Chương 39
“…Như thế này.” Tần Mạc khom người ngậm vào.
Thời Khanh trở tay không kịp, kinh ngạc đến ngây người.
Cái gì… Cái gì thế này!
Chuyện tiếp đó càng khiến cậu muốn ngất xỉu, Tần Mạc vậy mà đưa lưỡi ɭϊếʍƈ vào nơi mẫn cảm đó, làm cả người Thời Khanh trở nên nhột nhạt, cảm giác này khác hẳn với những lần trước đó, Tần Mạc lúc này hoàn toàn tỉnh táo và tự chủ, cái này… là đang cầu hoan sao?
Hai chữ này vừa lướt qua đầu cậu, Thời Khanh đã không thể nghĩ thêm gì được nữa. Tần Mạc vẫn vô tư ɭϊếʍƈ hạt hồng nhạt nho nhỏ mềm mềm trước mặt, vì bị ɭϊếʍƈ mà hơi cứng lên, làn da mượt mà, hô hấp nhẹ vừa ấm áp vừa khoan khoái, hơi thở mát lành, thân thể dẻo dai đầy sức sống… Mọi thứ bao trùm lấy cảm quan của y, làm y hoàn toàn quên mất ý định ban đầu, bị cậu hoàn toàn hấp dẫn, chỉ có thể sờ soạng theo bản năng.
Chén thủy tinh rơi ‘cạch’ xuống đất, may mà trong phòng khách được trải thảm nên chén không bị vỡ, nhưng âm thanh vang lên làm ba người đều giật mình dừng lại.
Cảm giác lúc này của Tô Nhuế chỉ có thể dùng ba chữ đờ cờ mờ để hình dung!
Hắn đã cố tình gõ cửa trễ một chút tạo cơ hội cho hai người xuống lầu, không ngờ hai cái tên này càng lúc càng quá đáng, chẳng những không chịu ra mà còn tiếp tục quấn lấy nhau! Coi hắn là người vô hình sao? Hắn hoàn toàn không muốn biết quan hệ bí mật của hai người được không? Có thể ý tứ một chút không? Làm ơn nghĩ đến cảm xúc của khán giả đi mà!
Hai người bạn của hắn hẹn hò yêu đương, mà cả hai còn đều là nam, việc này làm Tô Nhuế vô cùng kinh ngạc!
Được rồi, Tô Nhuế bình tĩnh nghĩ, vì lỡ thấy nhiều lần cho nên bây giờ cũng trơ ít nhiều. Ít nhất là hắn không còn đỏ mặt nữa! Quả là một tiến bộ vượt bậc ha ha!
Nhưng nghĩ lại, bạn Tô Nhuế ta vốn là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo lại còn mắc thêm chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thời kỳ cuối, làm sao có thể chịu đựng nổi cảnh không lành mạnh này, không nói chuyện khác, chỉ riêng việc từ nay làm sao nói chuyện tự nhiên với hai vị trúc mã này cũng khó xử tới bạc tóc luôn rồi. Cho nên hắn không hay không biết thì tốt hơn!
Vì vậy… thời gian lại quay ngược.
Đến khi hai người đang hôn nồng nhiệt trắng trợn mù mắt người qua đường tỉnh lại trên giường lần nữa, cả hai mới hoàn hồn. Thời Khanh bọc mình trong chăn, thở hổn hển một lúc mới hít thở bình thường, cuối cùng cũng hiểu. Hành động khi nãy của Tần Mạc chỉ là để kích thích Tô Nhuế thôi, để Tô Nhuế sử dụng năng lực đó, quan sát động tác của hắn tìm ra ‘nhân sinh tồn bàn’.
Nghĩ như vậy Thời Khanh mới có thể thả lỏng. Hi vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, nếu không quá thiệt cho hai người đã bỏ công khuynh tình mà diễn rồi!
Thời Khanh nhìn Tần Mạc, cố xua không khí xấu hổ đi, vội hỏi, “Sao rồi? Anh có thấy Tô Nhuế sử dụng ‘nhân sinh tồn bàn’ thế nào không?”
Tần Mạc hình như giật mình, hồi lâu sau mới bình tĩnh đáp, “Quên nhìn.”
Không phải không thấy, mà là quên nhìn. Tại sao lại quên nhìn? Tất nhiên là do tập trung vào chuyện khác. Chuyện khác lại làm y mất tập trung?
Thời Khanh, “…”
Ánh mắt Tần Mạc lại chăm chú vào trước ngực cậu.
Thời Khanh hoảng hốt, vội xuống giường mặc quần áo vào, nói năng lộn xộn, “Không sao không sao, không cần gấp, chúng ta làm từ từ, bình tĩnh, nhất định có thể tìm thấy!”
Nói xong, cậu đột nhiên cảm thấy… hình như mình vừa đào một cái hố bự, bự tới nổi tự chôn sống cũng được luôn!
Tần Mạc không để cậu đổi ý, lập tức đáp, “Được!”
Một chữ này được nhấn rất nhanh rất mạnh, như lo lắng sợ bị giành mất.
