Chương 68: Trưởng hoàng tử
Phó Quyết sau khi trở về không bao lâu, đại quân cũng về đến kinh đô. Đậu Thuần khi lâm triều hết lời khen ngợi và trọng thưởng cho những tướng lãnh có công, còn rửa sạch tội danh "Tạo phản" cho Hạ gia. Không chỉ phong Hạ đại tướng quân từ nhất phẩm thành Quốc công, mà trên dưới Hạ gia đều có phong thưởng. Đậu Thuần đem Đậu Trạch giao cho Đại Lý Tự khanh cùng Hình Bộ Thượng thư và Ngự Sử thẩm tr.a xử lí, đồng thời chuẩn tấu tước đoạt tước vị cùng phong hào Thế tử của Đậu Tuần và Công chúa Chỉ Dung.
Ba đại thần cùng thẩm tr.a xử lí Đậu Trạch tội tạo phản cũng thẩm tr.a án mấy tháng trước khi Hoàng thượng còn là Thái tử gặp chuyện. Đại Lý Tự khanh từ trong đại lao đưa ra mọi người của Hoài Vương phủ.
Kỳ thật mọi người trong Hoài Vương phủ đối với việc Đậu Trạch không rõ ràng lắm, dù sao ám sát cùng tạo phản là chuyện lớn Đậu Trạch làm sao dám lộ ra cho nhiều người biết. Bởi vậy không bao lâu, Đại Lý Tự khanh hỏi xong hết một lượt, muốn đưa bọn họ trở về ngục, đột nhiên có một người la lên,
"Thưa đại nhân, thiếp có chuyện muốn bẩm báo!"
Đại Lý Tự khanh nhíu mày, trầm giọng hỏi:
"Là người nào?"
"Dạ thưa, thiếp là Nhụ nhân của Hoài Vương phủ, thiếp họ Lã, gia phụ là Trường Thái Học."
Người này tất nhiên là Lã Nhụ nhân, một thân dơ bẩn chật vật quỳ gối dưới công đường, trong mắt lóe ra tia oán hận cùng lửa giận.
"Ngươi có lời gì muốn nói?"
Hình Bộ Thượng thư thản nhiên hỏi, Lã Nhụ nhân nhanh chóng đáp:
"Thiếp chỉ muốn xác nhận Tôn Nhụ nhân mới vừa nói dối, nàng cùng Đậu Trạch cấu kết với nhau làm việc xấu ám sát Thái tử điện hạ!"
"Ngươi có chứng cớ gì?"
"Dạ thưa đại nhân, thiếp từng cho người theo dõi nàng ta và đã thấy nàng lén lút tiếp xúc cùng Trương Lương viện. Ngay từ đầu vẫn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Lương viện trước khi vào cung đã quen biết nàng, nhưng không ngờ, sau đó không bao lâu, Lương viện đột nhiên ch.ết bất đắc kỳ tử."
Đại Lý Tự khanh cùng mấy người bên cạnh trao đổi ánh mắt, sau đó mở miệng nói:
"Tiếp tục nói."
"Dạ."
Lã Nhụ nhân liền tiếp tục đem chuyện nàng biết nói ra, đợi cho nàng nói xong. Đại Lý Tự khanh hỏi người bị Lã Nhụ nhân chỉ ra và muốn người nọ xác nhận
"Ngươi có gì lời muốn nói?"
"Thưa đại nhân, thiếp không phục, những cái đó đều là bịa đặt ra. Thiếp mặc dù có cùng Trương Lương viện tiếp xúc, cũng chẳng qua là bởi vì ngày xưa quen biết mà thôi, về phần nàng nói thiếp tham dự ám sát Thái tử, thiếp trăm triệu lần không nhận. Từ khi thiếp vào Vương phủ, vẫn không dám chậm trễ, chỉ giúp Vương phi xử lí mọi việc Vương phủ, khi thiếp sinh tiểu thiếu gia, đã đem quyền quản gia trả lại cho Vương phi, thiếp chỉ là một Nhụ nhân nhỏ nhoi, có năng lực gì tham dự đại sự?"Nhưng Lã Nhụ nhân lại chỉ ra vài nha hoàn cùng bà vú, mấy người này làm chứng rõ ràng, đúng là Tôn Nhụ Nhân có tham dự chuyện ám sát. Đại Lý Tự khanh phi thường coi trọng việc này, vội vàng đem người giam lại, sau đó ghi nhận lời khai Lã Nhụ nhân và các nhân chứng đem vào cung.
