Chương 48: Hoài nghi
Hai người cùng ngồi ở trên tràng kỷ trò chuyện. Đậu Thuần nói sơ lược chuyện mình trải qua. Trác Kinh Phàm rất ăn ý không có đề cập đến Tiêu tiểu thư và hôn lễ, giống như hôm qua Đậu Thuần xuất cung bình thường mà thôi.
"... Thảo dân nghe nói Hoàng thượng rất giận dữ, Kim Ngô Vệ có vài vị đại nhân đã bị tống giam, buổi sáng hôm nay còn huy động Vũ Lâm quân, không biết có việc này hay không?"
"Phải, phụ hoàng vốn định triệu Hoài Vương vào cung một chuyến vì mấy hôm nay kinh đô không an ổn lắm. Vì ta bị ám sát, bởi vậy phụ hoàng lo lắng an nguy Hoài Vương, cố ý phái Vũ Lâm quân đến hộ tống Hoài Vương vào cung."
Đậu Thuần không nghĩ đến Trác Kinh Phàm có thể thu được tin tức, cười cười nói ra một lý do thoái thác.
"Hoàng thượng anh minh, phải nên làm như thế, đó cũng là vì xem trọng Hoài Vương "
Trác Kinh Phàm gật gật đầu như đã hiểu, giả vờ như tin tưởng lời nói dối của Đậu Thuần. Nhưng Đậu Thuần không cười, giọng nói có một chút khinh thường
"Ai biết đúng lúc, chỉ gặp Hoài Vương phi nói Hoài Vương đã nhiều ngày chưa hồi phủ, nhưng do có thánh chỉ truyền triệu, Hoài Vương phi đã thay thế Hoài Vương vào cung hướng phụ hoàng giải thích rõ ràng."
"Hoài Vương không ở trong phủ? Cũng có thể Hoài Vương không còn ở kinh đô?"
Đậu Thuần trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, nhỏ giọng nói:
"Trước ngày ta gặp chuyện, người của ta thu được tin tức, Hoài Vương dẫn người suốt đêm rời kinh đô, đi Đông Bắc."
Cũng là bởi vì tin tức này nên hắn mới lơ là đối với Hoài Vương, nghĩ đối phương không ở kinh đô, muốn nháo loạn một chút cũng không gây chuyện lớn. Ai biết Hoài Vương thật sự có kế hoạch ám sát hắn, còn sớm chuẩn bị lánh đi nơi khác. Nếu việc thành thì tốt, Hoài Vương trừ bỏ một cái gai trong lòng, nếu việc không thành cũng không sợ, Hoài Vương lấy lý do không ở kinh đô, ai có thể đem chuyện này đổ lên trên đầu của hắn?
Trác Kinh Phàm sau khi nghe xong nhíu nhíu mày,
"Hoài vương hành động không giống phong cách của hắn."
"Hoài vương phủ mấy tháng nay vừa đến một vị quân sư, rất được Hoài Vương trọng dụng."
Nhìn Đậu Thuần cong khóe môi cười cười, Thái tử đã hiểu, xem ra Hoài Vương được cao nhân tương trợ, nếu không chỉ dựa vào Hoài Vương sao biết dùng kế " dương đông kích tây "? Khẳng định Đậu Thuần cũng bị việc Hoài Vương rời kinh đô lừa gạt, bởi vậy buông lỏng cảnh giác, mới có thể bị Hoài Vương đánh lén.
Nhưng hiện tại Thái tử không thể có ý kiến, dù sao hiện giờ Đậu Thuần không giống trước kia, mà thân phận hiện nay của Trác Kinh Phàm cũng không còn là Thái tử phi nên cũng không tiện nói. Hai người định bỏ qua sự việc đau đầu thảnh thơi ngồi bên nhau, bỗng nhiên giọng Hữu Phúc vang lên ngoài cửa
Ánh mắt Đậu Thuần lóe lên, biết đây là Hữu Phúc đang đánh động cho hắn, nhắc nhở đã đến giờ, Trác Kinh Phàm không thể lưu lại, nếu không sẽ bại lộ hành tung, cũng sẽ kinh động Hoàng thượng. Đến lúc đó không chỉ Trác Kinh Phàm không tốt, mà chính hắn cũng sẽ phải chịu liên lụy. Bởi vậy dù trong lòng không muốn, nhưng hắn cũng phải mở miệng đuổi người,"Đến giờ rồi, hôm nay đã muộn, ta cũng mệt mỏi, Phàm Phàm đi về trước, ngày khác ta lại đi tìm ngươi nói chuyện."
Trác Kinh Phàm nheo mắt, không nói thêm gì, đứng dậy hướng Đậu Thuần cung kính hành lễ xong, liền mặc áo choàng, lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó theo đường cũ về Nghi Thu cung.
Trong Phật đường Nghi Thu cung, Phục Linh cùng Hổ Phách đang canh giữ, sắc mặt đều có chút ngưng trọng. Trước đây, công tử có đôi khi cũng sẽ xuất cung đi một chút, nhưng chưa bao giờ rời đi quá lâu. Mà buổi tối hôm nay công tử muốn đi đến điện Sùng Nhân, trên đường nếu xảy ra cái gì sai lầm, công tử sẽ không an toàn đâu.
