Chương 85: Tu sĩ Hóa Thần
Tiếng gào thét vô thanh vang vọng ở trong đầu mọi người, thật lâu không tiêu tan, giống như đang trải qua vô số khốn khó gian nan, giẫy giụa thoát xác biến hoá. Mà cái uy áp đáng sợ đi kèm kia lại vô ý thức mà lan rộng ra, bao phủ toàn bộ hòn đảo. Chỉ trong chớp mắt, bốn phương đều tĩnh lặng, không một tiếng động.
Cách đó không xa trên bầu trời, có mấy bóng người lướt nhanh qua.
Đồng tử Tư Lăng co lại, khí tức của bọn họ làm hắn trong nháy mắt liền rõ ràng, đó là tu sĩ Hóa Thần.
Trên hòn đảo này, ngoại trừ yêu thực biến dị và cây đại thụ nọ, hễ là sinh vật sống đều bị cái uy áp kia bức phải phục sát xuống đất, không một kẻ nào có thể đứng lên. Trong hoàn cảnh như thế, mười bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở phía trên lập tức thu hút vô cùng sự chú ý của người khác, làm cho những tu sĩ không thể không khuất phục trước uy áp của kẻ mạnh ở phía dưới đều mắt lộ ra ngạc nhiên cùng sợ hãi.
Mười tu sĩ Hóa Thần này không để ý đến những tu sĩ xung quanh đại thụ, hai mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm đại thụ, lặng lẽ không nói, thần thức khổng lồ bao phủ khắp đại thụ, một loại ăn ý vô hình trung đã lan toả khắp xung quanh. Bọn họ đều đang chờ đợi quan sát tình huống, ai cũng không muốn mạo muội ra tay, dự định nhìn tình huống người bên cạnh rồi lại nói. Tuy rằng trước khi tới nơi này bọn họ đã có thỏa thuận, nhưng thỏa thuận không có lợi ích là không đáng tin nhất, mọi việc đều có biến hóa.
Như thế liền khổ những tu sĩ cấp thấp bị uy áp ép đến không thể nhúc nhích phía dưới.
Mà làm Tư Lăng đen mặt lại chính là, sau khi Trọng Thiên đỡ hắn dựa vào một cái cây gần đó thì trực tiếp đánh về phía con thú ăn mày thơm nứt kia, bắt đầu cắn xé, hoàn toàn không chịu bất kì ảnh hưởng gì. Dựa theo khí tức mà nó biểu hiện ra là yêu thú cấp 1, như vậy có vẻ vô cùng quái dị.
Quả nhiên, Tư Lăng nhìn sang, liền nhìn thấy vẻ mặt dại ra của Dung Hoán Thiên.
Dung Hoán Thiên đã không thể phản ứng được nữa, ngây ngốc nhìn con yêu thú đánh vỡ nhận thức bình thường của hắn, khó khăn hỏi: "Tư đạo hữu, yêu sủng của huynh... Là loài gì vậy? Có bán không?" Nói xong, hai mắt lướt qua một chút ánh sáng âm u.
Tư Lăng còn chưa trả lời, chỉ thấy Trọng Thiên đang ăn đồ ăn đột nhiên ngẩng đầu lên, trực tiếp cho một móng vuốt đập tới, cả người Dung Hoán Thiên bị đánh bay thật xa, cả một động tác tránh né cũng không làm được, hơn nữa còn vô cùng khổ sở mà úp mặt xuống đất, quét bùn đầy mặt. Mà một vuốt này của Trọng Thiên cũng làm cho hắn bị thương, lục phủ ngũ tạng chấn động, cả khí tức cũng có chút bất ổn.
Đây căn bản không phải một con yêu thú cấp thấp có thể làm được!
Tư Lăng nhìn trời, xem ra hai chữ "Yêu sủng" này là tối kỵ của Trọng Thiên. Cũng phải thôi, Trọng Thiên luôn cho rằng ký kết khế ước với nhân loại chính là làm nhục huyết thống của nó, tuy bởi vì cần dựa vào hồn lực của Tư Lăng để tu luyện mà đi theo bên người Tư Lăng, nhưng nó vẫn cao ngạo, xưa nay không cho mình là yêu sủng của Tư Lăng. Dung Hoán Thiên không rõ, vậy nên đã giẫm phải địa lôi mà không tự biết, bị đánh bay cũng là đáng đời.