Đậu Thuần lật lật bảng ghi chép thản nhiên nói:
"Cái án này sự tình trọng đại, ba vị ái khanh hãy nói rõ hơn cho trẫm."
Mấy người Đại Lý Tự khanh tất nhiên là không dám giấu giếm, sau đó bọn họ đem quá trình thẩm tr.a xử lí đơn giản kể rõ một lần. Đậu Thuần sau khi nghe xong trầm ngâm trong chốc lát, mở miệng nói:
"Đã có phương hướng, liền bắt tay đi điều tra."
Có Đậu Thuần nói một câu này, họ liền yên lòng thi hành.
Bởi vì mới vừa rồi Lã Nhụ nhân chỉ tội khiến cho Tôn Nhụ nhân nổi trận lôi đình. Hai người tại công đường đứng lên cấu xé nhau, cũng đem những chuyện bí mật xảy ra trong Hoài Vương phủ nói ra hết. Ban đầu chỉ nói về đấu đá của Thị thiếp, sau đó lôi cả quan chức ra, lại nói xả ra vài đại thần trong triều, bởi vậy Đại Lý Tự khanh không dám khinh thường, vội vàng tiến cung hướng Đậu Thuần xin chỉ thị. Đậu Thuần để cho bọn họ tự xử lý, hắn cũng muốn thừa dịp này triệt để nhổ hết thế lực trong triều của Hoài Vương.
Đợi cho mấy người Đại Lý Tự khanh rời đi, Trác Kinh Phàm mới từ trong đi ra, Đậu Thuần liền đem tờ khai đưa sang, còn vừa cười vừa nói:
" Người trong Hoài Vương phủ thật tức cười."
Trác Kinh Phàm không có lên tiếng, lật xem tờ khai, đợi xem xong rồi, lúc này mới hít một hơi,
"Sự việc này căn bản không phải Lã Nhụ nhân có thể tìm được, nàng không hoài nghi chính mình bị lợi dụng sao?"
"Biết thì như thế nào, không biết thì như thế nào, tóm lại Lã Nhụ nhân cùng Tôn Nhụ Nhân đã quyết sống ch.ết không ngừng."
Đậu Thuần khoát tay, tỏ vẻ không thèm để ý chút nào.
"... Hoài Vương phi thật đáng tiếc."
Trác Kinh Phàm nhịn không được hít một hơi. Lã Nhụ nhân hôm nay đột nhiên làm khó dễ, còn liên tiếp nói ra vài nhân chứng, đem Tôn Nhụ Nhân chỉ điểm tham dự ám sát Thái tử. Nhưng chính nàng ta cũng là người Hoài Vương phủ cũng cùng bị dính líu khi Hoài Vương bị định tội. Việc này sau lưng chỉ sợ đều có bút tích của Hoài Vương phi.
"Hoài Vương phi sợ là đã sớm liệu đến sẽ có ngày này."
"Hoài Vương phi gả vào Hoài Vương phủ gần hai mươi năm, toàn bộ Vương phủ đều trong tay bà, bố trí nhiều năm tất nhiên là vừa ra tay liền muốn toàn bộ Vương phủ chôn cùng bà."
Đậu Thuần thản nhiên nói.
"Nhưng Hoài Vương phi không nghĩ tới con mình sao? Nếu Hoài Vương phủ không còn, Đậu Tuần và Đậu Chỉ Dung nên làm gì bây giờ?"
"Ta đoán bà có khả năng đã biết di chiếu, biết có thể sử dụng di chiếu cứu con mình, bởi vậy mới có thể bố trí như thế."Đậu Thuần gõ ngón tay lên án thư, trầm ngâm nói.
Trác Kinh Phàm sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhưng có chút chần chờ, mấy lần muốn nói lại thôi, lúc này mới mở miệng nhẹ giọng nói:
"... Đậu Thuần, trong lòng ta có một ý nghĩ, cũng không biết có nên nói hay không."
"Nói đi, ngươi và ta còn có cái gì không thể nói?"
"Tiên hoàng có biết Hoài Vương phi bố trí hay không, nên lúc này mới âm thầm lệnh Hạ gia "Tạo phản"? Hiện giờ Hạ gia lập công, dù Hoài Vương thật phạm sai lầm có di chiếu bảo vệ, Hạ gia cũng sẽ dốc toàn lực để cứu Hoài Vương phi và các con bà."
