Chương 5: Tạm thời chịu nhục
Phù Ngọc Thu cũng rất hoang mang.
Rõ ràng y muốn thúc giục linh đan của chim trắng này tự nổ, sao tự dưng lại phóng ra linh lực?
Phù Ngọc Thu đã quen xui xẻo nên đột nhiên gặp may khiến y vừa mừng vừa lo.
Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng kêu thảm thiết của chim hỏa linh trong nước.
Con chim đồ sộ mới nãy còn vênh vang đắc ý rốt cuộc bị dìm nước như chim cút, có liều mạng giãy giụa cũng không thoát được móng vuốt rồng nước.
Phù Ngọc Thu giậm chân thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi trùng sinh tới giờ y vẫn luôn chịu thiệt thòi, hết bị kẻ này lại đến kẻ kia bắt nạt ức hϊế͙p͙, giờ mới được hả dạ một lần.
"Chíp chíp!"
Phù Ngọc Thu tung tăng nhảy nhót.
Đúng lúc đó chim hỏa chuông linh giãy giụa trong nước có gì đó không ổn.
Tựa như nó bị lửa lớn thiêu đốt nên hét lên một tiếng chói lói, bộ lông vũ rực rỡ cháy trụi lủi, sau đó xương cốt rã ra từng mảnh hóa thành tro tàn, trong chớp mắt chỉ còn mấy khúc xương khô rơi phịch xuống đất.
Đang ngâm trong nước sờ sờ mà lại bị nghiền thành tro!
Rồng nước ầm ầm tan ra biến thành mưa ào ạt trút xuống.
Phù Ngọc Thu sững sờ, thậm chí còn vô thức "chíp?" một tiếng đầy kinh ngạc.
Đây...... dòng nước này là cái quái gì vậy?
Sao chỉ trong nháy mắt đã ăn mòn một sinh vật sống còn mỗi đống xương thế kia?
Hơi nước lại ngưng tụ thành một quả cầu nước nhẹ nhàng bay đến trước mặt Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu cứng đờ không dám nhúc nhích.
Quả cầu nước cọ vào túm lông đỏ giữa trán chim trắng, sau đó chui vào người y biến mất.
Phù Ngọc Thu nơm nớp lo sợ đợi hồi lâu, phát hiện mình không bị khô quắt mới thở phào một hơi.
Cả người y bủn rủn, "chíp" một tiếng nằm phịch xuống đất.
Hù ch.ết cỏ rồi.
Sau khi chứng kiến mọi chuyện, Vân Thu kinh ngạc đến nỗi vảy rồng hiện ra trên mặt.
Hắn sợ hãi nói: "Tôn thượng, đó là Thủy Liên Thanh......"
Tiên tôn hứng thú nhìn cục tuyết đang há mỏ thở dốc: "Gì?"
"Thủy Liên Thanh!" Vân Thu lặp lại: "Nghe nói Phượng Bắc Hà định lấy Thủy Liên Thanh để ngài không thể......"
Vân Thu đột nhiên im bặt rồi thấp thỏm nhìn Tiên tôn.
"Bọn chúng đều muốn có Thủy Liên Thanh." Tiên tôn không nhìn hắn, có lẽ cảm thấy rất thú vị nên trong đôi mắt vàng hiện rõ ý cười: "Nhưng lại không ngờ đã bị một con chim trắng nuốt chửng. Lúc nó đến đây không có gì khác lạ sao?"
"Khác lạ? Hình như ngay cả hơi thở cũng không có làm ta cứ tưởng nó ch.ết rồi, nhưng sau khi ăn cỏ Kim Quang thì lại nhảy nhót tưng bừng."
Có lẽ lúc đó Thủy Liên Thanh trong cơ thể phản phệ, may mà chim trắng này cầm cự được.
Đôi mắt vàng của Tiên tôn dán chặt vào gương mây.
Vân Thu to gan nhìn trộm một cái rồi âm thầm khiếp đảm.
Ngay cả thiếu tôn Phượng Bắc Hà mà Tiên tôn xem trọng nhất cũng không được hắn nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy.
Tôn thượng lại...... lên cơn điên gì đây?
Lúc này Tiên tôn băn khoăn "ồ?" một tiếng.
Vân Thu tưởng Phù Ngọc Thu lại xảy ra chuyện gì nên vội vàng quay đầu nhìn.
Trong gương mây.
Cả thể xác lẫn tinh thần Phù Ngọc Thu đều mệt rã rời, vừa thở vừa mắng.
Cách đó không xa có một con rắn nhỏ trắng như tuyết âm thầm lẩn lút trong mây trườn về phía y.
Vân Thu xuýt xoa một tiếng.