Bất quá, làm cái quái gì trong lòng hắn cảm thấy Trọng Thiên đánh rất đúng đâu? Cái loại người giàu nứt đố đổ vách, mở miệng liền muốn mua yêu sủng của người thực sự là quá đáng ghét có được hay không!
Bởi vì uy áp kia, Dung Hoán Thiên mất gần nửa khắc đồng hồ mới để có thể gắng gượng xoay người lại, lúc này Trọng Thiên đã ăn uống no đủ, con Thú ăn mày kia cũng chỉ còn lại bộ xương. Ăn no nên Trọng Thiên liếc nhìn Tư Lăng, dùng đuôi quét quét mặt của hắn xem như là lên tiếng chào hỏi, sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy về phía cây đại thụ, chỉ một giây đã không thấy bóng dáng.
Trọng Thiên tốc độ quá nhanh, Dung Hoán Thiên căn bản là không có cách nào nhìn thấy bóng dáng Trọng Thiên lúc rời đi. Hắn nghi ngờ không thôi mà cẩn thận liếc nhìn Tư Lăng đang ngồi dựa dưới tàng cây. Lúc không nhìn thấy bóng dáng con yêu thú kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trong tâm cũng đã hiểu con yêu thú cấp một này tuyệt đối không đơn giản như mặt ngoài, trong lòng bắt đầu cảnh giới, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng sâu thẳm u ám.
Sau một lát vẫn không thấy bóng dáng con yêu thú kia, Dung Hoán Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này vì cái uy áp kì lạ kia, tu sĩ và yêu thú trên đảo đều bị tác động, ảnh hưởng tới hành động, chính là thời điểm vô lực phản kháng, chỉ cần động đầu ngón tay cũng có thể tiêu diệt bọn hắn. Giữa lúc Dung Hoán Thiên muốn tìm Tư Lăng tiếp lời, đột nhiên giữa không trung xuất hiện một luồng hơi thở mạnh mẽ.
Uy áp nọ tuy rằng mạnh mẽ, nhưng tu sĩ Hóa Thần vẫn có thể chịu đựng được, cho nên người có thể xuất hiện ở đây vào lúc này đều là tu sĩ Hóa Thần.
Lúc này lại là một vị tu sĩ Hóa Thần xuất hiện. Vị tu sĩ Hóa Thần không hề thu lại khí tức, thế nhưng lại là một tên yêu tu.
""Ngươi là ai?" Một người trong số mấy tu sĩ Hóa Thần ở đại lục Trung Ương hỏi, mắt lộ ra sát ý.
"Đồ Mục!" Đồ Mục mặc trường bào màu bạc lạnh lùng đáp, vẻ mặt kiêu ngạo phách lối: "Ngươi lại là người nào?"
Từ xưa tới nay, quan hệ giữa yêu tu và nhân tu tuy rằng không ác liệt bằng nhân tu và ma tu, nhưng yêu tu cũng không được nhân tu đối xử tốt. Đặc biệt khi bản thể của yêu tu là yêu thú, trên người có rất thứ nhiều đều là vật chí bảo để nhân tu luyện đan vẽ bùa tu luyện, giết một tên yêu tu đối với nhân tu mà nói là vô cùng có lời.
"Đan Lương." Tu sĩ Hóa Thần kia cũng lạnh lùng trả lời, mắt lộ sát khí.
Mắt thấy trên người hai người lan tràn sát khí, sắp đánh nhau tới nơi thì một tu sĩ Hóa Thần mang dáng dấp trung niên nói rằng: "Đan đạo hữu, Đồ đạo hữu, đây là thời khắc Sát Ma đang trở mình phục sinh, nếu để cho Sát Ma thoát xác sống lại, đại lục Thương Vũ sẽ không còn tồn tại nữa, sao không liên thủ loại trừ Sát Ma trước rồi giải quyết sau?"
