Chương 56: Dùng thuốc
Đậu Thuần ban ngày ở điện Sùng Nhân điện đóng giả chân bị thương chưa lành, đến đêm liền đi tới Nghi Thu cung.
Khi hắn đi vào Nghi Thu cung, Trác Kinh Phàm đã đi ngủ. Hắn kinh ngạc nhíu mày, đi thẳng vào phòng ngủ, cho tất cả người hầu lui xuống, sau đó đi đến bên giường vén màn lên thì nhìn thấy Trác Kinh Phàm nằm nghiêng trên giường dường như đang ngủ say.
Thấy thế hắn cởi giày, cũng bò lên giường, nhẹ nhàng vén áo ngủ bằng gấm lên, đang muốn cởi quần Trác Kinh Phàm ra, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói,
"Làm gì thế?"
Động tác của hắn dừng lại, ngẩng đầu lên, chỉ thấy người vốn nên ngủ say đã mở to đôi mắt trừng hắn, ánh mắt của đối phương trong trẻo không có giống người mới vừa tỉnh ngủ.
"Phàm Phàm ta đánh thức ngươi sao?"
Đậu Thuần nhanh chóng cười lấy lòng, làm sao không biết đối phương vừa mới rồi là giả bộ ngủ, còn lộ ra vẻ mặt ảo não
"Ta là muốn giúp ngươi bôi thuốc, không phải cố ý đánh thức ngươi."
"Đưa đây."
Trác Kinh Phàm vươn tay ra trước mặt Đậu Thuần. Đậu Thuần chỉ thấy cánh tay trắng của đối phương lộ ra một nửa, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh nến càng có vẻ trắng nõn không tỳ vết. Tầm mắt của hắn từ cánh tay một đường đi xuống dưới, cuối cùng đừng lại bàn tay đối phương ở trước mặt hắn, bàn tay cũng trắng nõn mũm mĩm mềm mại.
"Cái gì?"
Hắn hơi giật mình hỏi, đồng thời còn vươn tay sờ sờ lòng bàn tay đối phương, thậm chí là nhẹ nhàng gãi gãi. Trác Kinh Phàm bị hắn sờ đến nổi da gà, thở nhẹ một tiếng liền đem tay rụt trở về. Đậu Thuần bị một tiếng thở nhẹ kia câu đến tâm ngứa, trơ mặt ra liền nhích lại gần.
"Nóng ch.ết, đừng dán lại đây."
Trác Kinh Phàm cũng ghét bỏ vươn một tay đẩy bộ mặt hắn cứ dán tới, một tay xòe ra nói
"Đem thuốc lấy ra."
"Phàm Phàm, ngươi nhìn không thấy, vẫn là ta tới giúp ngươi đi. Hồ Thái y nói, nếu không có bôi thuốc tốt, đến lúc đó chịu khổ chính là ngươi."
Đậu Thuần biết Phàm Phàm muốn lấy thuốc mỡ, hắn nhanh chóng đem thuốc mỡ trong ngực giấu càng kín, nghiêm túc nói.
"Cơ thể của ta chính ta rõ ràng nhất, đưa đây."
Trác Kinh Phàm gương mặt quẫn bách, ở trong lòng thầm mắng Đậu Thuần, còn kỳ quái tối hôm qua Đậu Thuần lấy đâu ra thuốc mỡ, thì ra là Hồ Thái y cho. Chỉ cần nghĩ tới Hồ Thái y biết quan hệ của bọn họ, trong lòng Thái tử thật không được tự nhiên.
