Chương 17: Logic của nữ phụ cặn bã
Edit:ngocthuybachdang.
Lâm Nghiên không rõ Thanh Mộc bỗng nhiên dùng loại ánh mắt vui mừng kiểu "Nhà có con gái mới lớn" xem bản thân là cái gì quỷ. Chẳng qua, nàng báo thù, mục tiêu minh xác, thái độ kiên định.
Đã Thanh Mộc rất rõ ràng nghe thấy được, là Tô Cẩn Tịch cùng nha hoàn Ngọc Thanh tát phấn hoa ở trên quần áo, như vậy...
"Nha đầu, theo như ngươi nói, ta rất ít ở lại Tướng phủ, Tô Cẩn Tịch lại làm sao mà biết ta đối Ngọc Điệp mẫn cảm?" Lâm Nghiên nhíu nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, chẳng lẽ sau lưng còn có kỳ quái, còn có người muốn hại Lâm Nghiên?
"Mẫn cảm? Kỳ thực việc này nô tì cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ lúc tiểu thư mười tuổi, cùng thiếu thi Tướng quân đi du ngoạn, ngocthuybachdang đến gần vườn Ngọc Điệp thì phản ứng giống như tối hôm qua, rất là khủng bố, từ đây tiểu thư sẽ lại không dám đụng vào hoa mai đó nữa."
Cho nên... Việc bản thân đối hoa mai mẫn cảm, Thiếu Thi Trạch còn có một phần?
"Tiểu thư... Thiếu thi Tướng quân, hắn sẽ không." Thanh Mộc gặp sắc mặt của nàng biến đổi, có chút không thể tin giải thích nói.
"Sẽ không? Hắn đại khái mới là người hận tiểu thư nhà ngươi nhất." Lâm Nghiên cắn thật nặng mấy chữ tiểu thư nhà ngươi, hoặc như là đối một người nào đấy cắn thật sự nặng.
Cường điệu xuống tay, tiêu diệt từng bộ phận.
Lâm Nghiên phỏng chừng là tuyệt đối không nghĩ tới, mới sống lại có mấy ngày, bản thân liền biến thành nữ phụ cặn bã mà ngay từ đầu nàng sợ nhất.
Dù sao muốn đối nghịch với nữ chủ, là muốn thời khắc làm tốt chuẩn bị hy sinh, nhưng mà... Kịch bản ngay từ đầu, hẳn là có chút ưu việt cho nữ phụ đi?
" Tiểu thư, bây giờ mặt ngài đã như vậy, chúng ta có phải đã mất cơ hội tới hoàng cung không ?" Thanh Mộc nhìn Lâm Nghiên trầm tư đến ngẩn người, thần sắc bi thương.
"Thế nào không đi? Nàng càng không muốn chúng ta đi, chúng ta càng là muốn đi." Nhìn vết sẹo dữ tợn trong gương, Lâm Nghiên cười đến rất là ma tính.
Thanh Mộc xem tiểu thư nhà mình, giờ phút này tuy rằng tạm thời hủy dung , nhưng là toàn thân phát ra ánh sáng, làm người khác lóa mắt.
Lâm Nghiên hướng nàng còn đang ngây người ngoắc ngón tay, sau đó dặn dò.
Màn đêm rất nhanh buông xuống, cho đến sáng sớm, Tướng Phủ Tây Uyển vẫn còn chìm trong màn sương, vẫn yên tĩnh như trước, mà ngoài cửa lớn của Tướng phủ lại hoàn toàn tương phản, nha hoàn gã sai vặt đã sớm xếp hàng, vô cùng náo nhiệt chuẩn bị vào cung rồi.
"Ngọc Thanh, ngươi đi thúc giục tiểu thư thế nào còn chưa có xong, cũng không thể chậm trễ canh giờ." Tướng phủ đại phu nhân quần áo phú quý, trên cổ quấn một vòng áo lông cáo, ngocthuybachdang trong tay đỡ lò sưởi, đứng ở bên cạnh xe ngựa, ánh mắt nhìn trong phủ, thần sắc hơi có chút vội vàng xao động.
"Phu nhân đừng vội, tiểu thư lần đầu vào cung, tự nhiên muốn trang điểm cẩn thận, lập tức sẽ ra ngay." Nha hoàn Ngọc Thanh an ủi cười cười, đối với phu nhân nịnh nọt, bộ dáng cực kỳ nhẫn nại.
Đại phu nhân chỉ biết sủng nịch nhìn về trong phủ, nhìn Thừa tướng im lặng không tiếng động đứng bên cạnh, đối Ngọc Thanh nói, "Sắc trời không còn sớm, ta cùng với lão gia đi trước vào cung, ngươi phải chăm sóc tiểu thư cẩn thận, ghi nhớ vào cung, không thể mất lễ nghi."
"Được rồi, được rồi, cẩn tuân mệnh lệnh của công chúa, ngài đã nói thật nhiều lần." Ngọc Thanh lấy lòng đỡ nàng vào kiệu.
"Ngươi nha đầu kia..." Dù sao người người đều biết, Tướng phủ phu nhân là tiểu cô của hoàng thượng, là Triêu Lộ công chúa thanh danh hiển hách năm nào, tự nhiên là chú ý nhất lễ tiết.