Thời Khanh: 囧 nói hộ lòng tôi.
Sau đó ba người hoàn toàn mất cơ hội ra khỏi khách sạn.
Vuốt thắt lưng, xoay thời gian…
Sờ ngực, xoay thời gian…
Sờ chân, xoay thời gian…
Bóp mông…
Lần này không xoay thời gian nữa, vì Tần Mạc không để Thời Khanh bước khỏi phòng, y thô bạo đè cậu xuống giường cúi người nhắm ngay đôi môi mềm mại, mạnh mẽ mở khớp hàm của cậu tiến quân thần tốc như lửa lan nhanh, không cho cậu cơ hội giãy giụa. Mà Thời Khanh cũng đã chẳng còn sức kháng cự, vì bị âu yếm nhiều lần mà đầu óc trống rỗng mơ màng không thể lo nghĩ được điều gì nữa. ȶìиɦ ɖu͙ƈ đốt cháy tất cả lí trí, hết thảy đều chẳng còn quan trọng nữa.
Thử vươn ra thăm dò, chờ đợi lại là cơn sóng càng mãnh liệt quấy đảo vòm họng, vì quá cuồng nhiệt mà một sợi chỉ bạc trào ra bên khóe môi, dù thế khát khao vẫn không nguôi, giống như người sắp ch.ết khát trong sa mạc, đột nhiên nhìn thấy ốc đảo, mỗi một ngụm nước đều mát cả đáy lòng nhưng vẫn không thể nào thỏa mãn, cứ muốn uống ừng ực không dừng. Vẫn chưa đủ. Vẫn khát. Hận không thể ngâm mình trong đó, bị đối phương bao lấy không một kẽ hở.
Một nụ hôn cuồng nhiệt là trí mạng với người không có kinh nghiệm, nhưng cảm giác hô hấp nghẹn tắc trong lồng ngực ấy lại làm dấy lên một cảm giác kích thích khôn cùng, gò má đỏ ửng, mi cong ướt nước, tim đập cùng một nhịp, ôm lấy cùng hòa vào nhau, rạo rực lan tỏa làm người ta muốn dừng cũng không thể dừng được.
Tần Mạc muốn dịu dàng với Thời Khanh, nhưng y đã kiềm nén từ lâu rồi, lâu đến không biết từ khi nào. Có lẽ là từ thú thế, không phải, trước đó nữa, lần đầu tiên nắm cậu trong tay dục vọng trong lòng đã không ngừng cháy âm ỉ.
Lúc y thất vọng cùng cực với thế giới này, cậu ấy xuất hiện, âm thanh trong veo, dáng hình mờ ảo, giống như ánh sáng của thần chiếu rọi.
Thời Khanh vĩnh viễn cũng không biết, sự xuất hiện của cậu quan trọng đến nhường nào.
Mà thời khắc y nắm chặt cậu trong tay, Tần Mạc có cảm giác như mình khống chế được cả thần linh, thần linh cứu vớt y, thần linh thuộc về duy nhất mình y… Sự thỏa mãn trong thời khắc ấy, ai cũng không thể cho.
Cảm xúc đó giống như đã mắc bệnh, không thể nào diễn tả thành lời, vô cùng khắc cốt ghi tâm.
Tần Mạc cuồng nhiệt dấy lửa trên người Thời Khanh, cơ thể non nớt mẫn cảm không tài nào chịu nổi.
Mệnh căn của cậu và Tần Mạc dán sát nhau, hai bàn tay to của y vội vàng dao động ma sát nơi đó, nhiệt độ nóng rực làm cậu cảm thấy xấu hổ ào ạt ập đến, khiến cậu gần như không thể hít thở được nữa.
Nụ hôn kéo dài đầy tình cảm và phiền muộn, mang theo cảm xúc đã chôn dấu từ rất lâu, nở rộ theo mỗi lần kích tình và rên rỉ.
Trong giây phút đạt đến cao trào, Thời Khanh cho rằng mình sẽ ch.ết.
Lúc sau, Thời Khanh híp mắt thở dốc, tay Tần Mạc vẫn đặt phía sau mơn trớn tấm lưng trần trụi của cậu.
Thời gian cứ vậy trôi qua, đến khi trong đầu hai người xuất hiện một thông báo, “Thời gian để hoàn thành nhiệm vụ còn 24 giờ”.
Thời Khanh mơ màng nửa ngày mới phản ứng lại!
Toi rồi! Hai người đã phí một ngày! Thời Khanh cố bỏ qua xấu hổ nhảy xuống giường mặc quần áo.
Lúc cậu đẩy cửa ra ngoài nhìn thấy bạn Tô Nhuế đang bình thản ngồi bên bàn ăn điểm tâm, lúc thấy Thời Khanh không thèm liếc một cái, trong lòng rủa thầm, nhóc ch.ết tiệt, có giỏi rên lớn nữa đi! Ồn muốn ch.ết!
Nhưng do Tô Nhuế không phải chứng kiến nên cũng không thèm xoay thời gian, tiếng rên thôi mà, ông đây làm bộ không nghe.