Đậu Thuần làm sao có thể đem thuốc mỡ giao ra, hắn muốn lợi dụng việc bôi thuốc để cùng Phàm Phàm bồi dưỡng tình cảm, thuận tiện còn có thể nhân cơ hội ăn chút đậu hũ. Dù sao hắn biết tính tình Phàm Phàm, tối hôm qua có thể xuống tay đúng là may mắn, thời điểm thân mật tiếp theo còn không biết là khi nào, cho nên hắn đương nhiên phải tìm cơ hội thân cận cùng đối phương. Nếu để cho Phàm Phàm tự bôi thuốc, làm sao hắn có cớ tiếp cận Phàm Phàm đây? Điều này sao có thể, hắn khó khăn lắm mới ăn được Phàm Phàm, hai người phải nên thân mật trong mọi thời điểm, sao có thể tách ra.Cho nên Thái tử điện hạ vẻ mặt kiên quyết, tỏ vẻ nhiệm vụ bôi thuốc cho Phàm Phàm là quan trọng cỡ nào, hắn đương nhiên phải làm.
Thấy hắn bộ dạng khổ sở, Thái tử vừa bực mình vừa buồn cười, chủ ý của Đậu Thuần sao lại nhìn không ra, nhưng sao có thể để cho đối phương thực hiện được? Tối hôm qua là lần đầu tiên lại bị Đậu Thuần gây sức ép đến lợi hại, hôm nay phải nằm trên giường không xuống được, Thái tử đang muốn tránh Đậu Thuần, làm sao có thể sẽ để cho hắn tiếp cận mình, càng không có chuyện để bôi thuốc, một hành động thân mật như thế xảy ra. Dù sao chỗ bị thương cũng không phải chỗ bình thương, nếu Đậu Thuần cầm lòng không được, đến lúc đó chịu khổ vẫn là chính mình.
Thái tử điện hạ thực kiên trì, Thái tử phi bị phế càng kiên trì, hai người giằng co kịch liệt trên giường, ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, ai cũng không chịu thua.
"... Phàm Phàm, vết thương của ngươi cần bôi thuốc, nếu không sẽ lâu khỏi"
"Cho nên không phải ta nói ngài đưa đây sao?"
Trác Kinh Phàm bị thương chỗ khó có thể mở miệng, hôm nay cả ngày có thể nói là ngồi không được, đã sớm nghẹn một bụng. Nhưng cũng biết phải bôi thuốc thì mới nhanh khỏi, tất nhiên là sẽ không bởi vì bị thương chỗ xấu hổ mà không bôi thuốc, nếu không khổ vẫn là chính mình. Chỉ là làm sao có thể để Đậu Thuần giúp đỡ mình bôi thuốc, tối hôm qua là bất đắc dĩ, sau khi kết thúc bản thân mệt đến một ngón tay cũng không động đậy nổi, cũng liền ngủ, nên vô pháp cự tuyệt Đậu Thuần bôi thuốc cho mình.
Nhưng hiện tại lại khác, bản thân tỉnh táo, sao có thể đủ thản nhiên để Đậu Thuần bôi thuốc cho mình? Còn chưa nói Đậu Thuần thân phận tôn quý, có địa vị cao, lại cúi đầu hầu hạ người có địa vị thấp như mình. Mà ngay cả bản thân mình da mặt cũng không đủ dày để đưa mông cho người khác xem, ngẫm lại khiến cho người ta xấu hổ quẫn bách. Lại chưa nói bị thương là do Đậu Thuần ban tặng, trong lòng đối với Đậu Thuần còn giận, chưa đem đối phương đánh hả giận, sao còn để đối phương vừa lòng đẹp ý?
Đậu Thuần không lay chuyển được Trác Kinh Phàm, cuối cùng phải bất đắc dĩ đem thuốc mỡ đưa ra, dù sao thân thể Phàm Phàm quan trọng hơn. Hắn không bởi vì suy nghĩ muốn thỏa mãn tư dục mà không để ý Phàm Phàm, cho nên hai người giằng co kết quả cuối cùng vẫn là Đậu Thuần nhượng bộ. Đậu Thuần tuy nhượng bộ, nhưng vẫn kiên trì muốn ở một bên nhìn, miễn cho Phàm Phàm nhìn không thấy chỗ bôi thuốc hắn sẽ hỗ trợ.
