Chương 13: Gặp lại cố diệp ninh

Trong khung cảnh xác xơ tiêu điều, tang thi gào rống xa xa. Trước một toà căn cứ hùng vĩ có một cỗ xe thùng gia cố chắc chắn dừng lại.


Người trên xe lần lượt đi xuống, trên gương mặt ai cũng có đôi nét mệt mỏi do đường xá xa xôi nhưng không tiều tuỵ yếu ớt như các đoàn khác. Một cô gái có gương mặt thanh tú và mái tóc ngắn đến cổ đi xuống sau cùng. Nếu đám người Cố Tĩnh Huyên ở đây chắc chắn sẽ nhận ra gương mặt kia giống hệt Cố Minh Tuyền - nữ nhân ngu xuẩn sở hữu đầu óc ngoài hành tinh mà họ đã phế đi 2 năm trước.


Diệp An cũng không biết vì sao cô lại ở đây. Lúc chìm vào bóng tối sau khi bị lửa điện của Cố Minh Hi bao trùm, tỉnh lại cô đã thấy mình quay về rồi.


Thở dài một hơi. Cô đã ở đây được hơn 1 năm. Chính xác là 1 năm 4 tháng. Tự thân mình lăn lộn trong mạt thế cô mới biết lúc xưa mình được bảo bọc che chở kĩ lưỡng đến bao nhiêu.


Cô đã giết vô số tang thi bằng dị năng của mình. Đúng vậy, trong mắt mọi người trong chiếc xe này đều biết cô là một cô gái không dễ chọc. Không chỉ một đao giết ch.ết hai kẻ trong đoàn có ý định ɖâʍ ô với cô mà còn dùng Băng hệ càn quét sạch sẽ hơn 100 con tang thi tập kích. Và cô còn dùng dị năng Tinh Thần hệ điều khiển tang thi tấn công tang thi rất đáng sợ.


Bây giờ, tên thủ lĩnh của đoàn này sợ cô một phép không dám làm gì chọc cô mất hứng. Hắn còn không biết vì sao trong đoàn lại có một vị tiểu tổ tông này nữa a...


available on google playdownload on app store


Trên một đường về đến căn cứ thủ đô, tang thi bị uy áp vô hình của Diệp An phóng ra sợ mất dạng không dám ho he. Nên họ rất thuận lợi về căn cứ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.


Đến lượt mình tiến vào máy kiểm trắc. Diệp An thần tình lạnh nhạt đứng đó mặc cho sóng âm sắc tím liên tục quét lên người.
Bảng điện tử dần hiện lên các thông tin khiến nhân viên kiểm tr.a cũng phải trợn mắt khiếp sợ. Giọng máy tính đều đều vang lên:


”Băng hệ dị năng: cấp 4 sơ kỳ. Đã biến dị”
Rè rè....
”Tinh Thần hệ dị năng: cấp 3 trung kỳ. Đã biến dị”
Rè rè....
”Lôi hệ dị năng: cấp 3 đỉnh phong”
Rè rè....
”Thể chất đạt cấp 7”
Rè rè....
”Phát hiện đã từng trải qua thực vật biến dị cải tạo”


Rè rè...
”Không có dấu hiệu bị nhiễm virut tang thi. Không phát hiện vết thương ngoài da”
”Hoàn tất quá trình quét”
”Hợp cách”
Nhân viên kiểm tra:....
Đội trưởng đoàn:....
Mọi người đi cùng:....
Người qua đường:....
Diệp An: (đến việc bị thực vật biến dị nuốt nó cũng biết?)


Hồi thần lại, nhân viên kiểm tr.a hơi kích động cấp cho Diệp An huy hiệu công dân cao cấp. Hưởng các chế độ đãi ngộ tốt nhất trong căn cứ. Những kẻ đi cùng dù thèm nhỏ dãi muốn được chia chút lợi tức nhưng chân cũng không dám động để mặc cô gái họ Diệp kia ung dung bước đi khỏi tầm mắt.


Đùa sao mà bảo họ lại đòi chia lợi tức. Cả dọc đường cô ta âm trầm quỷ dị chỉ cử động với hai mục đích duy nhất, ăn và chém giết tang thi. Hơn nữa có lần mọi người đang ngủ say thấy cô ta bật dậy, mọi người tưởng có tang thi tập kích nên nhanh chóng bật dậy theo thì cô ta đã chạy mất dạng vào trong rừng.


Một lát sau họ nghe được tiếng dã thú gào thét, không phải tiếng hưng phấn gặp con mồi mà là tiếng đe doạ đối phương mau cút đi a...


Chẳng mấy chốc cô ta đã xuất hiện tay lôi theo một con Hổ biến dị to như con voi. Thản nhiên bẻ răng của nó ngắm ngía thần sắc hài lòng chấp nhận làm vũ khí sau đó vứt lăn lóc cây kiếm cũ làm bằng ngà voi biến dị và con súc sinh gặp vận rủi vào đám người dụng ý “thích làm gì với nó thì làm”


Nên họ ngộ ra chân lý nếu muốn sống an toàn đừng động vào cô gái họ Diệp.