Chờ đến khi công tử trở về, Phục Linh cùng Hổ Phách lập tức tiến lên đón, hầu hạ cởi áo choàng. Hổ Phách mang áo choàng lui xuống, còn Phục Linh bưng chén trà hầu hạ Trác Kinh Phàm.
Trác Kinh Phàm liếc mắt một cái đã biết được các nàng có sự việc muốn bẩm báo, bởi vậy thản nhiên hỏi
"Chuyện gì? Nói mau."
Phục Linh cũng không nghĩ gì, thấp giọng nói:
"Thưa công tử, lúc nãy Tiểu Đào luôn ở ngoài điện, mà còn thăm dò nô tỳ cùng Hổ Phách, như muốn nghe ngóng xem ngài có ở trong điện hay không."
"Tiểu Đào?"
Tiểu Đào là người hầu hạ bên Hiền phi trước đây, đã bị lôi kéo về phe Thái tử phi trước khi bị đưa vào Nghi Thu cung. Lúc trước Tiểu Đào cũng không làm gì khác thường, mọi việc cũng ổn thỏa, không nghĩ hôm nay lại thăm dò hành tung của chủ tử.
"Thưa công tử, nô tỳ cùng Hổ Phách nói ngài đã ngủ lại lấy cớ đuổi nàng ta đi. Vậy mà nàng ta lại cố ý tìm đề tài lôi kéo Hổ Phách, sau đó là nô tỳ quát lớn nàng ta mới buông tha Hổ Phách mà rời đi."
Phục Linh đem sự việc xảy ra nói lại một lần.
"Tiểu Đào vốn là người của Hiền phi, lúc trước ta dùng chút công phu mới đem người lại đây, ta vốn không tín nhiệm nàng ta, dù sao phản chủ một lần, sẽ phản chủ lần thứ hai, ngươi cùng Hổ Phách ngày thường cũng nên chú ý một chút, đừng để cho nàng ta gây ra họa, làm liên lụy trên dưới Nghi Thu cung."
"Dạ, nô tỳ đã rõ."
Phục Linh cung kính đáp lời. Nàng cùng Hổ Phách vốn là đối với những kẻ từng phản chủ không hề tín nhiệm, hiện giờ được công tử giao phó, biết được tâm ý công tử, sau này nàng cùng Hổ Phách làm việc cũng có thể mạnh tay hơn. Dù cho công tử không nói gì, các nàng cũng sẽ xử lý tốt các cung nữ làm cản trở việc đại sự của công tử nhà mình. Hiện tại không thể giống trước kia, công tử hiện giờ tình cảnh có thể nói là như đi trên lớp băng mỏng, trong cung còn không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Nghi Thu cung, chỉ cần một chút tin tức không tốt truyền ra công tử sẽ gặp phiền phức.
Thái tử cũng biết Phục Linh băn khoăn cái gì, bất quá đối với Phục Linh cùng Hổ Phách vẫn rất yên tâm. Hai người bên cạnh này dù không quá thông minh, không quá nhanh nhẹn cũng không sao, sợ nhất những cái đầu không rõ ràng, hoặc là luôn tự ý hành động, đó mới là gây họa cho chủ tử.Phục Linh cùng Hổ Phách ngay từ đầu mặc dù có chút chất phác, nhưng dù sao cũng từ Trác phủ tới. Trác phủ kia có Thanh Bình quận phu nhân sao có năng lực đủ dạy dỗ nô tỳ? Bởi vậy Thái tử cũng không phiền mà tự mình dạy dỗ hai người, may mà Phục Linh cùng Hổ Phách cũng không phải quá ngốc, nói một chút liền hiểu. Lúc trước quá mức chất phác ngu dốt là bởi vì không người dạy các nàng, trải qua hơn một năm được dạy dỗ Phục Linh cùng Hổ Phách đã khác ngày xưa rất nhiều.
Bởi vậy cho dù không nói rõ kế hoạch lớn trong lòng với hai nàng, nhưng vào thời điểm thích hợp cũng lộ ra vài ý tứ để cho các nàng đi cân nhắc, cũng sẽ đem một số nhiệm vụ tương đối bí mật giao cho các nàng. Vả lại nhân lực bên cạnh vốn là không đủ, dạy dỗ Phục Linh cùng Hổ Phách coi như có người hỗ trợ chính mình khi khẩn cấp. Giống như hiện tại nếu không có hai người này sao có thể rời cung, cũng không thể sắp xếp ổn thỏa Nghi Thu cung để không cho người ngoài phát hiện mình không ở trong cung.
So với lúc Thái tử mới tới đây hai người này ngu dốt, hiện giờ Phục Linh cùng Hổ Phách đã đủ tư cách làm nữ quan trong Đông Cung.
Phục Linh tất nhiên không biết công tử nghĩ về mình cùng Hổ Phách như vậy. Nàng chỉ biết là hiện giờ nàng cùng Hổ Phách chỉ có thể dựa vào công tử, từ khi các nàng vào cung, cũng không nghĩ sẽ xuất cung. Tuy nói cung nữ đến hai mươi lăm tuổi có thể xuất cung, nhưng cũng phải được Hoàng thượng ân điển mới được, Hoàng thượng không có chỉ, các nàng dù đến hai mươi lăm cũng ra không được.