Tuy trong lòng vẫn do dự, nhưng Đậu Thuần ở một bên nói không ngừng nhiều ví dụ chứng minh nếu xem nhẹ chỗ vết thương kia hậu quả sẽ thê thảm cỡ nào. Tuy rằng nghe những điều đó có chút khoa trương, nhưng hắn nói cũng không sai, cộng thêm đời trước Thái tử cũng từng nghe qua loại sự tình này, trong lòng quả thật cũng có chút sợ hãi. Dù sao chỗ đó nếu là bị nặng thêm, kinh động Thái y mất mặt là việc nhỏ, để người bên ngoài biết sợ mất nhiều hơn được, cho nên cuối cùng Thái tử cũng lui một bước, để Đậu Thuần ở một bên giám sát.
Trong lòng thật sự là khổ sở ch.ết đi được, phải lộ chỗ kia cho Đậu Thuần nhìn xác thực nguy hiểm, bởi vậy tay đặt ở tiết khố thế nhưng không thể thuận lợi cởi ra. Cuối cùng vẫn là Đậu Thuần nhìn không nhịn được, vươn tay giúp một chút, "Soạt" chỉ kéo một cái đối phương đã làm lộ ra cái mông trắng nõn rất tròn.Đã đến nước này, thì không thể làm gì ngoài việc cắn răng đưa tay lấy một ít thuốc mỡ, hơi hơi mân mê mông, run rẩy mà duỗi tay hướng về phía chỗ kia. Đậu Thuần từ lúc chỗ kia lộ ra, ánh mắt nhìn chăm chú. Hắn nhìn ngón tay Phàm Phàm màu trắng do dính thuốc mỡ, sau đó hướng tới chỗ bông hoa đỏ au kia, hắn nuốt nuốt nước miếng, cảm giác tim càng nhảy càng nhanh, giống như sắp nhảy lên cổ họng.
Hắn nhịn không được vươn tay, muốn chạm vào. Khi đầu ngón tay của hắn sắp chạm được đóa hoa đỏ au kia, Hữu Phúc ở ngoài cửa đột nhiên cất tiếng xin bẩm báo
Đậu Thuần bị làm bừng tỉnh, nhanh chóng rút tay trở về, Trác Kinh Phàm cũng dừng lại động tác. Hai người nhìn nhau, đều nghe được trong giọng nói Hữu Phúc có chút lo lắng, bởi vậy Đậu Thuần nhẹ giọng nói:
"Ta đi xem một chút, Phàm Phàm đừng động."
Nói xong Đậu Thuần liền vén màn xuống giường, mang giày ngồi ở một bên tràng kỷ, sau đó mới gọi Hữu Phúc tiến vào.
Hữu Phúc tiến vào cúi đầu thỉnh an xong, vội vàng đi tới trước mặt Đậu Thuần thấp giọng bẩm báo
"Thưa điện hạ, mới vừa rồi Hữu Toàn có đến đây nói Lữ công công báo Hoàng thượng thân thể khó chịu, đã ngất xỉu ở Ngọc Tương các của Bạch Bảo lâm."
"Cái gì?!"
Đậu Thuần sau khi nghe xong liền đứng lên, ngữ khí lạnh lùng hỏi:
"Tại sao lại ngất xỉu? Bạch Bảo lâm làm cái gì? Hữu Thọ đâu? Vì sao Bạch Bảo lâm có động tĩnh hắn lại không bẩm báo?"
"Thưa Điện hạ, Hữu Thọ cũng không phát hiện Bạch Bảo lâm có gì khác thường, Hoàng thượng chỉ hôn mê trong chốc lát rồi tỉnh, chỉ là Lữ công công cảm thấy chuyện này nghiêm trọng, nên đến báo cho Điện hạ một tiếng. "
Hữu Phúc thấp giọng nói.
"Được rồi, chuyển đạt ý bổn cung đa tạ Lữ công công, tâm ý này của hắn bổn cung đều nhớ kỹ, ngày sau sẽ không quên hắn."