Trải qua trận ác chiến, Phù Ngọc Thu đã cạn kiệt sức lực nên hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Bàn tay đang gảy đàn hạc của Tiên tôn cũng khựng lại.
Rắn trắng trườn tới cạnh Phù Ngọc Thu rồi thè lưỡi ngóc mình lên cao, đầu rắn còn không lớn bằng chân chim trắng phút chốc phóng to gấp mấy lần.
Nanh rắn cực kỳ sắc nhọn, nó dữ tợn ngoác miệng ra đớp chim trắng.
Vân Thu lại hít sâu một hơi.
Rõ ràng hắn cực ghét chim trắng đã hắt nước vào mặt mình, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại búng tay phóng một luồng linh lực vào gương mây.
Cùng lúc đó, một cái đuôi rồng hư ảo đột nhiên xuất hiện bên cạnh Phù Ngọc Thu quét bay chim trắng đang nằm sấp nghỉ ngơi.
Nháy mắt tiếp theo, con rắn hung dữ táp vào khoảng không.
Nếu Phù Ngọc Thu bị đớp trúng e là sẽ bị nuốt chửng ngay tức khắc.
"Chíp chíp!"
Phù Ngọc Thu choáng váng lăn mấy vòng, vừa lồm cồm bò dậy thì thấy một con rắn đang trườn nhanh về phía mình.
Tiên tôn cười liếc nhìn Vân Thu một cái.
Vân Thu cười lấy lòng: "Nhìn thủ đoạn đánh lén này cũng đủ biết là thiếu tôn Khổng Tước làm, ta không quen xem trò này!"
Nhưng cú quét mạnh của Vân Thu cũng chẳng ích gì.
Phù Ngọc Thu sợ ngây người, đứng im như phỗng để mặc con rắn trườn tới cạnh mình.
Vân Thu sốt ruột nghĩ thầm: "Mau lấy Thủy Liên Thanh ra đi chứ!"
Lúc nhỏ Phù Ngọc Thu từng bị rắn cắn nên từ đó trở đi cứ thấy rắn thì y lại hóa đá tại chỗ.
Ánh mắt y tan rã, đờ đẫn nhìn con rắn trắng như tuyết kia ngoác miệng đớp mình.
"Mau lên......" Cái ch.ết cận kề khiến Phù Ngọc Thu rất sợ nhưng thân thể vẫn đứng im khiến y sốt ruột gần ch.ết: "Hành động đi! Sắp ch.ết rồi a a......"
Nhưng con rắn này nhanh nhẹn hơn chim hỏa linh nhiều, chỉ trong nháy mắt nanh rắn đã đụng vào lông chim trắng.
Toàn thân Phù Ngọc Thu cứng đờ, không còn chỗ nào để trốn, y mở to mắt trong vô vọng nhìn con rắn ngoác cái miệng đỏ lòm về phía mình......
Mới sống lại chưa đầy một ngày mà lại sắp ch.ết thảm rồi sao?
Trong lòng y lạnh buốt, ngay sau đó bên tai vang lên một tiếng "ầm".
Con ngươi Phù Ngọc Thu đột nhiên mở to.
Mây mù chung quanh bỗng hóa thành những mũi tên hư ảo phóng như mưa về phía con rắn.
Cùng lúc đó con rắn gào lên thảm thiết.
Thân hình mềm mại của nó như bị nghiền nát từng tấc một, khớp xương vặn vẹo giãy dụa lung tung.
Tiếng kêu của con rắn thật sự rất kỳ lạ, hệt như lệ quỷ gào thét xộc thẳng vào tai Phù Ngọc Thu.
Y sợ hãi chỉ biết đứng sững nhìn.
Trong tẩm điện cách một bức tường.
Tiên tôn thu lại bàn tay vừa phóng ra linh lực, tay áo rũ xuống đất, cười nói: "Đồ chơi Hành Vân mang đến thú vị thật."
Vân Thu trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi mình đang nằm mơ.
Chẳng phải Tiên tôn thích xem ba tộc đấu đá nhau à? Sao lại phá lệ ra tay giúp chim trắng kia?
Vân Thu không dám hỏi nên cúi đầu che giấu sự hoang mang trong lòng mình rồi ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôn thượng, con rắn kia......"
Tiên tôn thản nhiên nói: "Bắc Hà từng nói với ta năm xưa Xà tộc ở tam giới đã bị hắn tàn sát gần hết —— Vân Quy, ngươi đi hỏi xem tại sao lại có rắn vào Cửu Trọng Thiên?"
Vân Quy xuất hiện như một bóng ma: "Vâng ạ."
Rốt cuộc Tiên tôn đã chỉnh xong âm điệu của đàn, thuận miệng nói: "Đem tiểu điện hạ vào điện đi."