Ngày xưa công tử là Thái tử phi, nàng cùng Hổ Phách còn có hi vọng, sau khi công tử bị phế, nàng cùng Hổ Phách đã nhận thấy, dù là Thái tử phi cũng có thể nói phế liền phế, các nàng là nữ quan, cung nữ trong mắt Hoàng thượng là cái gì? Hiện tại chỉ cần hầu hạ tốt cho công tử, nếu ngày sau ông trời có mắt, công tử lại được Hoàng thượng xem trọng, Điện hạ yêu thương, các nàng sẽ được chuyển mình.
Thái tử không quan tâm chuyện Tiểu Đào, vì đã có Phục Linh cùng Hổ Phách theo dõi là đủ rồi, bởi vậy sao khi Phục Linh bẩm báo xong liền cho Phục Linh lui. Từ lúc bước vào Nghi Thu cung đã không thấy người trực đêm, người hầu hạ trong cung cũng ít, bởi vì có đôi khi nửa đêm sẽ xuất cung bởi vậy không cần quá nhiều người.
Sau khi vào phòng ngủ, nằm lên giường, thần sắc Thái tử âm tình bất định, hồi tưởng lại biểu hiện của Đậu Thuần hơn một năm qua, phát hiện có những chi tiết trước kia bị mình xem nhẹ. Chậm rãi nhớ lại từ khi Hồ thái y nói Đậu Thuần có khả năng bình phục, rồi Đậu Thuần thật sự bắt đầu dần dần bình phục, mà khôi phục rồi Đậu Thuần hoàn toàn không giống như là ngốc hơn mười năm mới hết. Hắn nói chuyện rõ ràng, cách nói năng giọng điệu đúng mực, tất cả thủ pháp công phu đều học rất nhanh. Những thứ này dùng hơn một năm là có thể học được hết sao?
Còn nữa, từ khi Đậu Thuần hồi phục, cũng chưa từng hỏi qua hắn còn nhớ những chuyện lúc còn ngu dại không. Hình như Đậu Thuần khi hồi phục đã hoàn toàn khác, tựa như là hai người. Vừa rồi chính mình bị Đậu Thuần đặt ở dưới thân, Đậu Thuần làm cho mình vô lực phản kháng, phung phí lên cổ của mình, lại quấn quýt hôn môi không ngừng khiến cho chính mình chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm. Chẳng lẽ bởi vì hắn còn nhớ rõ đêm điên cuồng kia sao?Liên kết mấy vấn đề lại, Thái tử thấy mình đã xem nhẹ Đậu Thuần. Trong lòng nhịn không được hiện lên một nghi vấn: Đậu Thuần rốt cuộc là bắt đầu tỉnh táo khi nào?
Ngày xưa Thái tử vốn không quan tâm nhiều chỉ muốn đem Đậu Thuần nuôi dưỡng như con. Đậu Thuần ngốc nghếch dễ thương như đứa trẻ, chăm sóc hắn giống như nuôi dưỡng một vật nhỏ, lâu ngày cũng có tình cảm, cho nên trong lòng có chút mâu thuẫn khi Đậu Thuần tỉnh táo. Ban đầu kế hoạch là muốn đoạt ngôi vị hoàng đế của Đậu Thuần, nên một Thái tử ngốc tất nhiên là dễ khống chế hơn nhiều.
Không cần biết lúc trước xuất phát từ cái gì mà đối xử tử tế với Đậu Thuần, tóm lại bây giờ trả giá bằng tình cảm thật. Lúc này muốn thay đổi thật đúng là không dễ dàng. Cũng là bởi vì như thế, cho nên không nhìn ra sơ hở của Đậu Thuần. Trong hơn một năm này, bị buộc ở Nghi Thu cung tĩnh tâm dưỡng khí, nỗi lòng đều lắng đọng lại, đầu óc ý nghĩ tự nhiên càng thêm rõ ràng.
Ngày xưa quá xem trọng bản năng nên xem nhẹ sơ hở cùng chân tướng, nên cũng nhìn không rõ mọi thứ....
Lại nói về Hoài Vương phi, sau khi vào cung, cũng không có lập tức được diện kiến Hoàng thượng. Bà được đưa tới điện Lưỡng Nghi đợi một ngày. Dù vậy bà không dám có một câu oán hận, càng không dám biểu hiện ra hấp tấp nóng nẩy cho dù thân mình có chút khó chịu cũng gắng gượng ngồi ngay ngắn đợi ở trong Thiên điện. Chén trà nước cũng đã lạnh, Hoài Vương phi mí mắt rủ xuống, cũng không nhúc nhích ngồi ở tại chỗ, không có lên tiếng gọi người đến đổi nước trà.
Phía sau Hoài Vương phi là hai cung nữ đang âm thầm giám sát bà, họ tất nhiên là đều nghe nói qua Hoài Vương phi thân thể yếu đuối nhiều bệnh, Hoàng thượng dặn dò họ đến quan sát Hoài Vương phi, bởi vậy đặc biệt chú ý. Hoài Vương phi mặc dù nhìn có chút suy nhược, lại không giống những phi tần mảnh mai làm bộ làm tịch, thật sự là đi một bước hoặc đứng lâu một ít liền sẽ thở không nổi.
Hoài Vương phi ngồi thẳng lưng, dáng vẻ đoan trang ngồi cả một ngày, không có gì ngoài giữa trưa dùng một lần ngọ thiện, nước trà cũng không có uống nhiều, vậy mà Hoài Vương phi không hề kêu lên một tiếng khổ. Điều này làm cho hai cung nữ trong lòng càng bội phục, trưởng nữ Hạ gia Tây Bắc toàn thân toát lên khí khái cùng gia giáo, những cái đó cho thấy phong thái của một tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá.