Thời Khanh cũng không nói nhiều, rửa mặt xong cũng bắt đầu ăn, lúc này chợt ngộ ra, kiên quyết không diễn trò kia nữa. Để kích thích Tô Nhuế còn trăm vạn cách vì sao phải lăn giường chứ?
Đổ sữa lên mình hắn ta cho xoay thời gian trăm ngàn lần luôn cũng được mà!
Thời Khanh vừa nghĩ thông không khỏi rơi lệ.
Đến khi Tần Mạc xuống đến, Thời Khanh không dám nhìn y một cái, chỉ cần vừa nhìn y sẽ không tự chủ được nhớ đến chuyện ban nãy, sau đó… mặt cháy phừng phừng.
IQ của Thời Khanh đã quay lại, Tần Mạc cũng không rục rịch gì nữa, lần này mọi chuyện thuận lợi trôi qua.
Ăn xong bữa sáng tốt đẹp, lúc Thời Khanh ra đến cửa liền xài chút tiểu xảo đổ nước lên hành lý của bạn Tô Nhuế, vừa lòng nhìn người kia tái mặt. Lúc này Thời Khanh quyết định tự lực cánh sinh, ánh mắt nhìn chăm chú vào y chú ý đến từng động tác nhỏ. Nhưng đến khi thời gian đã quay lại, Thời Khanh vẫn không nhìn ra manh mối nào. Nhưng thiệt đáng chúc mừng một chỗ, bạn Tô Nhuế rốt cuộc cũng biết đổi điểm quay lại, không phải hai người trần truồng lăn giường nữa, mà là lúc ba người đang ngồi ăn. Lúc Thời Khanh ăn sandwich không nhịn được mắng thầm, nếu có thể đổi thời điểm xoay thời gian vì sao không đổi sớm, đến khi cậu và Tần Mạc ôm ôm ấp ấp hai mươi mấy lần tới súng cướp cò rồi mới chịu đổi!
Wee, Thời Khanh khựng lại, chuyện cậu và Tần Mạc làm ban nãy hình như cũng có chút lí do chính đáng chứ. Nghĩ mà xem, chỉ cần hai người mặt mũi không quá xấu, không mặc quần áo nằm trong chăn, vì ‘hoàn thành nhiệm vụ’ mà phải diễn bảy tám lần, nếu còn là người bình thường nhất định đều cướp cò có phải không? Kích thích như vậy mà không lên mới là lạ, chẳng lẽ phải nhịn tới nội thương luôn sao?
Sau khi tự đả thông bản thân, Thời Khanh liền trở nên vui vẻ, cậu và Tần Mạc là bất đắc dĩ đó, trong hoàn cảnh đó ai mà không như thế chứ, chỉ có sờ sờ giúp nhau chút đỉnh thôi. Chắc là… không sao đâu ha!
Cuối cùng Thời Khanh cũng tìm được lý do hợp lý an ủi bản thân, tâm trạng phơi phới trở lại, tiếp tục hăng hái làm nhiệm vụ, cũng dám nhìn thẳng vào Tần Mạc.
Vì Tô Nhuế còn bên cạnh nên cậu cũng không thể nhỏ to thầm thì cho Tần Mạc biết, chỉ có thể liếc mắt ra hiệu, cậu nhìn chăm chú như vậy cũng không phát hiện Tô Nhuế đã dùng ‘nhân sinh tồn bàn’ thế nào.
Còn Tần Mạc có hiểu hay không… thì hên xui.
Tần Mạc nhận ánh mắt ‘thâm tình’ của cậu, cảm giác bực bội vì cậu chạy trốn lúc nãy cũng bốc hơi.
—không vội, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta có rất nhiều thời gian.
Tần Mạc cũng nhớ lại lúc Tô Nhuế dùng ‘nhân sinh tồn bàn’, trí nhớ của y rất tốt, hầu như khi đã xem qua rồi sẽ không quên, nhưng lần này cũng không biết rõ Tô Nhuế đã làm thế nào.
Bất quá vẫn còn thời gian, hai người vẫn có thể tiếp tục quan sát.
Sau khi dùng bữa xong, ba người bước khỏi khách sạn, Thời Khanh vẫn không có cơ hội giở trò.
Chủ yếu là vì Tô Nhuế càng ngày càng cẩn thận, lúc nào cũng tránh xa cậu, nên cậu không có cơ hội nào ra tay. Đến khi ba người bước lên xe, khởi động xe chạy, Thời Khanh vẫn không chớp được thời cơ. Thật ra Thời Khanh muốn nói thẳng với Tô Nhuế, nhưng mỗi lần chuẩn bị mở miệng đều không thể nói được nữa, không biết là do nhiệm vụ hay nguyên nhân nào khác.
Không thể thương lượng, đành phải cướp.
Nhưng vẫn chưa biết cướp thế nào.
Tô Nhuế mệt mỏi tựa lưng vào ghế nhắm mắt thả lỏng. Thời Khanh suy tư nửa ngày cũng không biết làm sao, lúc cậu nhìn qua cửa kính liền sững người.
Một xe tải lớn mất phanh đang lao thẳng về hướng họ!