Trác Kinh Phàm nhìn Đậu Thuần, chậm rãi nói.
"Cái này có khả năng."
Đậu Thuần thần sắc không biến, gật đầu đồng ý Trác Kinh Phàm phân tích.
"Nếu quả thực như thế, Tiên hoàng đối với Hoài Vương phi không phải cũng... quá để bụng đi."
Trác Kinh Phàm lưỡng lự trong chốc lát, chọn một từ tương đối hàm súc nói ra.
"Là thực để bụng, ta cũng khó trách ngươi nghĩ vậy. Hoài Vương phi nhập Vương phủ mười mấy năm qua, vẫn luôn có liên hệ cùng phụ hoàng, có thể nói Hoài Vương phi chính là nội gián của phụ hoàng để bên cạnh Hoài Vương."
Đậu Thuần thừa nhận lý do mà Đậu Uyên đối với Hoài Vương phi có nhiều quan tâm. Trác Kinh Phàm thì có một ý nghĩ khác, Hoài Vương phi Hạ Thời Nương thân thế cao quý nhưng cam nguyện làm quân cờ của Tiên hoàng, còn nhẫn nhục chịu khổ mười mấy năm thay Tiên hoàng canh giữ Hoài Vương phủ. Vậy... là vì sao? Có phải là....
Trác Kinh Phàm cũng chỉ tự mình suy đoán, loại sự tình này không thể nói lung tung, vả lại Tiên hoàng cùng Hoài Vương phi cũng đã qua đời, giữa bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cũng không cần hao tâm tổn trí tìm tòi tr.a cứu làm gì...
Đã có Tiên hoàng cùng Hoài Vương phi bố trí muốn bảo vệ Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung liền dễ dàng hơn nhiều. Hoài Vương Đậu Trạch tạo phản cùng ám sát Thái tử, trải qua thẩm tr.a liên tiếp mấy tháng rốt cục định án xong. Đậu Trạch bị phán trảm lập tức hành quyết. Đồng thời, trong triều bắt đầu có quần thần thượng tấu cầu tình cho Đậu Trạch. Đậu Thuần đem những tấu chương lưu lại, hắn đang chờ di chiếu xuất hiện.
Lại qua mấy ngày, Thái bảo cầu kiến.
Đậu Thuần lòng rung lên, quả nhiên đến. Tiên hoàng trước khi lâm chung đã nói qua, ngài hoài nghi di chiếu trong tay Thái bảo. Dù sao ông ta ngày xưa rất được Hoàng tổ phụ cực kỳ trọng dụng, là một trọng thần có thực quyền, sau này là bởi vì Tiên hoàng chậm rãi thu hồi quyền lực nên phong đối phương là Thái bảo. Đậu Thuần nhớ tới lúc trước Thái bảo chủ lui, xem ra những người đó có liên quan Hoài Vương. Đợi cho xử trí Hoài Vương xong, sẽ đem những người đó một lần nhổ sạch.
Mọi quần thần nghe nói Thái bảo diện kiến Hoàng thượng, trong lòng tất nhiên có suy nghĩ khác nhau, trong đó có vài người đoán được Thái bảo đi cầu xin cho Đậu Trạch. Dù sao họ cũng đều là quan tiền triều nên ít nhiều đều nghe về di chiếu.Sự thật cũng như những thần tử đó lường trước, Thái bảo mang di chiếu đi cầu kiến Đậu Thuần, nhưng ông ta không phải xin cho Đậu Trạch mà muốn cầu xin lưu lại huyết mạch của Hoài Vương, vả lại cầu xin từ quan. Đậu Thuần vốn là muốn lưu lại Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung, bởi vậy không có khó dễ Thái bảo, thu hồi di chiếu xong, liền chuẩn tấu cho đối phương từ quan về quê an dưỡng tuổi già.
Ngày hôm say lâm triều, Đậu Thuần xuất ra di chiếu hạ lệnh miễn xá cho Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung, ba ngày sau Đậu Trạch bị xử trảm, người Hoài Vương phủ có liên can cũng đều bị xử quyết, những kẻ thân cận một chút bị lưu đày. Giờ đây, Hoài Vương phủ triệt để bị phá hủy...
Mùa xuân Đại Chu Văn Võ năm thứ hai mươi sáu, đại hôn Tam Công chúa Đậu Kỳ. Tháng bảy cùng năm, Tứ Công chúa Đậu Uyển gả cho trưởng tôn Phó Quyết của Phó Thái phó. Hai người thành hôn sau một tháng, Phó Thái phó bình yên tạ thế.