Thỉnh thoảng trên đường cô sẽ săn bắt một chút lấy cái gì đó từ thú biến dị mà họ không biết, sau đó ném cả con lại về phía họ cho họ nấu nướng ăn bổ sung năng lượng. Còn cô đã khoét sẵn một tảng thịt lấy điện lôi từ từ nướng chín..


Cmn lấy dị năng ra nướng thịt chắc chỉ có mỗi nữ quái vật này mới làm a..
Hoá ra thịt thú biến dị có thể ăn... họ ăn một chút thịt cũng thấy cả người khoan khoái lên nhiều vì vậy khí sắc của mọi người trong đoàn đều hồng hào hơn người khác nhiều lắm.


Về phần Diệp An sau khi ly khai khỏi cổng căn cứ liền một vòng dạo quanh căn cứ thủ đô. Thả tinh thần lực đan thành chiếc lưới mảnh như tơ nhện bao trùm khắp ngõ ngách trong căn cứ. Diệp An liền tìm được đám người cô muốn tìm.


Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh cùng đám người Mặc Sở Minh. Họ đang vui vẻ ăn uống tại một nhà hàng lớn trong căn cứ.


Khi nhìn đến nét mặt của Nam Cung Lãnh Dạ, Diệp An thấy trán ẩn ẩn đau, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên cái trán trơn láng. Cô bỗng thấy e ngại việc mình đến căn cứ thủ đô này là đúng hay sai.


Bỗng người đang vui vẻ cầm một cái chân gà to như chân chó cho vào miệng động tác đình chỉ liếc về phía bắt nguồn của các sợi tinh thần lực.
Diệp An hoảng hốt khi nhìn ánh mắt đó, vội vã thu tinh thần lực lại rồi chạy thật nhanh về phía khu đông dân cư nhất.


”Chu Nhi. Sao vậy? Gà không ngon sao?” Hạ Kỳ Phong kỳ quái nhìn Chu Nhi đang gặm đùi gà bỗng ngẩng mặt lên đôi mắt sắc như dao liếc về phía cửa sổ. Rõ ràng ở ngoài cửa có gì đâu a...


”Có kẻ mang tinh thần lực rất mạnh vừa tiếp cận thăm dò. Em thấy hắn thả sợi tinh thần bao trùm phạm vi rộng bằng cả thành phố”


”Có kẻ mạnh như vậy ở đây sao? Nếu sớm có thì chúng ta đã biết. Hay là hắn ta mới nhập vào căn cứ nhỉ?” Mặc Sở Minh đẩy đẩy gọng kính vàng híp híp mắt tính toán. Không biết là bạn hay thù.


”Có thể năng lực hắn đang ở cấp 3. Lúc nãy em định tóm tinh thần lực của hắn men theo sợi tơ hắn thả thì hắn đã thu lại rất nhanh rồi. Hắn biết em hay sao đó mà chạy trốn nhanh vậy” Cô bé Chu Nhi vừa gặm đùi gà khổng lồ vừa nhồm nhoàm nói.


Đúng vậy. Đây là đội ngũ đã biến Cố Minh Tuyền thành phế nhân.
Chu Nhi. Cô bé còn nhỏ xíu đã sở hữu dị năng hệ tinh thần cấp 4, là người 2 năm trước đã phá huỷ tinh thần của Cố Minh Tuyền bằng chạm một ngón tay.


Hai cậu bé ngồi hai bên Chu Nhi là Minh Tu - sở hữu hệ Kim và Tốc Độ, Hạ Kỳ Phong - sở hữu hệ Ám và Độc hiếm có. Cả hai cậu bé này là người đã thay mặt cả nhóm khống chế Cố Minh Tuyền khiến cô chật vật như từ hố sâu có quái thú chui ra.


Bên cạnh nữa là Mục Hoằng - cường hoá thân thể và Mặc Sở Minh - hệ Thuỷ cao cấp. Cánh tay đắc lực của Nam Cung Lãnh Dạ và đã theo anh từ lâu trước khi mạt thế tới.


Người đàn ông xuất chúng lạnh nhạt ngồi kia thỉnh thoảng ôn nhu gắp thức ăn cho cô gái bên cạnh là Nam Cung Lãnh Dạ. Người đã dùng lửa biến dị khắc lên trán cô dòng chữ “Vong Ân Bội Nghĩa”, người mà Cố Minh Tuyền đã từng rất mê đắm.


Còn cô gái được Nam Cung Lãnh Dạ gắp thức ăn cho kia chính là Cố Diệp Ninh. Chính cô đã đưa Liệt Băng vào cơ thể Cố Minh Tuyền biến cô thành băng nữ người không ra người quỷ không ra quỷ.






Truyện liên quan