Chương 7: Gặp phải vận cứt chó
“Hoàng đế ngài trạch tâm nhân hậu, nhất định sẽ tha thứ tiểu nhân. Nếu ngài có thể... Có thể tha thứ thảo dân, thảo dân nguyện kết cỏ ngậm vành, ch.ết cũng... hi sinh oanh liệt?” Hả? Nửa bài cuối là như thế nào nhỉ?
Đắm chìm trong đó, tinh tế tìm tòi còn từ ngữ nào có thể dùng để nịnh hót. Sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó rất không hợp lý.
Quả nhiên từ từ ngẩng đầu, phát hiện chung quanh, trong nháy mắt đèn đuốc trở nên sáng trưng, nhìn quanh vừa thấy, khi nào thì... Đến đây nhiều quần chúng vây xem như vậy.
Chẳng lẽ là... tiếng khóc của nàng quá lớn?
Xung quanh bốn bức tường thành Thiên Lao, chỉ thấy một đám thị vệ giơ cây đuốc, đứng thẳng sắp hàng chỉnh tề. Tư thế này như là vây xem con khỉ làm xiếc, còn xem cực kỳ nghiêm túc.
Mà, con khỉ chính là bản thân.
Dọn ra một bàn tay xoa xoa nước mắt, nhất định là bản thân rất nhập tâm.
Không đúng, vì sao bỗng nhiên có một loại cảm giác Hoàng đế cố ý làm nàng xấu mặt? Không đến mức...
Ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, nửa là nghi hoặc xem hắn.
Lại phát hiện dưới đèn đuốc sáng trưng, ngũ quan càng thêm mê người, ẩn ẩn tươi cười cũng như là tẩm gió xuân, trách không được thế nhân nói hắn hiền lành, dung mạo kinh thế hãi tục này cũng đủ áp đảo khí chất.
Sở Duy Ngọc thừa dịp nàng ngẩn người lơi lỏng, rút chân ra, mỉm cười nhìn nàng một cái, tiện đà hồi phục bộ dáng cao quý trước sau như một, thanh âm không nóng không lạnh nói, “Thừa Tướng nữ, cứu giá có công, vô tội phóng thích.”
Lâm Nghiên trợn mắt há hốc mồm nghe, trong lúc nhất thời giống như nghe được tiếng gọi xuân về hoa nở, ở bên người nàng lưu chuyển, trôi nổi ~
Đây chính là hoàng thượng chính miệng nói, nhất ngôn cửu đỉnh, tự bản thân là gặp phải vận cứt chó, đây là Hoàng đế tâm ngoan thủ lạt kia sao? Nàng sẽ không là đang nằm mơ đi, cả người đều có chút bay bổng như đang ở trên mây ~ nàng lại sống rồi.
”Cảm ơn soái ~ tạ chủ long ân!” Sau một lúc lâu, Lâm Nghiên phản ứng kịp, vẻ mặt trăm hoa đua nở xem Sở Duy Ngọc, giống như thấy được thiên thần.
”Lâm Nghiên.” Sở Duy Ngọc coi như đối nàng phản ứng cực kì vừa lòng, lại gọi một tiếng nỉ non đầy thâm ý, khóe miệng còn cười cười khó lường.
Làm Lâm Nghiên cảm thấy như là có nhược điểm dừng trong tay hắn, hoặc là hoàng thượng nhận thức nàng, bằng không vì sao mỗi lần kêu tên của nàng đều có thâm ý như vậy.
Lâm Nghiên theo ý của hắn, gật gật đầu, ngượng không dám bật nhảy lên, tỏ vẻ muốn bắt tay để bày tỏ cảm kích.
Nhưng mà trong chớp mắt nàng vươn tay này, hắn dĩ nhiên xoay người, bóng dáng tuấn lãng trong đám thị vệ vây quanh dần xa, ánh lửa sáng rực cũng theo đi.
Thật sự là trời sinh Đế Vương, Lâm Nghiên lắc lắc đầu, vỗ vỗ mặt, cảm thấy ở trước mặt hắn năm mê ba man, mà mỗi lần hắn rời đi, đều làm cho nàng cảm thấy một hồi choáng váng.
”Ta đưa ngươi trở về.” Đợi cho mọi người đều rời đi, ngocthuybachdang Lâm Nghiên một mình dưới ánh trăng ngẩn người. Sau lưng có ánh mắt không biết đã nhìn nàng bao lâu, trong bầu không khí lạnh như băng, hắn nhẹ nhàng mở miệng.
Lâm Nghiên xoay mặt vừa thấy, lại là Thiếu Thi đại nhân, nhân sinh thật đúng là kỳ diệu. Mấy canh giờ phía trước, hắn còn cả ɖú lấp miệng em đưa nàng bỏ tù, chính là mấy canh giờ sau, hắn liền lại đưa nàng trở về.
Lâm Nghiên nghĩ, khóe miệng không khỏi toát ra nụ cười, thật muốn hung hăng cự tuyệt một phen, đáng tiếc... Nàng không biết đường về Tướng phủ.
Trên xe ngựa, Lâm nghiên tinh thần sáng láng nhìn Thiếu Thi Trạch, muốn nói lại thôi.