Bởi vì Phó Thái phó qua đời, Đậu Thuần không thể không cho Thái hậu ra ngoài, dù sao Phó Thái phó là phụ thân của Thái hậu. Mà Thái hậu vừa đi ra chuyện thứ nhất làm là triệu Phó lão phu nhân cùng Phó phu nhân tiến cung, Trác Kinh Phàm nghe nói xong, liền phái người theo sát Thái hậu.
Hiện giờ Trác Kinh Phàm đặt toàn bộ tâm trí vào một việc, căn bản không thể dời tinh lực chú ý người khác, cả Đậu Thuần cũng bị xếp hạng thứ hai. Đó là Trưởng Hoàng tử của Đậu Thuần.
Trưởng Hoàng tử vừa sinh ra liền bị ôm đến điện Lập Chính, dù sao đây là đệ đệ của Đậu Thuần nhưng trên danh nghĩa là con trai hắn. Đậu Thuần đem Trưởng Hoàng tử ôm đến chỗ Trác Kinh Phàm xong liền bắt tay chuẩn bị cho việc lập hậu.
Nhưng Trưởng Hoàng tử thể trạng không tốt, không mấy ngày liền bị bệnh, khiến cho Đậu Thuần phải đem việc lập hậu dời lại. Dù sao Trác Kinh Phàm bận rộn chăm sóc tiểu Hoàng tử, căn bản không rảnh bận tâm việc khác, hắn cũng không đành lòng tăng thêm gánh nặng cho đối phương.
Mà Trưởng Hoàng tử thể trạng không tốt là bởi vì Bạch Cập khi có thai đã từng bị trúng độc. Lúc trước khi Trưởng Hoàng tử sinh ra, Hồ Thái y cùng Tần Thái y luôn nơm nớp lo sợ nói với Đậu Thuần, Trưởng Hoàng tử sợ là không dễ nuôi. Đậu Thuần kỳ thật là muốn buông bỏ đứa bé này, nhưng Trác Kinh Phàm đã nổi giận đem Trưởng Hoàng tử về điện Lập Chính tự mình chăm sóc. Người ngoài không biết cứ nghĩ Hoàng thượng đem Hoàng tử giao cho Trác Công tử.
Bất quá hiểu lầm như vậy đối với Trác Kinh Phàm không có chỗ xấu, bởi vậy Đậu Thuần cũng lười biếng so đo. Ai cũng nghĩ hắn giao Trưởng Hoàng tử là muốn chuẩn bị lập Trác Công tử làm Hoàng hậu. Mà người mang danh sinh hạ Trưởng Hoàng tử là Lý Tiệp dư, đang quỳ ở cửa điện Lập Chính cầu kiến Trác Kinh Phàm.
Trác Kinh Phàm nghe nói Lý Tiệp Dư quỳ gối bên ngoài, chỉ cười lạnh một tiếng, không để ý tới đối phương. Người trong điện Lập Chính đang bận rộn lo cho Trưởng Hoàng tử, tất nhiên là cũng không phản ứng Lý Tiệp Dư.
Lý Tiệp Dư mặt trắng bệch quỳ gối trên nền đá, ngoài trời nắng chói chan, nàng cảm thấy mình hình như sắp bị nướng chín. Ngay lúc nàng sắp chống đỡ không nỗi ngã xuống, nội thị canh giữ cửa điện hô lên một tiếng"Hoàng thượng giá lâm.... "
Đậu Thuần vừa đi vào điện Lập Chính, liền thấy Lý Tiệp dư quỳ gối ngoài điện. Hắn híp mắt, hai tay chấp sau lưng chậm rãi đi về hướng Lý Tiệp dư. Lý Tiệp dư nghe tiếng giày gõ trên nền đá phát ra thanh âm
"Cộc, cộc, cộc!"
Lòng của nàng cũng gõ nhịp theo, đợi cho khi không còn nghe tiếng giày nữa, lòng của nàng cũng hoàn toàn căng cứng.
"Lý Tiệp dư, ngươi ở nơi này làm gì?"
Đậu Thuần liếc mắt nhìn Lý Tiệp dư, ngữ khí bình thản hỏi.
"Thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc."
Lý Tiệp dư vội vàng đứng dậy hành lễ, mà còn cung kính đáp:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thiếp xin diện kiến Công tử, nhưng Công tử... hình như bận rộn, chưa cho phép thiếp cầu kiến."
