Chương 30: Chịu trách nhiệm
Ảnh Thị Thành vốn là nơi người đến người đi, hết sức náo nhiệt. Nhưng từ khi Sở Quân Hàn bắt đầu xuất hiện, hình như bên cạnh bọn họ đã bị thanh lọc, cả nửa ngày trời cũng không thấy người nào đi vào trong.
Hai tay Đường Bội ôm ở trước ngực, híp mắt nhìn Lục Tử Mặc rồi nhìn Sở Quân Hàn, đột nhiên mỉm cười
“Ý của Sở thiếu là muốn tôi chịu trách nhiệm?.”
Sở Quân Hàn lẳng lặng nhìn cô, không trả lời cũng không phủ nhân.
Đường Bội cười càng thêm quyến rũ, diện mạo của cô vốn phi thường xinh đẹp, chỉ là làm thế thân của Đường Phỉ Phỉ trong thời gian dài, hơn nữa Đường gia lại muốn giấu tung tích của đứa con gái này, cho nên ăn mặc cũng hết sức khiêm tốn.
Hiện tại không bị Đường gia trói buộc, Ann giúp cô trang điểm, thoa lên một chút son phấn, ăn mặc đơn giản bình thường, nhưng khiến cô bớt đi phần lạnh lùng của Tiêu công chúa nhưng lại tăng thêm một phần mị hoặc.
Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới nhìn Sở Quân Hàn, đôi mắt xoay xoay, dáng vẻ láu lỉnh, cười giống như hồ ly nhỏ nói: “Chịu trách nhiệm cũng không phải không được.”
Vừa nói, Đường Bội vừa đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, mũi chân nhẹ điểm vài cái trên mặt đất, cười nói:
“Đi thôi, tôi dẫn anh đi ăn cơm.”
Có vài chiếc xe màu đen xa hoa đang đậu trước cửa studio, Đường Bội cũng không nhìn, liền kéo anh đến một chiếc xe ở giữa, kéo cửa xe sau ra, khom nửa người vung tay với Sở Quân Hàn giống như thân sĩ: “Sở thiếu, mời.”
Lục Tử Mặc thật sự bị dọa đến choáng váng, anh vừa dặn dò phóng viên những chuyện cần chú ý xong, quay đầu thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Sau đó, càng khiến anh cơ hồ muốn rớt mắt kính là boss nhà bọn họ, thế mà thật sự bước từng bước xuống bậc thang, rồi khom người ngồi vào trong xe.
Đường Bội khẽ cười một tiếng, không chút khách khí ngồi sát bên, sau đó vươn tay ngăn cản bả vai của Sở Quân Hàn.
Dáng người của cô vốn cao hơn những cô gái bình thường, hằng năm tập võ cho nên thân thủ rất tuyệt vời. Tuy rằng trên người không nhìn ra cơ bắp vạm vỡ, nhưng cũng không phải những cô gái nhỏ vừa đứng trong gió đã run lẩy bẩy.
Lúc này cô ôm lấy bả vai của Sở Quân Hàn tuy rằng không có biện pháp ôm lấy anh như chim nhỏ nép vào lòng người, nhưng tư thế cũng giống đến 10 phần.
“Đi Thanh Hòa Trai” Đường Bội không đợi Sở Quân Hàn mở miệng, đã cười nói với tài xế.
Tài xế cũng giống như Lục Tử Mặc, đã sớm bị cảnh này dọa sợ. Mặc dù đã chịu qua huấn
luyện nghiêm khắc, những cảnh không nên nhìn thì tuyệt đối không được nhìn quá nhiều, nhưng mà chỉ cần liếc mắt một cái, cho dù anh ngồi ở sau tay lái,thế mà khi nghe Đường Bội nói như thế hồi lâu sau anh vẫn không phản ứng kịp.
Mãi đến khi Đường Bội cười tít mắt lặp lại lần thứ hai:" Đi Thanh Hòa Trai".
Lái xe nhìn kính chiếu hậu, có chút khẩn trương nhìn Sở Quân Hàn,nhưng đối phương không nói gì, chỉ khẽ gật đầu của anh.
Tuy rằng anh không dám nhìn biểu cảm trên mặt của Sở thiếu, nhưng kinh nghiệm nhiều năm nói cho anh biết, thiếu gia nhà anh không tức giận chút nào với thái độ kiêu ngạo của cô gái này.
Thanh Hòa Trai là một quán ăndược thiện lớn nhất thành phố S.
Nơi này là quán dược thiện*,nhưng trong thức ăn hoàn toàn không có vị thuốc, hết sức ngon miệng, công dụng của thức ăn cũng không hề giảm,là một trong những chổ mà nhóm quan lại quyền quý ở thành phố S rất thích .
Trước đây, Đường Bội cũng vô cùng thích đến nơi này, cô phải học rất nhiều thứ, cũng phải làm rất nhiều chuyện vì Đường Phỉ Phỉ và nhà họ Đường, thời gian của cô cũng không nhiềulắm, một trong những sở thích của côđó là không để ủy khuất ham muốn ăn uống của mình.