Một bên, Thiếu Thi Trạch đại để là cảm thấy ánh mắt của nàng, hơi hơi liếc nàng một cái, đợi nàng mở miệng.
Lâm Nghiên kỳ thực nội tâm rất là rối rắm, đã còn sống như vậy nên quý trọng, định hỏi hắn vài câu về thân thế, nhưng là lại làm sao có thể mở miệng?
Mới mở miệng liền lộ rõ, nhưng là không hỏi lại sớm muộn gì sẽ lộ tẩy, chẳng lẽ muốn học phim truyền hình nói bản thân mất trí nhớ rồi hả?
”Nói thẳng không ngại.” Thấy nàng lâm vào rối rắm, Thiếu Thi Trạch nhíu nhíu mày, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
”Ừm... Ngươi nói Hoàng đế vì sao thả ta?” Lâm Nghiên trái lo phải nghĩ, vẫn là nói không nên lời bản thân mất trí nhớ.
”Thánh thượng trạch tâm nhân hậu, mọi người đều biết.” Hắn nghe thế, sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng lại là một bộ nghiêm trang mà lại trung thành và tận tâm.
Lâm Nghiên sắc mặt không khỏi rút rút.
Lý do như vậy, nàng còn không bằng nói bản thân mất trí nhớ rồi.
”Vậy hắn sẽ không gây khó dễ với ta đi?”
“...”
Thiếu Thi Trạch không dám đoán tâm tư Đế Vương, lại càng không nói cho nàng khúc mắc giữa triều đình và Tướng phủ, Hoàng đế có hành động, hắn chỉ có thể nghe theo.
Mà nàng không rõ chuyện lại có rất nhiều, những thứ đó đặt ở dĩ vãng nàng căn bản không hiểu không hỏi, thậm chí không để ý đến những vấn đề đó. Hôm nay lại phá lệ khác thường, hắn bỗng nhiên có chút sợ hãi nàng như vậy. Sợ nàng hỏi, hoàng thượng vì sao đêm khuya đến Thiên Lao, lại vì sao hưng sư động chúng mang đến đây nhiều thị vệ như vậy, bao gồm hắn sắp đặt người ở trong tù.
Nàng cho rằng hết thảy trùng hợp thiên thời địa lợi, hắn cũng không có thể giải thích, gắt gao giấu ở trong lòng, không đi đụng chạm tới thù hận, cùng bóng ma trong lòng nàng.
”Ngươi liền không hỏi gì khác?” Lâm Nghiên thấy hắn như là không nghe được vấn đề, cau mày, im lặng một hồi, giống như nghiêm cẩn lại giống như buồn cười tự hỏi.
”Ngươi muốn cho ta hỏi cái gì?” Thấy hắn kỳ quái vượt qua vấn đề của bản thân, Lâm Nghiên giống hòa thượng sờ không được đầu.
”Quả nhiên vẫn không xong sao?!” Không ngờ hắn chợt giằng co ánh mắt nàng, giọng điệu đều có chút hung tợn không khống chế được.
Lâm Nghiên hé mắt, nghĩ rằng đứa nhỏ này chắc là phát bệnh, xem ra Tướng phủ đại tiểu thư cùng hắn thật đúng có việc, nhưng là bản thân lại không biết hỗn loạn trong đó, liên quan gì tới nàng.
Nghĩ, liền theo ý của hắn, không nói một lời, im lặng ở trong xe ngựa giả bộ buồn ngủ.
Trong xe ngựa, yên tĩnh gần như đáng sợ, mỗi một phút đều như dày vò, Lâm Nghiên nhưng là nghĩ suốt, bắt đầu tưởng tượng thấy đến Tướng phủ, nàng phải phản ứng như thế nào. Dù sao nàng không biết trước đây đại tiểu thư tính tình dạng gì, nhưng mà dựa theo thái độ của "Bạn lâu năm" này xem ra, Lâm Nghiên xác nhận là một người xảo quyệt mạnh mẽ, không chịu để tâm.
Như vậy càng dễ làm.
Xe ngựa rất nhanh đến Tướng phủ, mạnh dừng lại, Lâm Nghiên đã sớm chuẩn bị tốt, khuôn mặt tươi cười nói, “Cảm ơn ngươi, ta đi trước một bước.”
”Ta đưa ngươi.” Hắn giống như không có nghe đến lời của nàng, vươn tay định đỡ nàng, cũng là mặt lạnh lập tức xuống xe.
”Thiếu Thi đại tướng quân, còn làm phiền ngài tự mình đi một chuyến rồi.” Vừa xuống xe ngựa, chỉ thấy ngoài cửa tướng phủ xếp đầy người, xem ra là tới nghênh đón nàng.
”Mọi người... Chào.” Lâm Nghiên vừa xuống xe liền thân thiện vẫy tay, sau đó chợt dừng giữa không trung.
Vì sao người người thấy nàng đều mặt lạnh?
Mà lúc "Thiếu Thi đại nhân" xuất hiện thế nhưng thái độ chuyển hoán quá nhiều, còn xưng hô hắn là "Đại tướng quân?"
Chẳng trách trên người hắn luôn có cảm giác lạnh lùng ngay thẳng, là vị tướng quân sao?
”Thiếu Thi Tướng quân một đường vất vả, mau vào trong phủ ngồi một chút.”