Vân Thu vội đi nhanh ra ngoài: "Dạ."
Con rắn ngoài điện đã ch.ết cứng, còn Phù Ngọc Thu thì ngây ngốc đứng nhìn.
"Này." Vân Thu đi tới chộp lông đuôi suýt bị thiêu trụi của Phù Ngọc Thu lắc lắc, cáu kỉnh nói: "Còn sống không đấy? Một con rắn mà cũng dọa được ngươi ra nông nỗi này, thật vô dụng."
Vẻ mặt Phù Ngọc Thu ch.ết lặng, đột nhiên sặc một cái rồi bắt đầu thở hổn hển.
Nếu giờ y là U Thảo giáng linh thì chắc sợ héo queo lá rồi.
Rắn......
Một con rắn có thể nuốt chửng y!
Phù Ngọc Thu chưa hoàn hồn uể oải liếc Vân Thu một cái, muốn tự nổ nhưng sực nhớ đến cái đuôi rồng kia nên đành phải kìm lại.
Con rồng này đã cứu y một mạng, U Thảo có ơn tất báo, có thể miễn cưỡng kềm chế tính nóng nảy của mình.
"Mình không giống cẩu nam nhân Phong Bắc Hà lấy oán trả ơn kia." Phù Ngọc Thu nghĩ thầm: "Tạm thời khoan nổ con rồng này đã."
Vân Thu không hề hay biết "ưu đãi" mà Phù Ngọc Thu dành cho mình, thô bạo tóm lấy chim trắng rồi vén rèm cửa do mây mù dệt thành bước vào điện.
Linh lực trong điện càng thêm dồi dào, nguy nga tráng lệ, ánh nến sáng rực.
Trong tẩm điện trống trải vang lên tiếng nhạc réo rắt.
Có người đang chơi đàn hạc.
Phù Ngọc Thu từng cứu một nhạc sư rơi xuống Văn U Cốc, vì muốn báo đáp ơn cứu mạng nên nhạc sư kia ngày ngày đánh đàn tấu nhạc cho y nghe.
Dần dà Phù Ngọc Thu cũng có chút hiểu biết về âm luật.
Tiếng đàn hạc này có thể nói là âm thanh tuyệt diệu nhất trên đời, du dương như gió thổi mây bay, dư âm văng vẳng bên tai khiến trái tim đang đập như sấm của Phù Ngọc Thu bất giác ổn định lại.
"Trong tẩm điện còn có nhạc sư nữa à?" Phù Ngọc Thu ghen tị nghĩ: "Diêm La sống kia thật biết hưởng thụ".
Vân Thu rón rén đi vào điện.
Bức rèm mây nhẹ nhàng vén lên để lộ gương mặt người chơi đàn.
Phù Ngọc Thu đang mê mẩn tiếng đàn vừa ngẩng đầu lên thì lập tức trông thấy Diêm La mặc áo trắng để xõa tóc, vẻ mặt ôn hòa đưa tay gảy đàn hạc.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phi.
Xúi quẩy.
Y chỉ hận không thể rút lại lời khen ban nãy, hậm hực trợn trắng mắt.
Tiên tôn khoác áo bào trắng rộng, tóc dài chấm đất tạo nên vẻ đẹp khác lạ, sau khi gảy xong một khúc, hắn thu lại ngón tay thon dài rồi khép kín vạt áo chậm rãi đứng dậy ho khan.
"Đúng là ma bệnh." Phù Ngọc Thu hả hê nghĩ thầm.
Ma bệnh nói: "Để xuống đi."
"Dạ."
Dứt lời Vân Thu đặt Phù Ngọc Thu vào chiếc khay nhỏ trong lồng vàng, sau khi cung kính hành lễ thì bỏ chạy.
Lúc nãy Phù Ngọc Thu suýt bị giết hai lần, thấy Diêm La sống thì càng tức giận hơn, vùi đầu vào góc lồng im thin thít.
Tiên tôn khẽ cười rồi giơ năm ngón tay thon dài búng nhẹ vào lồng vàng.
Một tiếng "ting" vang lên làm Phù Ngọc Thu đang tựa đầu vào lồng choáng váng.
Phù Ngọc Thu bực muốn ch.ết —— Có lẽ vì bị cơn tức làm mất lý trí nên y cả gan hung dữ trừng Tiên tôn một cái.
Tiên tôn bị trừng cũng không giận mà còn nở nụ cười.
Phù Ngọc Thu: "......"
Còn cười nữa à?!
Đồ goá vợ, vợ ch.ết mà ngươi vui vậy sao?!
Tiên tôn nửa dựa vào giường, một tay chống đầu, dưới ánh nến nhìn hắn ôn hòa hơn vẻ lạnh lùng xa cách ban ngày.