Hữu Phúc bẩm báo tin tức xong, liền lui ra ngoài. Đậu Thuần ngồi ở trên tràng kỷ, còn suy tư vì sao Hoàng thượng ngất xỉu, Trác Kinh Phàm đã vén màn lên, nhô đầu ra hỏi
"Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đậu Thuần bị giọng nói của Trác Kinh Phàm làm hồi tỉnh, đứng lên đi đến giường. Sau khi lên giường mới phát hiện đối phương đã bôi thuốc xong, cảm thấy có chút đáng tiếc. Bất quá hiện tại chính sự quan trọng hơn, hắn nhỏ giọng đem chuyện Hữu Phúc mới vừa bẩm báo nói lại một lần.
"Bạch Bảo lâm?"
Trác Kinh Phàm cũng kinh ngạc mà nhíu mày, không thể nghĩ ra Bạch Cập lại có tài bò lên được vị trí Bảo lâm, hiện tại còn được sủng ái, chẳng lẽ là nàng ta sau lưng Uyển Quý phi không an phận?
"Bây giờ còn chưa xác định sau lưng nàng ta là ai, phải đợi Hữu Thọ đem tin tức về."
Hữu Thọ chuyên môn phụ trách theo dõi các phi tần, những tai mắt sẽ đem tin tức truyền cho Hữu Thọ. Việc Hoàng thượng bị ngất ở Ngọc Tương các vốn nên là Hữu Thọ thông báo mới đúng, nhưng hiện tại là do Lữ Phúc truyền tới, điều này làm cho Đậu Thuần có chút bất mãn đối với Hữu Thọ."Có lẽ là người ở chỗ Ngọc Tương các xảy ra vấn đề, nên chờ Hữu Thọ bẩm báo rồi hãy nói."
Thái tử tất nhiên là hiểu chuyện này, có lẽ Hữu Thọ đã bị bại lộ. Nhưng xưa nay Hữu Thọ luôn trung thành, cũng có nhiều công lao, nên không muốn Đậu Thuần đem người phạt nặng, dù sao sau này vẫn có chỗ cần Hữu Thọ.
Đậu Thuần sau khi nghe xong không nói gì, hắn tất nhiên là biết ý tứ của Trác Kinh Phàm. Hắn cũng không phải muốn nghiêm trị Hữu Thọ, chỉ là muốn giáo huấn một chút, dù sao Hữu Thọ làm việc sơ xuất nên bị bại lộ, như vậy có thể đem đến tai họa cho Đông Cung, cho nên hắn muốn Hữu Thọ ghi nhớ giáo huấn này, ngày sau không thể tái phạm.
Một lát sau, Hữu Phúc lại vào báo, Hữu Thọ đưa tin tức tới, Đậu Thuần thấy đối phương tốc độ không quá chậm so với Lữ Phúc, sắc mặt cuối cùng cũng đẹp hơn một ít.
Đậu Thuần đem tờ giấy Hữu Thọ đưa tới nhìn một lần, sau đó liền đưa cho Trác Kinh Phàm. Trác Kinh Phàm tiếp nhận vừa đọc xong, trên mặt khó nén kinh ngạc, xác thực không biết nên nói cái gì. Không ngờ Hoàng thượng ngất xỉu là bởi vì dùng thuốc tráng dương, do quá kích thích cho nên ngất, nguyên nhân mất thể diện như vậy tất nhiên là không thể truyền ra bên ngoài.
"Điều này... Điều này cũng khó trách Ngọc Tương các không dám truyền tin ra, xác thực là Hoàng thượng ra tay áp chế. Nếu không một Bạch Bảo lâm nho nhỏ sao có thể che miệng trên dưới Ngọc Tương các?"
