là đại ca huynh, tuy rằng hắn ta ba lần bốn bận ngăn cản chúng ta đến với nhau, nhưng ta chưa từng nghĩ tới chuyện giết hắn!” Coi như muốn giết hắn, nàng cũng sẽ không dại dột để Tư Lăng tìm được sơ hở.


Tư Lăng rốt cục ngước mắt nhìn nàng, sau đó lại rời mắt sang chỗ khác, lạnh nhạt kiên quyết nói: “Ta biết rồi.”


Chỉ có như vậy? Nguyệt Thiên Dạ khó mà tin được, đại khái là cảm thấy Tư Lăng, người mà cả mạng sống cũng có thể vứt bỏ vì nàng, làm sao có thể đối xử lạnh nhạt với mình như vậy?
Lúc này, Tư Hàn nghiêng đầu, lạnh giọng nói: “Tư Lăng, đi thôi.”


Tư Lăng đáp một tiếng, yên lặng đi theo Tư Hàn hướng về bên trong cung điện, không để ý tới bất kỳ người nào nữa.


Nguyệt Thiên Dạ không đuổi theo, ánh mắt tối tăm nhìn về phương hướng hai huynh đệ Tư gia rời đi, trong lòng kích động muốn giết người. Đột nhiên, nàng nghe được một tiếng cười nhạo kinh thường vang lên, xoay đầu liền thấy Lý Thanh Ly mắt lộ trào phúng mà nhìn nàng.


Lý Thanh Ly ác độc nhìn nàng, trào phúng nói: “Có phải rất đau lòng hay không? Ha ha, loại nữ nhân như cô mà còn có mặt mũi đau lòng sao? Nhìn lại cô xem, bên người luôn có một hai nam nhân lấy lòng, nhưng cô lại chưa từng từ chối bọn họ, kết quả còn muốn Tư công tử toàn tâm toàn ý với cô, không rời không bỏ. Sao cô có ý nghĩ ngây thơ buồn cười như thế được chứ? Tiêu sư huynh, nữ nhân như vậy huynh thật sự thích sao?”


Tiêu Trạc sắc mặt cứng đờ, sau đó lạnh nhạt nói: “Chuyện không liên quan tới muội!”


Lý Thanh Ly lộ vẻ thống khổ tuyệt vọng, nhưng vẫn nói tiếp: “Tư công tử là nam nhân tốt như vậy, hẳn sẽ tìm được một nữ nhân tốt, toàn tâm toàn ý yêu huynh ấy. Nguyệt Thiên Dạ, cô đòi hỏi quá cao với nam nhân nhưng không bao giờ xem lại bản thân mình quá không chuyên tình. Tư công tử vứt bỏ cô là đáng đời!”


Nói xong, Lý Thanh Ly bảo nữ tu đỡ mình đi về hướng huynh đệ Tư gia.
Bên trong Điện, mấy tu sĩ thấy không còn chuyện gì nữa, cũng bước đi về hướng mục đích của mình. Hiện trường chỉ còn lại Nguyệt Thiên Dạ, Tiêu Trạc, Dung Hoán Thiên cùng Triệu Thanh mặt bầm tím.


Mắt Nguyệt Thiên Dạ lạnh lẽo nhìn về phương hướng Lý Thanh Ly biến mất, sau đó nhìn về phía Dung Hoán Thiên, đột nhiên giơ tay bắn ra một loạt truỷ thủ về hướng về Dung Hoán Thiên. Lúc Dung Hoán Thiên né tránh, lại thêm mấy phi tiêu hình sấm vùn vụt lao đến, tiếp theo là mười mấy linh kiếm sắp xếp thành một trận pháp. Bất kể là pháp bảo nào cũng đều toả ra khí tức của Bảo khí, làm trong lòng Triệu Thanh kêu gào ôi ối, hận không thể trực tiếp đánh cướp nàng.


