Chương 88: Về nhà
Cô gái họ Diệp muốn thử xem mình được sủng ái như lời Nhất Diễm nói đến đâu nên liền thử xin Nam Cung Lãnh Dịch về nhà. Đương nhiên là không được đồng ý rồi. Đùa sao mãi mới để chuyện tình diễn biến tốt lên một chút đã thả người về, thì cá là mấy người cuồng em gái Diệp gia kia sẽ "hi sinh đến giọt máu cuối cùng" để giấu em gái cưng của họ đi không ai tìm được đến cuối đời. Lúc đó thì ai đen đủi? Đám thuộc hạ thân tín là họ đây chứ ai. Dễ lắm lão đại sẽ nói câu "mấy người ăn no rửng mỡ đến Diệp gia bé xíu cũng không giải quyết được?" Lúc đó thì xong đời.
Điển hình là ông Kim Ảnh, tiếp đó là Nhất Diễm. Vì sao ư? Vì ngay khi cô gái họ Diệp kia nói xin về nhà Nhất Diễm tưởng bản thân đã qua cơn hoạn nạn lập tức bị lão đại bóp vỡ ngọc không gian đá thẳng cửa đến đảo M không một lời trăn trối.
Dẫn đến tình hình là Tĩnh Sa hắn đây phải thay Nhất Diễm ngu ngốc tiếp quản các công việc cho đến khi hắn lấy được đoá Linh Sơn trên đỉnh núi cao nhất đảo M mang về.
Năng lực của cô gái họ Diệp kia không biết cao minh đến đâu. 5 người thì đã cho 2 người đi du lịch đảo quái vật rồi có khi nào Tĩnh Sa hắn là người tiếp theo không a...
Dù sao Nam Cung Lãnh Dịch cũng là người dễ mềm lòng với cô gái nhỏ của hắn. Thế nên sau một hồi năn nỉ Diệp An đã được phép về nhà nhưng chỉ được về 3 ngày, và Nam Cung Lãnh Dịch lấy cương vị là chủ nhân sẽ tận chức tận trách đưa cô về nhà an toàn.
Cho dù Diệp An có thầm mắng hắn biến thái bao nhiêu lần đi nữa cô vẫn phải cố gắng nở nụ cười từ bi đồng ý. Vì cái kẻ vô sỉ kia mỗi ngày đều nhân cơ hội nhắc nhở cô nhớ.
- Đừng quên vì ai cho tôi một trượng băng nên tôi mới sơ sẩy trúng độc tang thi. -
- Đừng quên cô nợ tôi 2 mạng.-
- Đừng quên cô đang là thuộc hạ của Nam Cung Lãnh Dịch này. Đã là thuộc hạ thì phải ở bên chủ nhân mọi lúc mọi nơi, chủ nhân triệu tập trong vòng 10 phút không có mặt sẽ bị phạt. Còn phạt cái gì, cái tên Lam Dực cũng không phải trưng bày mới lớn mạnh.-
Cho nên là lúc khởi hành về Diệp gia, đoàn siêu xe cao tần đen bóng, nổi nhất là chiếc màu bạc chở Nam Cung Lãnh Dịch và Diệp An cứ thế diễu trên cung đường lên khu biệt thự nhà họ Diệp khiến người thường hai bên hoa cả mắt. Không chỉ đơn giản do đoàn này đều là những chiếc xe nằm trong danh sách có giá trị cực kỳ xa xỉ, mà còn là cỗ máy chiến đấu bất khả xâm phạm có thể tiêu diệt được cả một quân đoàn lên đến hơn 1000 người không mảy may xước xát.
Chưa kể ký hiệu cờ xanh lam đặc trưng của Lam Dực bay phần phật trên chiếc xe dẫn đầu ai mà chẳng có vài phần run rẩy.
Đi hết đoạn đường dây thường xuân tím là đến cổng biệt thự Diệp gia, ba cha con Diệp Vĩnh Thành và Tề quản gia nghe người canh gác báo Diệp An về một cái là đã sốt sắng đi đi lại lại trước sân chờ người rồi.
Thấy chiếc xe bạc dừng lại, Diệp Vĩnh Thành định ra trước đón con gái thì thấy một người đàn ông mặc vest xanh dương đậm sắc mặt âm trầm bước xuống. Hắn ta từ bên này vòng sang bên kia, đứng lại im im một lúc, rồi gõ gõ vào cửa nói vọng vào "Thuộc hạ tự xuống đi chứ đợi chủ nhân mở cửa đón hửm?"