Ngọc Thanh thấy xe ngựa của Thừa Tướng cùng phu nhân lộc cộc biến mất ở tầm nhìn, mà trong tướng phủ vẫn như cũ không có động tĩnh gì, bước chân liền hơi có chút sốt ruột đi vào.
Phía sau, cạnh tường đỏ có một bóng người lặng lẽ đi lại, hướng tới gần xe ngựa.
"Tiểu thư của ta, ngài đều chuẩn bị suốt một buổi chiều , thế nào còn chưa có xong, chẳng lẽ muốn cho... Thánh thượng chờ ngài hay sao?" Ngọc Thanh vừa đến khuê phòng của Tô Cận Tịch, liền khẩn cấp cười đùa nói.
"Nha đầu ch.ết tiệt kia, nói bậy bạ gì đó." Tô Cận Tịch nghe nói sắc mặt đỏ lên, hờn dỗi nàng một câu.
Ngọc Thanh duyên dáng lượn lờ đi tới, thấy trong gương đồng khuôn mặt Tô Cận Tịch lớn cỡ bàn tay, da trắng mịn như mỡ đông, mi cong như lá liễu, mũi thẳng, thấy thế nào cũng đều làm cho người ta không tự chủ được sinh ra trìu mến.
"Tiểu thư xinh đẹp xuất trần như vậy, cho dù là thánh thượng... Sợ là cũng sẽ nhiều lần xem đi." Ngọc Thanh giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, nhíu mày, ở bên tai nàng thấp giọng trêu đùa.
"Càng ngày càng không đứng đắn rồi!" Tô Cận Tịch cầm lấy hộp son trên bàn, đánh nhẹ vào trên đầu nàng một chút, khuôn mặt lại càng thêm hồng rực.
Từ ngày đó, trộm liếc mắt một cái thấy dung nhan thánh thượng, trong đầu óc nàng liền chỉ có hình ảnh một người, khuôn mặt tôn quý như vậy, khí chất hồn nhiên như vậy, ngocthuybachdang tuyệt thế Vô Song, nàng nhưng lại chưa từng thấy quá.
Đó là Trường Nghi vương của các nàng, là nam tử nàng chưa từng dám mơ tưởng, đúng là mê hoặc lòng người như thế, làm nàng vừa loáng thất sắc.
"Ngọc Thanh, chúng ta đi thôi." Tô Cận Tịch mang theo một cái trâm cài bạch ngọc cuối cùng, trông có vẻ mềm mại thoát tục, liền cả chính mình cũng hơi hơi vừa lòng gật gật đầu.
"Được rồi..." Ngọc Thanh mím môi, nghẹn cười đắc ý, gần quan được ban lộc, bản thân tiểu thư hiện tại sinh ra tâm vào cung, về sau nói không chừng, tối nay qua đi, nàng chính là người hầu hạ nương nương trong hoàng cung.
...
"Không nghĩ tới Thanh Mộc cô nương tâm địa thật tốt, kêu chúng ta đi ăn điểm tâm, nhưng là người bình thường ăn không đến."
"Đúng vậy, chẳng qua hôm nay tiến cung, xem là không có chủ tử của nàng, đại tiểu thư của chúng ta đâu."
" Vậy không bình thường sao, đại tiểu thư không biết còn ở trong phủ này mấy ngày nữa..."
Tô Cận Tịch cùng Ngọc Thanh lúc đi ra, xa xa liền nghe thấy mấy gã sai vặt, đang nói nhỏ cái gì.
Ngọc Thanh xem xét bọn họ liếc mắt một cái, nghĩ đến là bị dung mạo của tiểu thư nhà mình kinh sợ , nhíu mày làm bộ trách cứ một tiếng, đỡ Tô Cận Tịch đạp lên xe ngựa, bản thân đi theo phía sau, bất chợt đưa tay vuốt tóc, để che dấu bản thân hưng phấn khó diễn tả bằng lời.
Mà Tô Cận Tịch, đợi nàng cúi đầu tiến vào xe ngựa, còn chưa có phản ứng kịp cái gì, liền bị Lâm Nghiên túm đi vào, gắt gao bụm miệng.
"Ưm ưm ~" Tô Cẩn Tịch thấy thế, thanh âm nhỏ bé giãy dụa yếu ớt bị tiếng kêu khởi kiệu bén nhọn của Ngọc Thanh che lấp đi.
"Đừng lên tiếng!" Lâm Nghiên tới gần bên tai nàng, hạ giọng, hung tợn uy hϊế͙p͙ nói.
Mà Tô Cẩn Tịch hiển nhiên không chỉ có bị biến cố dọa đến, càng là vì vô số vết cào trên mặt Lâm Nghiên làm cho kinh hãi.
"Sao vậy tiểu mỹ nhân? Sợ hãi rồi hả? Sợ hãi mà ngươi còn ra tay nặng như vậy!" Lâm Nghiên thấy biểu cảm hoảng sợ vô tội của nàng, không khỏi lửa giận dâng lên, bóp cằm của nàng, một bộ du côn lưu manh cười lạnh.
"Ngươi... Không cam lòng chuyện của ta." Tô Cận Tịch bị tư thế và khuôn mặt của nàng làm sợ tới mức ch.ết khiếp, thân thể mềm mại run run.