Hoài Vương phi tất nhiên là không biết suy nghĩ của cung nữ, giờ phút này bà xác thực đã mệt mỏi kiệt sức, nhưng vẫn cố gắng chống chịu. Bà biết nếu mình ngã xuống, Hoài Vương phủ phải làm như thế nào? Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung sẽ như thế nào bây giờ? Cho nên bà không thể ngã, chính là cắn răng chống đỡ.
Vương phi đợi trong điện từ sáng sớm trời còn chưa tỏ đến khi trời mờ tối, nội thị đã tiến vào đốt đèn, cuối cùng cũng chờ được Hoàng thượng triệu kiến.
Bà chậm rãi đứng lên, sắc mặt tái nhợt, thân hình có chút lung lay sắp đổ, hai cung nữ thấy thế lập tức tiến lên giúp đỡ bà, đợi cho bà đứng vững lúc này họ mới lui lại đứng hầu phía sau. Hoài Vương phi hít một hơi, đi theo Lữ Phúc đến thư phòng điện Lưỡng Nghi.
Đến cửa thư phòng, Lữ Phúc khom người nói:
"Hoàng thượng đang ở bên trong chờ Vương phi."Hoài Vương phi gật đầu, cảm tạ Lữ Phúc sau đó ngẩng đầu thẳng lưng đi vào thư phòng.
Đây là lần đầu tiên tiến vào thư phòng của hoàng cung, bởi vì thân thể không tốt cho nên từ khi gả vào Hoài Vương phủ cũng chưa vào Hoàng cung lần nào. Thật ra sau đại hôn hai ngày, Hoài Vương phải cùng Hoài Vương phi tiến cung tạ ơn, nhưng Hoàng thượng và Hoàng hậu đều tỏ vẻ thương cảm bà vất vả ban cho rất nhiều đồ quý giá và miễn nhập cung, người bên ngoài đều ngưỡng mộ Hoài Vương phủ được ân sủng. Chỉ có bà biết, Hoàng thượng miễn tạ ơn, căn bản không phải ân điển gì, chỉ là không muốn gặp Hoài Vương, chỉ có Hoài Vương đắc chí nghĩ cưới được Vương phi, khiến cho Hoàng thượng đối với hắn vài phần e ngại.
Hoài Vương phi còn nhớ rõ lúc ấy bà trong lòng khinh thường cùng cười nhạo, nhưng nghĩ lại bản thân là Hoài Vương phi, lại cực ít vào cung, may mà khi hiến tế tông miếu cũng tham gia vài lần, nếu không chỉ sợ Hoàng thượng cùng hoàng thất đã quên mất mình.
Hoài Vương phi thu hồi suy nghĩ trong lòng, đúng lễ đi đến trước mặt Hoàng thượng hành lễ cung kính vấn an,
"Thiếp xin vấn an Hoàng thượng, Thánh thượng vạn phúc."
"Miễn lễ, Vương phi thân thể không tốt, mau mau ngồi xuống."
Hoàng thượng nói xong, nội thị trong thư phòng mang tới một ghế dựa để Hoài Vương phi ngồi. Hoài Vương phi lại cảm tạ ban ngồi, lúc này mới cung kính mà ngồi xuống.
"Thời gian qua thật nhanh, Trẫm còn nhớ rõ năm đó cùng công tử Hạ gia đàm luận chính sự, chỉ chớp mắt, đã qua hơn hai mươi năm."
Hoàng thượng cũng không có đề cập Hoài Vương, mở miệng liền nói đến Hạ gia.
Hoài Vương phi sau khi nghe xong cảm thấy căng thẳng, không biết ý ngài ra sao, chỉ phải cẩn thận nói:
" Tạ ơn Thánh thượng còn nhớ, nếu đại ca biết được sẽ cực kỳ cảm động."
"Vậy sao, nếu như thế thì tốt lắm."
Hoàng thượng bình thản nói, ngữ khí đột nhiên biến đổi lạnh lùng, trong lòng Hoài Vương phi giật mạnh một cái. Bà nhớ tới mình ở trong cung một ngày, giờ nghe Hoàng thượng nói điều này, chẳng lẽ là trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Nếu không sao Hoàng thượng lại dùng ngữ khí như vậy nhắc tới Hạ gia? Trong lòng bà có chút sốt ruột, nhưng cũng không dám tự tiện hỏi, chỉ có thể chờ Hoàng thượng nói ra.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, đại ca thiếp được ưu ái tất nhiên là không dám quên, chính thiếp cũng luôn nhớ kỹ ân điển, tại Hoài Vương phủ không dám làm ra sai lầm gì, chỉ sợ phụ thánh ân."
Hoài Vương phi chậm rãi nói xong, trên mặt vẫn trầm tĩnh, cũng không nhìn ra trong lòng có lo lắng.
"... Vương phi quá lo lắng, Trẫm không có trách cứ gì."
