Chương 52: Gió thổi mưa giông trước cơn bão
“Đường Bội, mày dám hại tao như vậy!” Đường Phỉ Phỉ rốt cuộc cũng phát hiện mình bị mắc lừa.
Cô ta bò từ trên giường dậy, sau đó đột nhiên xông đến chỗ Đường Bội.
Nhưng Đường Bội cũng không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không dao động.
Hai vệ sĩ áo đen vốn đứng ở phía sau Sở Quân Hàn, dáng người cường tráng cao lớn, thoạt nhìn giống như thiết giáp. Nhưng động tác của bọn họ lại hết sức nhanh nhẹn, một cái lắc mình đã ngăn cản ở trước mặt của Đường Bội, không tốn chút công sức đã cản được sự công kích của Đường Phỉ Phỉ.
“Là cô ta, là cô ta hãm hại tôi.” Đường Phỉ Phỉ ngã trên mặt đất, dây áo ngủ trượt xuống để lộ ra bờ vai trần, khiến cô ta trông càng thêm mị hoặc và điềm đạm đáng yêu.
Cô ta dùng hai tay trắng noãn mềm mại che mặt, mái tóc tán loạn xõa ở đầu vai, khóc nức nở.
Vài người đang đứng kể cả hai người vệ sĩ như thiết giáp ấy, chỉ thờ ơ xem cảnh tượng trước mắt.
“Thật là cô ta…” Đường Phỉ Phỉ khóc một hồi, mục đích là chờ được an ủi, lặng lẽ giương mắt nhìn về phía Minh Hiên sau đó khiếp đảm nhìn Sở Quân Hàn.
Thần sắc hai người đều cực kì lạnh lẽo, nhưng mà khi nghĩ đến truyền thuyết của vị ám dạ đế vương này, Đường Phỉ Phỉ không nhịn được rùng mình một cái, cô cẩn thận vươn tay về hướng Minh Hiên, tựa như muốn bắt lấy cộng cỏ cứu mạng cuối cùng, nước mắt đầy mặt ngửa đầu nhìn anh ta, khiếp khiếp nhược nhược nói:
“Minh thiếu, tôi thật sự bị hãm hại, đều là do Đường Bội, là cô ta cố tình chỉnh tôi, hôm qua ở trên mã trường cô ta cũng muốn tôi ngã ngựa. Cô ta, cô ta luôn rất hận tôi, cho nên muốn hại tôi như vậy.”
Nói xong, Đường Phỉ Phỉ lại nức nở nghẹn ngào.
Cô ta cũng không cúi đầu, chỉ là khiến cho nước mắt từ gò má lăn xuống, cộng thêm tóc cô ta tán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cùng với dung mạo tự tin… Đường Phỉ Phỉ tin tưởng, không có một người đàn ông nào có thể nhẫn tâm với mình như vậy.
“Đường Phỉ Phỉ…” Minh Hiên còn chưa nói, Đường Bội đã từ từ cười, tiếp lời nói: “Toàn bộ mã trường và trong biệt thự đều có thiết bị theo dõi, rốt cuộc là cô chủ động hay là người khác hại cô, chúng ta không ngại cùng nhau đến phòng theo dõi xem thử, như thế nào?”
Đường Phỉ Phỉ đột nhiên như rơi vào hầm băng!
Tại sao cô lại quên mất chuyện này?!
Nếu như camera thật sự quay lại chuyện đêm qua, tất cả mọi chuyện đều bại lộ ra ngoài ánh sáng, vậy cô….Vậy thanh danh và sự trong sạch của cô không phải…
Toàn bộ cơ thể Đường Phỉ Phỉ đều run lên, như là lá rụng trong gió thu hiu quạnh.
“Minh thiếu…” Cô đã không còn biện pháp, chỉ có thể điềm đạm đáng yêu nhìn Minh Hiên, khẩn cầu một cách bi thương: “Anh nhất định phải tin tưởng tôi, tôi làm sao có thể….Làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?! Đều là Đường Bội, là cô ta cấu kết với người đàn ông này cùng nhau hãm hại tôi! Không đúng, người đàn ông này mới là gian phu của cô ta tiện nhân này…”
“Bốp.” Một tiếng giòn vang, cơ thể của Đường Phỉ Phỉ đột nhiên nghiêng về một bên.
Sở Quân Hàn lạnh lùng nhìn Đường Phỉ Phỉ bị vệ sĩ đánh một bạt tai quỳ rạp trên mặt đất, thản nhiên nói:
“Nếu cô còn dùng những lời ô uế đó để hãm hại Đường Bội, tôi sẽ bảo bọn họ giúp cô vệ sinh miệng thật tốt.”
Thời điểm những vệ sĩ đó đánh cũng không chút lưu tình, đầu Đường Phỉ Phỉ trống rỗng, quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng có mùi mặn nhàn nhạt dần dần lan ra.
Cô chớp chớp mắt, trên lông mi có một giọt nước mắt trên mi chậm rãi rơi xuống, bộ dạng đáng thương như thế nhưng lại không khơi gợi được sự đồng cảm của bất kì người nào ở đây.
Đường Phỉ Phỉ chưa từng bị như thế bao giờ, toàn bộ thế giới như quay lưng lại với cô ta.
“Anh nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Minh Hiên không hề để ý tới Đường Phỉ Phỉ, mà nhìn về phía người đàn ông đã bị dọa sợ đến ngây ngốc ở cạnh, nhíu mày hỏi: “Các người làm sao có thể ở trong này?”