Thanh Hòa Trai được trang hoàng hết sức cổ điển, nằm ở Nam giao thành phố S,diện tích cực kì rộng lớn. Trong cửa hàng thậm chí còn có một việnnhỏ lưu thươngkhúc thủy, rừng8 trúc xanh biếc và các phòng đủ màu sắc phong tình vạn chủng.
Đường Bội và Sở Quân Hàn mặt đối mặt ngồi xuống, cô nhận lấy thực đơn từ phục vụ mặc Hán phục, chưa liếc nhìn một cái, đã ân cần hỏi Sở Quân Hàn " Muốn ăn cái gì ?Không cần khách khí với tôi".
Cô dừng lại một chút rồi nhiệt tình giới thiệu: " Món ăn của nhà hàng này cũng không tồi, Phật vượt tường chưng cách thủy thì càng ngon tuyệt, còn có Thanh longnằm tuyết, Tuế hàn tamhữu... Tên đồ ăn dễ nghe,hương vị cũng không tệ,có muốn thử một chút không ?".
Sở Quân Hàn đưa thực đơn cho người phục vụ, thản nhiên nói:" Vậy thử những món ăn mà cô ấy giới thiệu đi ".
" Thật tốt " Đường Bội cười đến mặt mày cong cong,vài trừ món ăn vừa nói còn gọi thêm vài món khác, lúc này mới nói với người phục vụ:
"Trà dùng Tiên chi tuyết mầm nhé".
" Vâng". Người phục vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh, trước khi rời đi còn giúp bọn họ đóng cửa lại.
Trên cửa sổ khắc hoa,ánh mặt trời loan lổ nhiều màu theo kẻ hở chiếu vào, chiếu vào phía trên bình phong theo phong cách cổ xưa, kèm với hương long tiên hương thoang thoảng, thanh âm đàn cổ như có như không, tiếng nước róc rách... Khiến cho người ta không thể không khen ngợi, chủ nhân của nơi này, là người suy nghĩ độc đáo và có ghu thưởng thức.
" Đã tới nơi này chưa ?" Đường Bội cười hỏi.
Sở Quân Hàn lắc đầu.
Phần lớn thời gian anh đều ở nước ngoài, cho dù ở trong nước, thì Sở gia cũng mời rất nhiều đầu bếp chuyên nghiệp và chuyên gia dưỡng sinh đến từcácnơi trên thế giới,có thể thỏa mãn nhu cầu khẩu vị và sức khoẻ của anh, không cần thiết phải ăn ở ngoài.
" Vậy hôm nay ăn nhiều một chút ". Đường Bội vẫn cười, cười đến mức Sở Quân Hàn không nắm bắt được suy nghĩ của cô.
Đợi khoảng một giờ đồng hồ, món ăn chế biến xong được bày trên những đĩa sứvẽ hoa văn thanh nhã,từ từ được bưng lên.
Sau khi phục vụ hỏi và biết không cần anh ta phục vụ, thì khách sáo thay bọn họ đóng cửa lại và đi ra ngoài.
Nước canh trắng như tuyết hơi nóng lượnlờphối hợp với những món ăn được trưng bày tinh xảo,quả thật khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
" Nào, nếm thử món này đi". Đường Bội ân cầnđứng lên,thay việc của người phục vụ, múc cho Sở Quân Hàn một chén canh Phật vượt tường.
Không đợi anh bắt đầu uống,cô đã gắp thêm cho anh vài món mà người ta nhìn thấy đã vô cùng thèm ăn,bỏ vào trong khay nhỏ trước mặt Sở Quân Hàn.
" Ăn nhiều một chút", Đường Bội cười tít mắt nhìn anh.
Tay nắm thìa của anh hơi ngừng lại, ngẩm đầu nhìn Đường Bội.
" Làm sao vậy ?" Đường Bội hỏi, " Không thích vị thuốc sao ?Thức ăn nơi này được xử lý không tồi,không thể nếm ra được vị thuốcđâu ".
Cô vừa nói vừa thay Sở Quân Hàn gắp vài món ăn,cười xin đẹp: " Không muốn ăn canh thì ăn đồ ăn đi,đồ ăn nơi này đúng là....".
Lời của cô còn chưa nói xong,tay gắp đồ ănkhông thể thu hồi, Sở Quân Hàn duỗi tay trái ranhẹ nhàng nắm lay cổ tay của Đường Bội.
" Cô rốt cuộc muốn làm gì ?" Sở Quân Hàn hỏi.
Đường Bội không lập tức trả lời anh,chỉ nói nốt lời còn đang dang dở ban nãy :" Rất bổ người".
Cô nói xong ngẩn đầu nhìn về phía Sở Quân Hàn,quan sát anh ra từ trên xuống dưới, lại cười gian xảo.
" Không phải anh muốn tôi chịu trách nhiệm sao ?Thủ đoạn của Sở thiếu thông thiên, tiểu nữ tử không dám không chịu trách nhiệm. Huống chi, tôi không phải là người không biết thức thời".
Cô cười càng thêm vui sướng, hơi dựa sát vào Sở Quân Hàn, " Chỉ có điều thích người đàn ông manly một chút ".