Hoàng thượng sau khi nghe xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoài Vương phi trong chốc lát, sau đó mới thay đổi ngữ điệu, cười nói. Hoài Vương phi mấp máy môi, tươi cười, tâm vẫn không ngừng lo lắng, xem ra hôm nay triệu mình vào cung, trừ chuyện Hoài Vương, sợ là Hạ gia cũng đã xảy ra chuyện gì."Trẫm nay muốn triệu Hoài Vương vào cung nói chuyện, không nghĩ là đúng lúc Hoài Vương không ở trong phủ, vả lại nghe nói đã nhiều ngày chưa hồi phủ. Trẫm nghĩ Vương phi đến thay Hoài Vương cũng tốt, chỉ là mới vừa rồi cùng các lão thần nói chuyện lâu một chút, phải khiến Vương phi đợi."
Hoàng thượng lại khôi phục bộ dạng ban đầu, ôn hòa vui vẻ, sự thay đổi này càng làm tâm Hoài Vương phi bất ổn.
"Khởi bẩm Thánh thượng, việc quốc sự làm trọng, thiếp chỉ là Hoài Vương phi, nên xếp sau quốc sự."
Hoài Vương phi lo mình không hiểu tâm tư Hoàng thượng, chỉ phải kiên trì đem chính mình và Hoài Vương phủ hạ thấp sau quốc sự, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu để cho việc Hoài Vương lên trên quốc sự, chỉ sợ Hoài Vương phủ trên dưới bị chôn cùng Đậu Trạch.
"... Thời Nương, Trẫm cho tới nay vẫn biết nàng rất hiểu chuyện."
Hoàng thượng thở dài một tiếng, đột nhiên mở miệng gọi tục danh Hoài Vương phi. Hoài Vương phi cảm thấy chấn động, nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái, chỉ thấy Hoàng thượng ánh mắt ôn hòa mang theo chút hoài niệm, đang nhìn mình. Trong lòng của bà có chút bối rối, không hiểu được Hoàng thượng lúc này dùng giọng điệu thân thiết gọi tục danh mình là có dụng ý gì. Trong lòng của bà không có vui sướng, chỉ có vô cùng sợ hãi, phía sau lưng càng toát ra mồ hôi lạnh.
" Tạ ơn Thánh thượng tán thưởng, thiếp không dám nhận."
Hạ Thời Nương mấp máy môi, cung kính nói.
Không nghĩ kế tiếp đúng là có một hung tin,
"Thời Nương, Hạ gia làm phản."
Hoàng thượng ngữ khí tăng cao, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Thời Nương, muốn nhìn rõ ràng biểu tình biến hóa trên mặt bà. Mà lúc này Hạ Thời Nương bởi vì bốn chữ sau cùng ngắn ngủn làm tâm can nứt ra, không thể tin vào tai mình.
"Thánh... Thánh... thượng, Hạ gia... Hạ gia... làm phản?"
Hạ Thời Nương không thể nói tròn câu, hai mắt mờ mịt vô thần, trên mặt vốn đã xanh xao giờ không còn chút máu, cả người có vẻ đơn bạc lại yếu ớt, giống như chiếc là lung lay sắp rơi.
Trong lòng Hoàng thượng hiện lên một tia thương hại, sau đó lại ổn định tâm trạng, trên mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
"Nàng không nghe sai, hôm nay phi mã truyền tin cấp báo, ở Tây Bắc Hạ gia mang binh tạo phản."
Hạ Thời Nương thân mình vốn là suy yếu, những năm gần đây vì canh giữ Hoài Vương thể trạng vẫn không dưỡng tốt, hôm nay lại bởi vì Vũ Lâm quân vây quanh Hoài Vương phủ lo lắng, rồi chịu đựng chờ đợi cả ngày, lúc này nghe nói Hạ gia tạo phản, giống như là đang gánh ngàn cân chỉ cần để thêm một cọng rơm cũng đủ để đổ xuống. Hạ Thời Nương "ưm" một tiếng rồi ngất đi.
Ánh mắt Hoàng thượng chợt lóe lên, thân hình hơi động, nhưng cuối cùng vẫn cứ ngồi ở sau án thư chưa đứng dậy, mở trừng mắt nhìn Hạ Thời Nương té ngã trên đất. Cung nữ cùng nội thị không có khẩu dụ không dám tự tiện hành động, Hạ Thời Nương ngã nằm nơi đó, búi tóc trâm cài xổ ra tứ tán trên mặt đất.Qua một hồi lâu, mới nghe thấy được giọng Hoàng thượng có chút khàn khàn cất lên,
"Đem Hoài Vương phi đưa đến điện Lập Chính, để Hoàng hậu chăm sóc."
Lập tức có hai cung nữ tiến lên, động tác nhanh nhẹn nâng Hạ Thời Nương lên, dìu bà rời thư phòng, dùng một cỗ kiệu đưa đến điện Lập Chính.
Đến điện Lập Chính, Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Hoài Vương phi hôn mê, Lữ Phúc đi theo hộ tống Hoài Vương phi tiến lên một bước đem khẩu dụ truyền lại, Hoàng hậu sau khi nghe xong nhíu mày hỏi:
"Hoài Vương phi thân thể không tốt vì sao không tiễn hồi phủ? Sao lại đem người đến điện Lập Chính của bổn cung?"
"Thưa nương nương, tiểu nhân không biết, tiểu nhân là phụng chỉ làm việc."
Lữ Phúc khom mình hành lễ, cung kính đáp.
Hoàng hậu sắc mặt đăm chiêu, nhưng vì Lữ Phúc là nội thị cận thân của Hoàng thượng vả lại tình cảnh của mình hiện tại không tốt nên không thể đắc tội đối phương, bởi vậy chỉ phải kiềm chế tâm trạng trong không vui, mở miệng nói:
"Được rồi, bổn cung đã biết, ngươi trở về bẩm báo, bổn cung sẽ chăm sóc tốt cho Hoài Vương phi."