Đồ Mục nhìn về phía tu sĩ khuyên can, lạnh nhạt nói: "Nói vậy vị này chính là Bệ Thần Quân của Đan Phù Tông." Chờ đối phương mỉm cười gật đầu xong, lại nói: "Tuy rằng ta là yêu tu, nhưng cũng lớn lên ở Thương Vũ, tự nhiên biết nếu để Sát Ma xuất thế, hậu quả khó mà lường được, cũng muốn đến góp sức trừ khử nó, trả lại cho đại lục Thương Vũ một cái thái bình."
Nghe được Đồ Mục nói, tu sĩ ở Vô Phương Đảo đều cảm thấy khó mà tin nổi. Lúc nào thì yêu tu thẳng ruột ngựa cũng biết nói mấy loại văn vẻ nho nhã này? Thật ra cũng không phải nói yêu tu không có đầu óc, nhưng bởi vì bản thể là yêu thú nên bọn hắn xưa nay suy nghĩ đơn giản hơn nhân tu nhiều. Hơn nữa còn kế thừa tôn sùng quan niệm cá lớn nuốt cá bé, cho nên mọi việc đều lấy thực lực nói chuyện, xem thường mấy thứ âm mưu gì đó. Nhưng giờ hãy nhìn yêu tu này xem, lời nói dễ nghe cỡ nào, trong đó ngụ ý còn vòng vo mấy trăm nghìn lần, khiến người ta không chỉ không phản bác được, còn phải cảm tạ hắn đại nghĩa, chờ sau khi diệt được Sát Ma cũng không thể bởi vì đối địch hiện tại mà động thủ với hắn.
Bởi những tu sĩ Hóa Thần này không hề cố gắng thu lại âm thanh, nên người trên đảo đều nghe được đối thoại của bọn họ, trong lúc nhất thời mọi người đều có biểu tình khác nhau, giống như lần đầu thấy được loại sinh vật yêu tu này.
Bất quá rất nhanh mọi người đều không tiếp tục để ý tới yêu tu nữa, bởi vì cái uy áp kia rốt cục thu lại, sau đó là một loại khí tức kinh khủng từ trung tâm đại thụ lan tràn ra tứ phương. Tu sĩ tu vi thấp sớm đã sợ vỡ mật, kinh hãi vạn phần.
"Sát Ma sắp thoát xác rồi!" Đan Lương trầm giọng nói.
Lúc này, một nữ tu Hóa Thần nói rằng: "Nhất định phải giúp những tu sĩ cấp thấp trên đảo mau chóng rời khỏi nơi đây, bằng không hậu quả khó mà lường được." Nàng là tu sĩ Hóa Thần của Vạn Lưu Tông, Thiện Thủy Thần Quân, là nữ tu khá thiện tâm, có tiếng tăm khá cao ở trong đại lục Thương Vũ, rất được tu sĩ các phái kính nể.
Sau khi nghe xong, Bệ Thần Quân gật đầu, sau đó thả thần thức ra, đem tin tức Sát Ma sắp thoát xác nói cho mọi người, đến lúc đó sẽ có một trận ác chiến, bảo mọi người mau chóng rời xa. Tu sĩ Hóa Thần đấu pháp, động một tí chính là các loại phép thuật hủy thiên diệt địa cao cấp, thân thể tu sĩ cấp thấp không thể nào chịu nổi, cho nên bình thường tu sĩ cấp thấp sẽ không dám tới gần, đỡ bị liên luỵ đến ngay cả nguyên thần cũng trực tiếp bị cắn giết.
Lúc này tu sĩ trên đảo đều đã có thể cử động, cảm nhận được cây đại thụ tản ra khí thế khủng bố, bọn họ cũng biết nơi đây không phải chỗ cho những tu sĩ cấp thấp bọn hắn lưu lại, nhao nhao lấy ra các loại pháp bảo phi hành để trốn đi. Trên trời từng vệt từng vệt ánh sáng xẹt qua.