(Vãi anh =))))
Hắn vừa dứt lời thì cửa cũng mở, cô gái cưng cả ba người ngóng nãy giờ cuối cùng cũng lộ diện. Diệp Vĩnh Thành thở một hơi nhẹ nhõm khi thấy con gái vẫn an toàn, sau đó tiến lên chào hỏi: "Xin chào Nam Cung đại thiếu, cảm ơn ngài đã chiếu cố con gái tôi 2 tuần qua ở biệt thự cổ Lam Dực. Đường xá xa xôi mệt mỏi, mời ngài và các vị đây vào trong dùng chút trà" Tiếp đó Diệp Viễn Thiếu và Diệp Kiến Nguyên ở đằng sau cũng gật đầu cung kính rồi ngay lập tức quay sang em gái hỏi han một lượt.
Nam Cung Lãnh Dịch tuy đi trước nhưng khoé mắt vẫn luôn để trên người cô gái nhỏ kia, thấy cả ba thân mật khoác tay nhau làm không khí quanh thân hắn lập tức giảm thêm vài độ.
Tĩnh Sa đi ngay đằng sau thầm kêu không ổn, là anh em mà lão đại cũng ghen ngược vậy sao. Lão đại làm ơn đừng liên tưởng đến anh em Lam Thuỵ Phong và Lam Cát có được không. Có mỗi cặp đôi đó là phát triển lệch tính hướng thôi còn anh em nhà này hoàn toàn bình thường, nếu lão đại mất hứng tìm đại lý do đuổi hắn đến đảo M chung vui với hai tên ngốc kia thì sao? Thế thì biết đến bao giờ hắn mới lại được ôm Giang Hạ mỗi ngày a...
Tĩnh Sa nghĩ đủ đường mới hồi lại vẻ mặt nghiêm cẩn như cũ thấp giọng ghé gần người Nam Cung Lãnh Dịch "Chủ nhân, ngài bình tĩnh họ là anh em ruột, Diệp tiểu thư sẽ không có tình cảm trai gái với ai ở Diệp gia cả"
"Không phải" Nam Cung Lãnh Dịch lập tức bác bỏ "Ta biết nguồn gốc của cô ấy. Hừm, Tĩnh Sa, có muốn đi luyện tập một chút không?"
Cảnh báo nguy hiểm!!!!
Tĩnh Sa thức thời lập tức lui về sau cách xa Nam Cung Lãnh Dịch và mấy người Diệp gia 5 bước tránh lửa lan đến chân. Lão đại đã cảnh báo nghĩa là hắn sắp phải ôm Giang Hạ cao chạy xa bay một thời gian rồi nha.
Diệp An mải trò chuyện vui vẻ với Diệp Kiến Nguyên và Diệp Viễn Thiếu nào để ý đến cuộc đối thoại vừa rồi đâu. Vừa nhận cốc nước quả mát lạnh từ Tề quản gia, cô híp híp mắt ngồi xuống ghế mềm mại vui sướng uống hai ngụm lớn cảm thán "Ở nhà vẫn là thoải mái nhất a~". Như nghĩ đến điều gì đó cô hỏi.
"Cha, sao con không thấy dì Như Bình và anh em Diệp Hoa đâu?"
Diệp Vĩnh Thành vì có người ngoài ở đây nên dù biết con gái không thích mẹ con Hà Như Bình ông vẫn phải nở nụ cười đáp "Em con chuẩn bị làm lễ đính hôn với Triệu thiếu gia vào 2 ngày nữa, nên giờ cả ba đang ở Hà gia tất bật chuẩn bị"
Diệp An nghe xong ngẩng đầu lên ánh mắt thoáng lạnh "Nghĩa là Diệp Môn cũng đang ở đó hả cha?"
"Ừm, nó dạo này cũng bận rộn chuyện học hành thi cử nên ở tại Hà gia luôn, dì con và tiểu Hoa thỉnh thoảng cũng về thăm, 2 ngày nay mới về hẳn Hà gia để chuẩn bị lễ đính hôn."