Đậu Thuần xem như là hiểu lầm Hữu Thọ, nói vậy Hữu Thọ cùng nội gián trong Ngọc Tương các đều là bất đắc dĩ lại quá sợ hãi. Việc xấu hổ của Hoàng thượng nếu truyền ra ngoài, Bạch Bảo lâm cùng trên dưới Ngọc Tương các chỉ có con đường ch.ết. Vì sao Hoàng thượng dùng thuốc tráng dương? Nhất định là vì sủng hạnh Bạch Bảo lâm.
Hoàng thượng không muốn cho tin tức lộ ra, nội gián trong Ngọc Tương các có thể đem tin tức truyền ra đã là đáng quý...
Trong điện Tương Vân
Thục phi dựa lưng vào tràng kỷ nhắm mắt, trước mặt là một cung nữ đang quỳ bóp chân. Lúc này một cung nữ khác vội vàng đi đến, thỉnh an xong, liền xoay người thì thầm bên tai bẩm báo mấy câu.
Cung nữ bóp chân đang cúi mặt, kì thực dựng thẳng hai lỗ tai lắng nghe, dù cung nữ kia nói rất nhỏ nhưng nàng mơ hồ nghe thấy được "Hôn mê" "Dùng dược" "Tức giận". Đang lúc trong lòng nàng còn cân nhắc những chữ này có nghĩa gì, thì Thục phi ngồi thẳng người lên, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng thậm chí cong lên.
"Ngươi xác định?"
"Thưa nương nương, tin tức này là tỷ tỷ nô tỳ nói cho nô tỳ, nô tỳ cùng tỷ tỷ đối với nương nương trung thành và tận tâm, tất nhiên là không dám có điều giấu diếm."
"Tốt! Tốt! Tốt! Bổn cung có thưởng!"
Thục phi cười ha ha, ban thưởng cho cung nữ mang đến tin tức tốt. Cung nữ trên mặt mang theo tươi cười lui ra, có mấy cung nữ đón lại khách sáo hỏi nàng mấy câu nhưng nàng chỉ mỉm cười, một chữ cũng không lộ ra.
Mà ở Thiên điện, Thục phi lúc này tươi cười giao phó một cung nữ bên cạnh:
"Hôm nay thời tiết không tồi, cho người đi Phật đường mời Tô Phụng nghi ra đi dạo một chút. Tuổi còn trẻ, đừng ru rú ở nơi buồn chán đó."Cung nữ lĩnh lệnh mà đi, cung nữ bóp chân vẫn nghiêm túc bóp chân cho Thục phi.
"Lui, lui xuống đi."
Thục phi hưởng thụ trong chốc lát, lúc này mới cho cung nữ bóp chân lui. Cung nữ lui ra xong, xem xét bốn bề vắng lặng, vội vàng đi vào sân sau của điện Tương Vân đi đến hoa viên nhưng nàng cũng không có vào hoa viên, mà là đứng ở nơi đó nhìn chung quanh một chút. Khi nhìn thấy một tiểu cung nữ quét dọn cầm cái chổi đi tới, ánh mắt nàng sáng ngời, đi đến chỗ tiểu cung nữ kia.
Nhưng nàng đi ngang qua tiểu cung nữ cũng không có dừng lại, hai người chỉ đi sát bên nhau. Nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện nàng cùng tiểu cung nữ bước chân đều rất chậm, vả lại môi nàng còn mấp máy như là nói gì đó với tiểu cung nữ, rất nhanh họ đi lướt qua nhau...
Bên chỗ Tô Phụng nghi nhận được lệnh của Thục phi liền mang theo cung nữ đi tới điện Lâm Hồ. Nàng mặc một thân thuần trắng, búi tóc cũng không có trang sức, cả người thoạt nhìn thật mộc mạc. Thục phi từ rất xa đã thấy thân ảnh của nàng, nhìn nàng mà Thục phi cũng nhịn không được thở dài một tiếng.