Lữ Phúc nhận lời, lại nhìn Hoàng hậu đem Hoài Vương phi vào sắp xếp tốt, lúc này mới dẫn cung nữ rời khỏi điện Lập Chính.
Ở nơi khác, Đậu Thuần mới vừa cùng Trác Kinh Phàm chia tay, liền nhận được tin tức từ Hữu Phúc, hắn bình tĩnh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới mở miệng nói:
"Gọi Hữu Thọ đi canh giữ điện Lập Chính, cần phải bảo vệ cho Hoài Vương phi."
Hữu Phúc lĩnh lệnh, lập tức lui xuống đi truyền lời.
Đậu Thuần bình tĩnh đi đến bên cạnh bàn đem tờ giấy đặt vào ngọn nến, tờ giấy liền cháy nhanh chóng biến thành tro tàn, lập tức Hữu Toàn tiến lên đem tro tàn xử lý sạch sẽ, sau đó lại lui về tại chỗ đứng cúi đầu. Đậu Thuần sau khi thiêu hủy tờ giấy mới trở lại giường ngồi, trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nhẹ giọng nói:
"Ngươi giúp ta đa tạ Lữ công công, sau này tin tức ngươi không cần nhúng tay, phái một tiểu nội thị không biết chữ nhanh nhẹn đi làm."
Đậu Thuần không phải sợ Hữu Toàn nhìn lén nội dung, chính là hắn không dám mạo hiểm, sự việc này càng ít người biết càng tốt. Hữu Toàn là tâm phúc bên cạnh hắn đã lâu, hắn không muốn làm cho đối phương bị nguy hiểm. Lữ Phúc mạo hiểm tánh mạng đưa tin tức cho hắn, nếu bị phát hiện có lẽ không tránh được tử tội, người trung gian truyền tin khẳng định cũng sống không được, cho nên hắn phải đem Hữu Toàn ra xa chuyện này mới được.
May mà Hữu Toàn chỉ mới một lần đưa tin tức, sau này không thể để hắn liên quan nữa, như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng của hắn.
Hữu Toàn không biết nội dung thư Lữ công công lần này đưa đến là gì, chỉ là thấy sắc mặt Điện hạ khó coi, ngữ khí trịnh trọng nên cũng chỉ biết nhận lệnh, trong lòng tính toán tìm người đáng tin đi chạy việc. Đồng thời hắn cũng có chút ngạc nhiên, Lữ công công truyền tin tức cho Điện hạ không phải là một hai lần, sao bây giờ Điện hạ lại không muốn hắn đi? Hắn cẩn thận nhớ lại khi Lữ công công giao tờ giấy cho mình sắc mặt cũng khó coi, trong lòng nhất thời nhói lên một cái, chỉ sợ chuyện lần này không nhỏ, cũng liền dập tắt lòng hiếu kỳ.Đậu Thuần giao phó xong, Hữu Toàn liền lui xuống. Đợi cho Hữu Phúc trở về, Đậu Thuần mới nhỏ giọng nói:
"Đi Nghi Thu cung một chuyến, nói Hữu Song ta có việc muốn giao phó."
Hữu Phúc cảm thấy rùng mình, từ khi Điện hạ đem Hữu Song đưa đến chỗ Thái tử phi chưa từng hạ lệnh gì cho đối phương, không nghĩ tới lúc này Điện hạ muốn Hữu Song lộ diện, chẳng lẽ sự tình quả thực khó giải quyết như vậy sao?
Hữu Phúc không dám hỏi nhiều, vội vàng đi một chuyến tới Nghi Thu cung, sau đó nhanh chóng trở lại điện Sùng Nhân. Khi trở lại điện Sùng Nhân, hắn thấy Điện hạ vẫn còn ngồi trên giường mở to mắt nhìn trừng trừng. Hắn nhanh chóng tiến lên nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Điện hạ, hiện tại đã là giờ Hợi, ngài nên nghỉ ngơi bảo trọng thân thể ạ."
Đậu Thuần hít một hơi, quay đầu nhìn Hữu Phúc một cái
"Đã thay đổi thật rồi."
Hữu Phúc giật mình, nhớ tới tờ giấy Lữ công công đưa tới, trong lòng có chút thấp thỏm bất an. Hắn cũng không biết nội dung viết cái gì, chỉ nghe Điện hạ nói Hoài Vương phi ở lại điện Lập Chính. Về phần vì sao Hoài Vương phi lại ở điện Lập Chính, sẽ ở bao lâu, hắn không biết. Lúc này nghe Điện hạ cảm thán một câu, trong lòng hắn tự dưng dâng lên cảm giác lạnh cả người.
Rõ ràng đã là đầu mùa xuân, vậy mà gió đêm thổi lạnh lẽo, đúng là nhân sinh vô thường, chợt rùng mình một cái...
Sáng sớm hôm sau, khi Trác Kinh Phàm tỉnh dậy, nghe Phục Linh nhỏ giọng bẩm báo,
"Thưa công tử, Chiêm sự phái người lại đây nói, Thanh Bình quận phu nhân vào xin gặp Hiền phi nương nương."
"Hiền phi?"