Cách đại thụ chừng mấy cây số, Dung Hoán Thiên lau đi vết máu ở khóe miệng, nhìn nam nhân nọ lấy ra phi kiếm rời đi. Chỉ thấy nam nhân kia đứng trên phi kiếm, khí định thần nhàn mà chắp tay với mình, khuôn mặt đẹp đẽ khiến người ta hoài nghi giới tính vẫn không có chút biểu cảm, cất lời: "Dung đạo hữu, vậy xin từ biệt tại đây." Rồi hướng về bên ngoài đảo bay đi.
Dung Hoán Thiên cau mày, lấy ra một viên đan dược chữa thương ăn vào, sau khi cảm giác những chấn thương gân mạch do con yêu thú kia gây ra đã tốt hơn nhiều thì cũng xoay người ly khai. Bất quá phương hướng hắn ra đi ngược lại với mọi người, là bay hướng về cây đại thụ.
Vừa đi được không lâu, một bóng người tiến đến chỗ Dung Hoán Thiên.
Đó là một tu sĩ Kim Đan kỳ, đối mặt với Dung Hoán Thiên chỉ là kỳ Trúc Cơ thế nhưng lại cung kính mà hành lễ, thấy khí tức Dung Hoán Thiên bất ổn, kinh sợ nói: "Thiếu chủ, người bị thương?"
Dung Hoán Thiên gật gật đầu, ánh mắt có chút u ám, nói rằng: "Dung Tu, mục tiêu đã xuất hiện, ngươi đi thông báo cho người của Hồng Khô Lâu."
Dung Tu gật đầu, lại hỏi: "Thiếu chủ, nơi này nguy hiểm, ngài lại bị thương, ngài cùng thuộc hạ ly khai thôi."
Dung Hoán Thiên lại từ chối, lại dặn dò vài câu, hai người hướng về 2 phương hướng khác nhau mà ly khai.
Giữa không trung, trong Phi Thiên Thuyền được dán Ẩn Thân phù, Tư Lăng nhìn bóng dáng Dung Hoán Thiên rời đi, híp mắt nghĩ ngợi một chút, rồi khống chế Phi Thiên Thuyền rời khỏi Vô Phương Đảo.
Cùng với khí tức khủng bố kia càng ngày càng mạnh, tốc độ các tu sĩ cũng càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã nghe được phía sau vang lên một tiếng ầm ầm toả ra uy áp kinh người, biết là những tu sĩ Hóa Thần đó động thủ, những tu sĩ sợ bị cuốn vào trận chiến càng tăng nhanh tốc độ. Mãi đến tận khi cách Vô Phương Đảo vạn dặm mọi người mới ngừng lại.
Tốc độ Tư Lăng là nhanh nhất. Phi Thiên Thuyền trải qua cải tạo đã không giống với ngày xưa nữa, còn hơn cả những Bảo khí Phi hành khí thượng đẳng kia. Ngoại trừ cái mạt linh thức không chịu khống chế ra, Tư Lăng vẫn coi như rất thoả mãn với chiếc Phi Thiên Thuyền này. Bất quá Tư Lăng cũng không đi quá xa, cách Vô Phương Đảo khoảng ngàn dặm thì dừng lại, trong lòng cân nhắc có nên nhân cơ hội này mà bỏ rơi Trọng Thiên luôn hay không, hắn sẽ trực tiếp chạy lấy người.
Trọng Thiên chạy một cái liền không thấy bóng dáng, Tư Lăng tuy rằng không biết nó muốn làm gì, nhưng liên tưởng tới hành động hưng phấn lúc nó nhìn thấy trái tim Sát Ma, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được nó tuyệt đối là muốn đi kiếm đồ tốt. Nếu nó tự chạy đi, Tư Lăng cảm thấy đây là một thời cơ tốt để bỏ rơi nó. Bất quá lại có chút rối rắm, hình như Trọng Thiên có cái mũi chó, bất luận mình chạy bao xa, nó đều có thể lần theo mùi mà mò tới.
Bỏ đi hay là ở lại, thật là một vấn đề!