Tô Phụng nghi hiện giờ còn chưa đến hai mươi tuổi, đúng là đang tuổi thanh xuân lại phải ở Phật đường buồn tẻ qua ngày, cũng khó trách đối phương không cam nguyện. Bản thân mình chỉ tốt với nàng một chút nàng liền nhích lại gần, đổi lại bất luận là kẻ nào, sợ là cũng sẽ không nguyện ý ch.ết già ở trong cung.
Bất quá sau đó Thục phi ở trong lòng cũng cười một tiếng, tình cảnh của mình so với Tô Phụng nghi có tốt hơn không? Hoàng thượng mặc dù đem cung vụ giao cho mình cùng Hiền phi, nhưng lại đem sủng ái cho Bạch Bảo lâm cùng Uyển Quý phi, mình không phải chỉ có cái danh Thục phi thôi sao? Vốn Hiền phi cùng mình tình cảnh giống nhau, cũng không biết Hiền phi dùng biện pháp gì lại được sủng hạnh còn có thai. Nếu đem so sánh nàng vừa không có sủng ái, cũng không có con, thân là Thục phi cũng chẳng là gì.
Thục phi đầu óc rối rắm, trên mặt lại vẫn là vẻ trấn định thong dong, nàng đi vào trong đình. Sau khi miễn lễ cho Tô Phụng nghi liền đem suy nghĩ lung tung trong đầu áp chế, lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói:
"Hôm nay tìm ngươi đến không phải chuyện gì khác, chỉ muốn ngươi nói Tô Tự lệnh một tiếng, thêm chút dược liệu vào rau quả đưa tới Ngọc Tương các để Bạch Bảo lâm tẩm bổ thân thể."
"Dạ."
Tô Phụng nghi tất nhiên là biết căn bản không phải tẩm bổ thân thể, chỉ là nàng cũng không ngốc mà đi hỏi dược liệu kia rốt cuộc có tác dụng gì. Tóm lại Thục phi nói bổ thân thể, thì đó là bổ thân thể đi.
"Còn nữa, thời tiết dần dần nóng, thời điểm dùng băng cũng sắp đến rồi, ngươi nói Tô Tự lệnh chú ý kỹ, nếu chuyện đến tay bổn cung, ngươi cũng biết quy tắc ra sao?"
Thục phi chậm rãi nói, trong giọng nói lộ ra ý tứ " cá ch.ết lưới rách " ( cùng ch.ết chung).
"Dạ, thiếp đã rõ."
Tô Phụng nghi cảm thấy trong lòng nhảy dựng, rũ mi mắt xuống không dám đối diện cùng Thục phi, mới vừa rồi vẻ mặt Thục phi thật sự có chút dữ tợn dọa người.
Thục phi đem sự tình nói xong, liền cho Tô Phụng nghi lui xuống, bản thân thì lưu lại điện Lâm Hồ. Ngồi trong đình nhìn ra ngoài hoa viên, khắp nơi hoa đua nở muôn sắc màu, qua những ngày đông cây cối héo rũ giờ lại xanh tươi, trên nhánh cây bắt đầu lộ ra những chồi non xanh mướt. Vạn vật có vẻ hồi sinh không gian tràn ngập sinh khí, nhưng trong lòng của nàng lại là một mảnh hoang vắng.
Thục phi ngồi yên trong chốc lát, nhìn cảnh sắc hoa viên, sau đó thu hồi tầm mắt, trong lòng cũng khôi phục bình tĩnh, nàng đứng dậy, dẫn cung nữ rời khỏi điện Lâm Hồ....
Chuyện ngày đó Hoàng thượng ngất xỉu, cũng không có truyền ra ngoài, dù sao Hoàng thượng đã nhanh nhanh chóng đem tin tức trấn áp xuống, cũng xử lý một số cung nữ, riêng Bạch Bảo lâm không bị xử trí, nhưng cũng bị uy hϊế͙p͙ bắt đối phương đem chuyện này che đậy.