“Là cô ta…” Người đàn ông đó mới mở miệng nói chuyện, cổ họng khô rát khiến thanh âm trở nên khàn khàn khó nghe giống như con vịt, anh ta khó khăn nuốt ngụm nước miếng, lúc này mới tiếp tục nói:
“Là cô ta chủ động đến quyến rũ tôi, cô ta nói hôm nay Minh thiếu không có ở đây, sẽ không bị ai phát hiện.”
“Vì sao cô ta lại muốn quyến rũ anh…?” Minh Hiên lại hỏi.
“Bởi vì….cô ta muốn…. cô ta muốn…” Người đàn ông tựa hồ đấu tranh hết sức, nhưng cuối cùng vẫn lớn tiếng nói:
“Cô ta muốn trong trận thi đấu hôm nay tôi cho cô ta điểm tròn….Kỳ thật tôi cũng không cần phải cho cô ta điểm, nhưng mà nữ diễn viên xinh đẹp chủ động ngã vào lòng, khiến tôi không kiềm lòng được, cho nên…. Cho nên đầu óc mới…”
Tuy rằng lời nói của anh ta có chút đứt quãng, nhưng ý nghĩa đại khái cũng rất rõ ràng.
Anh ta vừa nói xong, lại quỳ gối đi về phía trước vài bước, ngửa đầu nhìn Sở Quân Hàn, đáng thương tội nghiệp nói:
“Sở thiếu, tha cho tôi lần này đi, tôi làm việc ở mã trường Vân Tiêu đã 7 năm rồi, sau này tôi sẽ không dám nữa! Cầu xin ngài tha cho tôi.”
Sở Quân Hàn cũng không nhìn anh ta, mà chỉ quay đầu nhìn Đường Bội hỏi:
“Em nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Đường Bội thở dài, lắc đầu nói: “Việc này phải hỏi rõ Minh thiếu mới được, bởi vì tiết mục này là của anh ấy. Âm thầm ‘đút lót’ giám khảo như vậy, phải xử lý như thế nào?”
Minh Hiên lạnh lùng nhìn lướt qua Đường Phỉ Phỉ đang ngã trên mặt đất, không nhanh không chậm nói:
“Tổ chức cuộc họp báo, giải thích rõ nguyên nhân, tiểu thư Đường Phỉ Phỉ, vì phá hỏng nguyên tắc cuộc thi, cho nên bị loại.”
“Không!” Đường Phỉ Phỉ đột nhiên ngẩng đầu, kêu thảm thiết: “Các người không thể đối với tôi như vậy!”
“Chúng tôi đương nhiên có thể đối với cô như vậy.” Đường Bội tao nhã đi về phía Đường Phỉ Phỉ.
Hai người vệ sĩ vội vàng nghiêng người tránh đường, hơi khom người với Đường Bội, tỏ vẻ cực kì cung kính.
Đường Bội cười với hai người, sau đó ánh mắt lại dừng ở trên người Đường Phỉ Phỉ.
Cô cúi người nhìn thẳng hai mắt tràn ngập ý hận của Đường Phỉ Phỉ, cười dịu dàng nói:
“Hơn nữa cô đừng quên, Đường Phỉ Phỉ tiểu thư. Bị xóa bỏ tư cách thi đấu, tương đương với việc cô đã thua rồi, hậu quả…”
Lời của cô nói đến thế, chỉ là một cậu mập mờ không rõ nhưng cũng đủ dọa Đường Phỉ Phỉ sợ đến mất mật.
Đường Bội đứng thẳng người, quay đầu nói với Sở Quân Hàn: “Chúng ta đi thôi, đến giờ ăn điểm tâm rồi.”
Đường Phỉ Phỉ tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Đường Bội, trong nháy mắt đó cô phát hiện ra một điều mà mình chưa bao giờ để ý, bóng lưng của Đường Bội cao gầy, thon dài, khi đi rất tao nhã và thong dong, nhưng thoạt nhìn lại áp lực như thế.
Cô bỗng nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hai vệ sĩ mặc áo đen cho rằng cô muốn gây bất lợi với Đường Bội, lập tức đứng ra ngăn cản.
Hiện tại, trong lòng cô không dám có ý nghĩ công kích Đường Bội nữa, suy nghĩ duy nhất trong lòng cô bây giờ là : Nhanh! Lập tức gọi điện thoại cho ba, ông ấy nhất định có cách!
Nghe được động tĩnh, Đường Bội dừng bước lại, xoay người qua, nhìn thấy khuôn mặt Đường Phỉ Phỉ tái nhợt giống như u hồn, cười tươi nói:
“Đưa cô ấy về đi, chỉ sợ Đường tiểu thư bây giờ đang sốt ruột muốn tìm bố mẹ khóc nhè đấy.”
“Đường Bội…” Đường Phỉ Phỉ nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ muốn nói gì đó.
Nhưng cô ta chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Sở Quân Hàn quét tới, đông lại ở trong miệng. Cuối cùng chỉ có thể cương cứng ở tại chỗ, thở gấp hai ngụm.
“Chúng ta đi thôi.” Đường Bội cười chủ động kéo cánh tay của Sở Quân Hàn, khẽ cười nói: “Không có quan hệ.”
Từ khi cô bắt đầu quyết định đưa Đường Phỉ Phỉ vào địa ngục, thì cũng đã chuẩn bị tốt để khai chiến với nhà họ Đường.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão, nhưng cô cũng không còn là Đường Bội dễ bị uy hϊế͙p͙ như ngày xưa!