"Tư công tử, chủ nhân đâu? Chủ nhân đi nơi nào?" Tiểu Yêu Liên tròn vo ôm viên linh quả lăn lại đây, vô cùng lo lắng hỏi.
Vốn đang suy tính bỏ lại con yêu thú rồi chạy trốn, Tư Lăng nhìn thấy Tiểu Yêu Liên, trong lòng thở dài. Nơi này còn có một con không phải nhân loại đang theo dõi hắn, nếu giờ hắn chạy, để Trọng Thiên biết được, hậu quả là mình có thể sẽ bị nó cắn mấy cái. Đương nhiên, Tư Lăng có thể đồng thời quăng luôn cả Tiểu Yêu Liên, vậy thì không còn ai theo dõi mình nữa, chạy trốn tuyệt đối có bảo đảm. Nhưng kỳ quái chính là, Tư Lăng nghĩ tới phải bỏ rơi Trọng Thiên để không bị nó ức hϊế͙p͙ nữa, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới chuyện vứt bỏ Tiểu Yêu Liên nhát gan vô dụng này. Nếu hiện tại hắn bỏ mặc nó, có lẽ với sự nhát gan của nó, nó sẽ khóc trời khóc đất, sau đó rất nhanh sẽ bị người ta phát hiện rồi trực tiếp nuốt nó thăng cấp.
"Tự nó chạy đi rồi. Tiểu Hồng, ngươi biết chủ nhân ngươi muốn làm gì không?" Tư Lăng túm lấy Tiểu Hồng, cười híp mắt dò hỏi.
Tiểu Yêu Liên run lên, hiểu rõ tâm lý sợ dính phiền phức của Tư Lăng, nhưng chủ nhân của nó lại thích đâm đầu vào mấy nơi phiền phức đó. Nó cẩn thận mà nói: "Chủ nhân hẳn là đi tìm Sát Ma... A --- ----" hét lên một tiếng, Tiểu Yêu Liên rơi xuống bàn. Bởi thân thể quá mềm quá dẻo, thân thể tròn tròn giống như cầu bật lên bật xuống ở trên bàn mấy lần rồi mới mềm nhũn mà gục xuống bàn, trong mắt ngấn hai dòng lệ, oan ức mà nhìn Tư Lăng.
Chính vào lúc này, khoảng không trên Vô Phương Đảo đột nhiên bay lên khói đen ngập trời. Khói đen giống như có thần trí, quay cuồng không ngớt, trong làn khói dường như đang nhốt một con mãnh thú, thỉnh thoảng phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc, sau đó khói đen từ từ lan ra bốn phía, mãi đến tận khi cả hòn đảo đều bao phủ bởi khói đen. Trận khói đen giống như một cái bình phong thiên nhiên, không chỉ khiến người ta không thể nhòm ngó tình huống trên đảo, ngay cả thần thức cũng không thăm dò vào được.
Tư Lăng cẩn thận mà khống chế phi thuyền tiếp cận, ở cách Vô Phương Đảo 500 dặm, nhìn thấy một vài người bóng người, phần lớn là đang đứng ở trên linh kiếm, trong đó thế mà lại có Tô Hồng Phi và Liễu Thành Phong. Bọn hắn đứng ở trên một thanh đại kiếm màu đen dài hai mươi mấy trượng rộng mười trượng, chính là trọng kiếm của Liễu Thành Phong.
Nhìn thoáng qua rồi cũng không tiếp tục để ý tới nữa, Tư Lăng cùng những tu sĩ kia đồng thời quan tâm Vô Phương Đảo, nhưng làn khói đen này mãi không tiêu tan, cái gì cũng không nhìn thấy.
Cứ như vậy qua mấy canh giờ, một luồng ánh sáng trắng phá tan khói đen, trong làn khói đen phát ra một tiếng hét thảm thiết, không thể không co rút lại, sau đó dừng lại ở trên không trung của cây đại thụ. Nó hóa thành một con quái thú hình dạng dữ tợn nhưng không có mặt, con ngươi tà ác đỏ rực nhìn chăm chú hơn mười người tu sĩ Hóa Thần trên đảo.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ ràng tình huống trên Vô Phương Đảo