Bạch Cập có thể từ một nữ quan bò lên long sàng, còn thành Bảo lâm được sủng ái tất nhiên là có đầu óc và thủ đoạn. Ngày đó Hoàng thượng ngất, nàng biết chuyện này không tốt, nên quyết định thật nhanh, chỉ gọi nội thị cận thân bên người Hoàng thượng tiến vào, cố gắng không cho người của mình bị liên lụy.
Cũng may mắn Bạch Bảo lâm xử lý nhanh, không để cho tin tức lộ ra, cho nên khi Hoàng thượng tỉnh lại trong lòng tất nhiên là vừa ý, cũng không có đem toàn bộ người trong Ngọc Tương các xử lí, chỉ đem những cung nữ ngày đó hầu trong phòng ngủ mang đi.
Bạch Bảo lâm biết được cũng chỉ thở dài một tiếng, nàng đã cố hết sức mà bảo vệ người bên cạnh mình. Chỉ có điều nàng không nghĩ tới, Hoàng thượng nhanh tay xử lý chuyện Ngọc Tương các, lại có người biết được tin tức. Cho nên khi Thục phi tìm tới nàng, Bạch Cập là thật sự kinh ngạc, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. Khẳng định trong Ngọc Tương các đã có tai mắt người khác đưa vào, nhưng nàng lại không biết chút nào, thậm chí cả Hoàng thượng cũng không biết, Thục phi năng lực đúng là lớn như vậy sao?
Bạch Cập nhìn cung nữ trước mặt, trong mắt mang theo hàn ý,
"Ngày xưa ta đối đãi ngươi không tệ. Khi Hoàng thượng đem Ngọc Tương các ban cho ta, ta lập tức cầu xin ân điển, đem ngươi từ chỗ Uyển Quý phi lại đây. Nhưng không ngờ ngươi chưa bao giờ nhớ ý tốt của ta."
Cung nữ này mặt không đổi sắc, nghe vậy chỉ thản nhiên nói:
"Nô tỳ đa tạ Bạch Bảo lâm quý trọng, nhưng nô tỳ cũng có nỗi khổ cùng bất đắc dĩ."
"... Nói đi, chủ tử của ngươi muốn làm cái gì? Nàng đem ngươi đưa đến trước mặt của ta, chẳng lẽ còn trông mong ta sau này sẽ đối xử tử tế với ngươi sao?"
"Nô tỳ hôm nay đến, thì không nghĩ tiếp tục ở lại Ngọc Tương các, nô tỳ không thể ở bên người hầu hạ, mong rằng Bạch Bảo lâm sau này bảo trọng thân thể."
"Vô nghĩa cũng không cần nói, ngươi nói chủ tử ngươi muốn làm cái gì đi."
"Chủ tử cũng không có làm khó Bạch Bảo lâm, chỉ là đưa chút hương liệu cho người, mong người đốt lên khi ở bên Hoàng thượng thôi."
Nói xong cung nữ từ trong tay áo lấy ra một túi hương liệu, đặt ở trên bàn trước mặt Bạch Bảo lâm.
"Nói thật dễ, bảo ta đốt hương liệu? Nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện, chủ tử của ngươi có đảm đương nổi không?"
"Đảm đương nổi hay không cũng không cần Bạch Bảo lâm hao tâm tổn trí. Mà Bạch Bảo lâm cũng đừng quên, hôm trước Hoàng thượng hôn mê người cũng thoát không khỏi có liên quan. Nếu tin tức truyền ra ngoài, vị trí Bảo lâm đang an vị kia cũng chấm dứt."
Bạch Cập sau khi nghe xong trong lòng nhảy dựng, ánh mắt mang theo chút kinh hoàng trừng cung nữ kia, môi mấp máy muốn nói cái gì, cũng chưa kịp nói ra. Cung nữ kia ánh mắt hiện lên một tia xem thường, nhẹ giọng nói:
"Bạch Bảo lâm muốn có một đứa con không gì đáng trách, chỉ là vì mong muốn có con mà dùng thuốc tổn hại thân thể Hoàng thượng, người nói xem tội danh này tính như thế nào?"