Hắn duỗi một ngón tay trượt dọc theo nan lồng vàng rồi hờ hững nói: "Sợ à?"
Giọng nói ôn tồn nhẹ nhàng, còn mang theo chút ấm áp.
Nhưng Phù Ngọc Thu cảm thấy hắn chẳng có gì tốt lành nên vùi đầu vào máng ăn trong góc, chĩa hai cái lông đuôi trụi lủi về phía hắn.
Y thì thầm trong lòng: "Chẳng biết linh đan có tác dụng gì với Diêm La sống này không nhỉ? Còn chọc mình nữa thì mình sẽ tưới nước hắn!"
Tiên tôn có vẻ thích lông đuôi của y nên giơ tay búng một cái, lông đuôi cháy trụi lập tức lành lặn như xưa.
"Hót một bài nghe xem."
Đương nhiên Phù Ngọc Thu không chịu hót, thậm chí còn muốn mổ ngón tay đáng ghét kia nữa.
Thấy Phù Ngọc Thu nín thinh, Tiên tôn giơ tay lên.
Phù Ngọc Thu còn chưa kịp phản ứng thì đã bay vút vào lòng bàn tay Tiên tôn.
Bị người khác khống chế thật quá nhục nhã, Phù Ngọc Thu chẳng màng gì nữa mà lập tức thúc giục linh đan.
Nhưng không hiểu sao linh đan trong cơ thể dường như không còn chịu sự điều khiển của y.
Phù Ngọc Thu sốt ruột đến nỗi lông toàn thân đỏ bừng, mãi vẫn không gọi ra được con rồng nước lúc nãy.
Phù Ngọc Thu: "......"
Linh đan thế mà giả ch.ết?!
Đúng là con chim đáng ghét, ngay cả linh đan cũng đáng ghét theo.
Khác xa linh đan của U Thảo nói nổ là nổ, ngay cả thời gian để Phong Bắc Hà chạy trốn cũng không có.
Tiên tôn vẫn ung dung nhìn hai má y phồng lên, bộ dạng như đang cố vận hết sức lực, kiên nhẫn đợi một lát chỉ thấy được vẻ mặt lúng túng xấu hổ của chim trắng thì không nhịn được cười khẽ.
Nếu giờ Phù Ngọc Thu ở trong hình dạng U Thảo chỉ sợ ngay cả ngọn lá cũng đỏ.
Chẳng biết vì xấu hổ hay tức giận nữa.
Tiên tôn ngắm đủ rồi mới cười nói: "Hót đi."
Đầu Phù Ngọc Thu ong ong, theo bản năng muốn tự nổ linh đan nhưng lại nghĩ hót một bài cũng không mất gì, tự nổ linh đan hình như hơi thiệt thòi.
Y tạm thời chịu nhục muốn "chíp" nhưng lại không cam tâm bị xem như linh sủng mua vui.
Bỗng chốc y lanh trí nghĩ ra một cách, nhẹ nhàng há mỏ, đầu lưỡi nhỏ bé ngọ nguậy hai cái nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tiên tôn hiểu ý banh mỏ y ra xem.
"Ồ? Sợ quá câm rồi à?"
Nửa ngày nay Phù Ngọc Thu miệt mài uống nước, trong bụng đã no căng nhưng y vẫn rất sợ khát, vừa thấy nước thì hoàn toàn mất tự chủ.
Kỳ quái là trên đĩa ngọc trong lồng vàng có một viên thủy châu chứa nước, dù Phù Ngọc Thu có uống bao nhiêu thì thủy châu vẫn ào ạt tuôn nước liên tu bất tận.
Phù Ngọc Thu suýt nữa uống đến ói ra.
Lúc này đầu lưỡi y bị ngón tay đè lại nên "ọe" một tiếng, xém tí nữa đã ói nước ra tay Tiên tôn.
"Đúng là bị dọa câm rồi."
Tiên tôn thở dài một tiếng, thực sự tin chim trắng này bị câm.
Phù Ngọc Thu...... Phù Ngọc Thu vui mừng hớn hở!
Tiên tôn lại đặt y vào lồng vàng rồi khẽ thở dài.
Phù Ngọc Thu nghĩ mình đã câm thì hắn cũng đâu thể bắt mình hót cho hắn nghe được.
Y đang đắc ý về sự thông minh tài trí của mình thì thấy Tiên tôn vung tay lên, một đám mây nhẹ nhàng bay đến.
"Gọi Tuyết Lộc Y tới đây."
Đám mây cựa quậy rồi nhanh chóng bay vút ra ngoài.
Phù Ngọc Thu: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Chíp Chíp: Tiên tôn này hình như bệnh nặng lắm thì phải.