Trác Kinh Phàm uống một ngụm trà nhíu nhíu mày mở miệng nói:
"Phu nhân tiến cung không đi bái kiến Hoàng hậu nương nương, lại đi cầu kiến Hiền phi, đây là cái đạo lý gì?"
"Thưa công tử, Thanh Bình Quận phu nhân e rằng có việc muốn nhờ, nhưng lại cảm thấy Hoàng hậu còn đang tĩnh dưỡng, cho nên không dám quấy rầy, đi cầu kiến Hiền phi."
Phục Linh cung kính nói, nhưng trong lời nói ý tứ cũng là ám chỉ Thanh Bình Quận phu nhân bởi vì Hiền phi hiện giờ quản lý hậu cung cho nên mới đi xin diện kiến Hiền phi.
"Hiền phi nếu đáp ứng gặp, cũng không cần ngăn cản, ta muốn xem, bà ta lại muốn giở trò khỉ gì?"
Tiêu Uyển Nương tiến cung một chuyến, sợ là có liên quan hôn lễ Tiêu tiểu thư. Tuy nói là bởi vì Đậu Thuần gặp chuyện bị thương cho nên hôn lễ hủy bỏ, nhưng Hoàng thượng cũng không nói không cưới Thái tử phi mới, bởi vậy Tiêu gia đang gấp gáp vì chuyện này cũng không có gì đáng trách.
Nhưng mà Tiêu Uyển Nương lần này vào cung, thực là gánh vác nhiệm vụ quá lớn.
Hiền phi lúc này cũng kinh ngạc, Thanh Bình Quận phu nhân vào cung không cầu kiến Hoàng hậu, không đi Đông Cung thăm Trác công tử, lại cố tình chạy đến điện Chiêu Vân xin diện kiến mình, làm cho Hiền phi đầy nghi hoặc. Bất quá nghĩ tới Trác Kinh Phàm không biết phân biệt, nghĩ gặp Thanh Bình Quận phu nhân cũng tốt. Thứ nhất có thể lôi kéo Trác gia, dù Trác Kinh Phàm không còn là Thái tử phi, nhưng Trác Dung Ung vẫn là Trung Thư Lệnh. Thứ hai cũng nhưng nhân cơ hội thăm dò Trác Kinh Phàm cùng kế mẫu tình cảm như thế nào.Hạ quyết tâm xong, Hiền phi liền duyệt cho Thanh Bình Quận phu nhân yết kiến. Vào buổi chiều ngày đó, Thanh Bình Quận phu nhân liền vào cung, vào điện Chiêu Vân diện kiến Hiền phi.
Thanh Bình Quận phu nhân trong lòng thấp thỏm bất an, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng ngắc. Bà không nghĩ tới ngày đó phụ thân đến Trác phủ gặp phu quân xong, còn ném cho bà một nhiệm vụ nặng nề, muốn từ chối cũng không thể. Tuy rằng không nguyện ý, lại cũng không thể không nghe theo ý phụ thân cùng phu quân yêu cầu. Họ muốn bà vào trong cung xin yết kiến Hiền phi nương nương.
Khi chờ đợi ở nhà, kỳ thật trong lòng của bà ở khẩn cầu cũng hy vọng Hiền phi không đồng ý mới tốt. Nhưng không nghĩ tới buổi sáng mới đi xin, buổi chiều đã phải vào cung. Thanh Bình Quận phu nhân hít một hơi, tự trấn an chính mình, trong ngực cứ như có một viên đá nóng, ngồi xe ngựa vào cung.
Đến điện Chiêu Vân sau khi thỉnh an Hiền phi xong, bà đầu tiên là cùng Hiền phi nói một ít việc nhà, lại khen y phục cùng trang sức của Hiền phi, cuối cùng khi nhìn thấy gần tới giờ về, lúc này mới không thể giữ vững tinh thần, mở miệng nói:
"Thưa nương nương, thần phụ hôm nay xin cầu kiến nương nương, thực sự là có việc muốn nhờ."
Hiền phi hơi kinh ngạc, nhưng thầm nghĩ cuối cùng việc này cũng đến, nàng ngồi ở chỗ này cùng Thanh Bình Quận phu nhân lâu như vậy, kiên nhẫn chờ nhưng bà ta không có nói gì, đang tưởng đối phương ngày mai lại đến, nhưng rốt cục thì đối phương cũng lên tiếng. Nàng khẽ cười cười, ôn hòa nói:
"Thanh Bình Quận phu nhân quá khách khí, có chuyện gì cứ việc nói, nếu có thể giúp, bổn cung tất nhiên là không từ chối."
Thanh Bình Quận phu nhân nghe Hiền phi nói vậy cũng không có nói ngay, mà chỉ dùng ánh mắt quét một vòng trong điện, ấp úng không dám mở miệng. Hiền phi ánh mắt sáng ngời, xem ra sự việc không nhỏ, đúng là không thể nói trước mặt cung nữ, vì thế nàng càng tò mò muốn nghe. Bởi vậy nàng mở miệng cho cung nữ hầu hạ lui ra. Thanh Bình Quận phu mỉm cười cảm kích.
"Thưa nương nương, thần phụ thực là không biết nên tìm ai, mấy ngày trước đây Điện hạ xảy ra chuyện lớn như vậy, cháu gái thần phụ khóc đỏ đôi mắt, cả người đều hoảng hốt, trong lòng sốt ruột đến không yên, thần phụ nhìn thật sự đau lòng đến ch.ết được."