"Vì sao không ở đây để chuẩn bị ạ?" Cô thực thắc mắc Diệp Hoa có bị biến thành tang thi hay không, Diệp Môn theo như lời kể của Đổng Khiết thì đã thành tang thi hoàn toàn. Còn về Diệp Hoa, ký ức nguyên chủ để lại cho cô có lẽ đã không thể dùng được nữa. Cô trọng sinh đã làm quá nhiều chuyện thay đổi rồi.
"Hà gia tuy chỉ thuộc trung lưu nhưng cũng có gia quy riêng, phụ nữ Hà gia trước khi cưới đều có nghi lễ trưởng thành tổ chức riêng trong gia đình"
"Vậy tôi có thể tham gia lễ đính hôn này được chứ Diệp gia chủ?" Nam Cung Lãnh Dịch đang tao nhã uống trà bất chợt lên tiếng khiến cả bốn người Diệp gia tròn mắt " Diệp An dù sao cũng đã là người nhà của Lam Dực, thân là người đứng đầu chuyện vui của gia đình cô ấy tôi nghĩ mình cũng nên góp vui. Tĩnh Sa"
Tĩnh Sa đang đứng gần cửa lập tức di chuyển lại gần cung kính.
Nam Cung Lãnh Dịch cất giọng trầm trầm bá đạo không để ai có cơ hội phản lại "Về phân phó quản gia trông coi ngân khố xuất mặt ngọc thượng phẩm không gian giới chỉ chứa một số đồ vật ta muốn làm quà tặng Tứ tiểu thư Diệp gia. Ngoài ra toàn bộ chi phí làm lễ bên nhà gái Lam Dực sẽ trả toàn bộ" Sau đó Nam Cung Lãnh Dịch nghĩ nghĩ một chút đến chuyện gì đó không vui mới trả lời tiếp "Nhà Triệu gia ta không quan tâm. Xuất 1 mặt ngọc thôi"
(Ổng ghen với quá khứ con nhà người ta =))))
Tĩnh Sa nhận lệnh thầm than trong lòng. Ngài lấy lòng kiểu này người ta sẽ cho là dùng cường quyền áp bức chứ không phải là ngài đang muốn xây dựng quan hệ nhằm tạo ấn tượng tốt đẹp với Diệp gia đâu a...
Diệp An đợi mãi mới đến lúc Nam Cung Lãnh Dịch có việc gấp phải về trung tâm thương mại của Lam Dực xử lý để hỏi lại chuyện này. Tĩnh Sa ăn ý biết cả hai muốn nói chuyện riêng nên cố ý để thuộc hạ cách xa chiếc xe bạc ra một chút rồi mở lồng bảo vệ ngăn cách âm thanh để hai người đang đứng ở cửa xe kia tiện nói chuyện.
"Nam Cung Lãnh Dịch, sao tự nhiên anh lại muốn tham gia lễ đính hôn của Diệp Hoa?" Cô có chút nóng nảy truy hỏi.
Nam Cung Lãnh Dịch hoàn toàn bỏ qua thái độ chất vấn này của Diệp An mà vô cùng vui vẻ trả lời "Cô có biết vì sao Chu Ái Lan lại tự nhiên thả Diệp Môn về không?"
"Không biết" Diệp An lắc lắc đầu
"Vì ả đã lường trước trong lễ đính hôn cô sẽ tham dự nên ả sẽ cho người hành động. Diệp Môn đang là tang thi cao cấp ả ta mới tự nhiên thả về như vậy, nếu không có âm mưu mà chỉ đơn thuần là tham dự lễ đính hôn của em gái mới là chuyện lạ"
"Nhưng tại sao lại nhắm vào tôi?"
"Hừm. Cô là thuộc hạ được sủng ái của tôi, nếu ả đả thương cô hoặc bắt cô đi không phải tôi sẽ bị mất một thuộc hạ năng lực không tồi sao. Lúc đó kế hoạch lật đổ Chu gia của tôi sẽ bị chậm đi nhiều" Nguyên nhân khác lớn hơn thì hắn nghĩ không nên nói ra không thì sẽ doạ cô gái nhỏ này chạy mất.
Ả ta tai mắt khắp nơi không lý nào lại không biết hắn đang nuôi dưỡng đặc biệt một cô gái chứ. Với tính cách biến thái của ả không biết khi nào sẽ động thủ lên cô gái ngốc cậy mạnh này, chi bằng hắn tìm mọi cách có thể đặt được cô trong tầm mắt của mình mà không làm cô mất hứng là tốt nhất.
Con đường thu người về tay, vẫn còn gian nan lắm.