Bị tầng tầng lớp lớp pháp bảo tấn công làm cho Dung Hoán Thiên luống cuống tay chân, cuối cùng không thể tiếp tục che giấu nữa, vỗ vào Túi trữ vật một cái lập tức bay ra một tấm cờ hiệu màu đen. Nó xoay tròn ở giữa không trung, chặn lại những pháp bảo đang công kích hắn. Tuy rằng như vậy, nhưng chính hắn cũng bị những Bảo khí đó làm cho vô cùng chật vật, trong đó có một ám khí hình hoa mai ngấm ngầm từ sau lưng trực tiếp phá huỷ Linh Lực Tráo của hắn, thậm chí lúc hấp thu linh lực của hắn thì dường như ra quyết định, thừa dịp hắn không chú ý sẽ tiến vào trong Thức Hải (biển ý thức) của hắn. May là hắn phát hiện đúng lúc, dùng linh lực bao lấy nó tiêu diệt, bằng không thì nguyên thần của mình có lẽ sẽ bị đóa hoa mai nho nhỏ này ẩn núp bên trong giết ch.ết từng chút từng chút một.


Dung Hoán Thiên nhìn chằm chằm vào nữ nhân đã lần thứ hai làm hắn bị thương, nàng lúc này chắp tay sau lưng, ở trong cung điện huy hoàng đồ dộ này, toàn thân y phục màu đỏ rực khiến cho nàng trông như tiên như yêu, dù cho là hải yêu (tiên cá) am hiểu mê hoặc lòng người cũng khó sánh với sức quyến rũ của nàng vaò lúc này.


“Dung Hoán Thiên, ta đã cảnh cáo huynh, sự khoan dung của ta là có hạn.” Nguyệt Thiên Dạ kiêu ngạo nhìn hắn, sát ý trong mắt lạnh thấu xương, “Mặc kệ huynh vì mục đích gì mà tiếp cận ta, ta đều không ngại. Nhưng chỉ có Tư Lăng là điểm mấu chốt duy nhất của ta!”


Dung Hoán Thiên chùi vết máu bên mép, thu hồi tấm cờ hiệu màu đen kia, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười trầm thấp, nói rằng: “Ta hiện tại biết rồi. Nhưng -- vậy thì sao nào?”


Nguyệt Thiên Dạ giơ tay liền xuất hiện một cái quyền trượng. Trên đỉnh quyền trượng nạm một viên tinh thạch toả ra khí tức mạnh mẽ nguy hiểm, Dung Hoán Thiên không thể không lui về phía sau vài bước nhằm tránh xa phạm vi bao phủ của nó, trong nháy mắt sau lưng toát ra cả đống mồ hôi lạnh.


Thấy Nguyệt Thiên Dạ đều đã lấy ra cả món đồ chơi cỡ như vậy, Triệu Thanh biết nàng bây giờ rất giận dữ, nhanh chóng muốn rời khỏi chốn thị phi này. Quyền trượng tên là “Thiên Dạ Tinh Thần”, là một trong những bảo vật mà Nguyệt Thiên Dạ chiếm được trong lúc tiến vào động phủ này. Triệu Thanh mặc dù ghen tị muốn ch.ết, nhưng Nguyệt Thiên Dạ đã tạo hắn loại cảm giác nguy hiểm kinh sợ khiến cho hắn không dám dễ dàng ra tay với nàng. Chỉ là sau đó hắn không nghĩ tới Nguyệt Thiên Dạ lại tìm tới cửa. Nàng ta đưa ra một giao dịch, đây cũng là lý do hắn ra tay với Lý Thanh Ly.


Đối mặt với Nguyệt Thiên Dạ khó chơi như thế, Dung Hoán Thiên cuối cùng không thể không thỏa hiệp: “Được rồi, sau này lúc có cô ở bên thì ta sẽ không ra tay với hắn! Bất quá cô thật sự không hy vọng ta giúp cô diệt trừ viên đá chặn đường này sao?”






Truyện liên quan