Thanh Bình quận phu nhân vừa nói, vừa lấy khăn lau khóe mắt.
"Bổn cung nghe chuyện cũng lo lắng không thôi, càng thương cho Tiêu tiểu thư, xảy ra sự việc này, trong cung cũng không vui, phu nhân trở về nên khuyên nhủ Tiêu tiểu thư."
Trong lòng Hiền phi càng hồi hộp, nàng cảm giác được Thanh Bình Quận phu nhân sắp nói ra yêu cầu, khẳng định có liên quan Thái tử phi.
"Đa tạ nương nương quan tâm, chỉ là thần phụ quá lo lắng cho cháu mình, vả lại ngày đó trong phủ có nha hoàn phóng hỏa khuê phòng cháu gái, lửa cháy lớn thiêu hủy rất nhiều đồ vật mà còn... còn..."
Nói đến chỗ này, Thanh Bình Quận phu nhân đúng là không biết nên mở miệng như thế nào, do dự cả buổi, khuôn mặt cũng đỏ bừng, vẫn không có gan đem việc ngọc như ý nói ra.
"Phu nhân có chuyện gì cứ nói thẳng, bổn cung cam đoan, trong điện Chiêu Vân tuyệt đối không có người thứ hai biết được."
Hiền phi ánh mắt càng lúc càng sáng lên, mở miệng thúc giục, mà còn nói ra cam đoan.
"Thứ lỗi thần phụ vô phép."
Thanh Bình Quận phu nhân mấp máy môi, đứng lên đi đến gần Hiền phi, kề sát bên tai nói rất nhanh mấy câu. Hiền phi sau khi nghe xong biến sắc, lớn giọng nói:
"Là nha hoàn sao?! Dám..."
Khó trách Thanh Bình Quận phu nhân không dám nói ra khỏi miệng, chính là nàng nghe xong còn kinh hồn bạt vía.
"Nương nương, thần phụ cũng là không có biện pháp, lúc này mới mặt dày mày dạn vào cung cầu kiến nương nương, chỉ mong nương nương vươn ra tay trợ giúp, cứu lấy Tiêu gia, Tiêu gia ổn thỏa sẽ nhớ đến đại ân đại đức nương nương."
Thanh Bình Quận phu nhân thấy Hiền phi thay đổi sắc mặt, vội vàng lui ra phía sau một bước trực tiếp quỳ xuống, khóc than đến nước mũi nước mắt đầy mặt, bi ai thống thiết nói.
Hiền phi ổn định lại tinh thần, sắc mặt vẫn có chút khó coi, nàng không nghĩ tới Tiêu gia to gan lớn mật, dám đem chuyện ngọc như ý che giấu, hiện giờ còn muốn mình ra tay giúp đỡ họ đem chuyện áp chế. Tiêu gia nghĩ gì mà cho là mình nhất định sẽ ra tay giúp đỡ?! Hiền phi càng nghĩ càng giận, đúng là nàng muốn tìm nhược điểm Tiêu gia, nhưng nàng không nghĩ muốn đem chính mình dính líu vào chuyện lớn như thế này.
Chỉ là nàng nghe Thanh Bình Quận phu nhân nói như là ám chỉ Tiêu gia sẽ đứng về phía mình, nàng không tự chủ giơ tay lên sờ sờ bụng. Tháng này kinh nguyệt cũng bị muộn, bởi vì còn chưa xác định, cho nên cũng không dám lộ ra, nếu thật sự nàng mang long thai, có Tiêu gia trợ lực, thì thật rất có lợi. Vả lại Trác gia cùng Tiêu gia là quan hệ thông gia, Trác Kinh Phàm đã bị phế, có lẽ Trác gia muốn cho nhị tiểu thư vào cung nên Trác gia cũng sẽ cùng Tiêu gia đứng về phía mình.
Nàng chậm rãi suy tư, sắc mặt chậm rãi khôi phục bình thường. Thanh Bình Quận phu nhân cũng âm thầm đánh giá, biết rằng đã làm động tâm Hiền phi, bởi vậy càng cúi thấp người hơn, mở miệng nói:
"Nương nương, thực không dám dấu diếm, việc này đều không phải là chủ ý thần phụ, mà là do phụ thân thấy cháu gái quá thương tâm, trong lòng không nỡ, nên mới nhờ thần phụ tìm một con đường sáng."
Vốn là đã có chút dao động, Hiền phi lúc này sau khi nghe xong cả người chấn động, nếu nói là Thanh Bình Quận phu nhân không thể đại diện Tiêu gia, nhưng nếu là Tiêu lão thái gia cam đoan thì không thể sai, Hiền phi không nói lời nào lập tức gật đầu đồng ý,
"Phu nhân mau mau đứng lên, tiểu thư gặp chuyện này thật sự là đáng thương, bổn cung nghe xong trong lòng xác thực không khỏi thương cảm, ngươi yên tâm, chuyện này bổn cung sẽ thay các ngươi làm chủ."
Thanh Bình Quận phu nhân nghe xong trong lòng cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, Hiền phi nói lời này là chắc chắn trợ giúp rồi. Lúc này bà mới lau nước mắt đứng dậy, vội vàng hướng về phía Hiền phi hành lễ cáo lui, sau khi rời cung liền đi thẳng đến Tiêu phủ.