"Công tử không gặp ngươi, ngươi liền quỳ gối bên ngoài?"
Đậu Thuần lại hỏi.
" Khởi bẩm Hoàng thượng, thiếp nhớ Trưởng Hoàng tử, chỉ muốn gặp Hoàng tử một lần.... dù sao.... Hoàng tử cũng là thiếp hoài thai mười tháng mới sinh hạ, thiếp trong lòng rất muốn..."
Lý Tiệp dư nắm chặt khăn trong tay ấp úng nói. Nếu không biết nội tình, ai nghe nàng nói lời này khẳng định sẽ bị nàng đả động. Nhưng Đậu Thuần sao không rõ nội tình, hắn cười một tiếng, ánh mắt trào phúng nhìn chằm chằm nàng.
"Muốn gặp liền theo trẫm tiến vào."
Đậu Thuần vung ống tay áo, xoay người liền vào điện Lập Chính. Lý Tiệp dư tất nhiên là nhanh chóng cất bước đi theo, nhưng trong lòng của nàng quanh quẩn một dự cảm xấu.
Vào chính điện xong, Phục Linh nhanh chóng tiến lên đón. Đậu Thuần quét mắt một vòng, không gặp Trác Kinh Phàm. Phục Linh hiểu ý, thấp giọng nói:
" Khởi bẩm Hoàng thượng, Trưởng hoàng tử mới vừa uống thuốc, hiện tại Công tử xem chừng ngài ngủ."
Đậu Thuần sau khi nghe xong bĩu môi, từ khi có nhóc con này, địa vị của hắn trong lòng Phàm Phàm liền xuống dốc không phanh. Nhưng hắn lại ngại ngùng cùng một đứa bé con tranh sủng, chỉ có thể nhìn Trưởng hoàng tử chiếm lấy Phàm Phàm.
Bất quá Đậu Thuần giá lâm, Trác Kinh Phàm làm sao có thể không biết, nên vội vàng đem Hoàng tử giao cho bà vú, sửa sang lại y phục liền đi ra hành lễ vấn an Đậu Thuần. Đậu Thuần hừ một tiếng, đi đến ghế ngồi, Trác Kinh Phàm tất nhiên là lại nhanh chóng lệnh người dâng trà cùng điểm tâm, mà Lý Tiệp dư một bên đã bị mọi người bỏ quên. Nàng ngơ ngác đứng ở trong góc, nhìn mọi người bận rộn đi tới đi lui, chỉ có nàng không biết phải làm cái gì, chỉ cắn răng tiến lên hành lễ vấn an Trác Kinh Phàm, đồng thời cũng cắt ngang đối thoại Trác Kinh Phàm cùng Đậu Thuần.
"Á, Lý Tiệp dư à, có việc gì thế?"
Trác Kinh Phàm liếc nhìn nàng một cái, ngữ khí lãnh đạm hỏi.
"Thưa Công tử, thiếp nhớ tiểu Hoàng tử, chẳng biết có thể cho thiếp thăm tiểu Hoàng tử không?"
Nàng tự nhận định đây là yêu cầu rất thấp. Nàng sẽ không cùng Công tử đoạt vị trí Hoàng hậu, cũng sẽ không tranh đoạt sủng ái, nàng chỉ muốn làm mẹ của Hoàng tử mà thôi, nàng cho rằng yêu cầu như thế thực hợp lý, Hoàng thượng lợi dụng mình, chẳng lẽ không bồi thường cho mình sao?
Nhưng nàng lại không ngờ rằng, nàng vừa dứt lời, chợt nghe thấy Trác Kinh Phàm bật cười, trong giọng nói trào phúng rõ ràng.
"Tiểu Hoàng tử cũng không phải ngươi sinh, có gì tưởng nhớ?"
Còn không đợi Lý Tiệp dư áp chế phẫn hận trong lòng, liền nghe thấy một câu làm cho nàng kinh ngạc vạn phần. Nàng mãnh liệt ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin nhìn Trác Kinh Phàm.
"Sao, không nghĩ tới ta sẽ trực tiếp vạch mặt ngươi? Ngươi có chủ ý gì, ta tất nhiên là biết. Ngày xưa luôn nghĩ ngươi là một người an phận, không ngờ lòng của ngươi cũng lớn."
Trác Kinh Phàm làm như thở dài, lắc lắc đầu, nói.
"Ngài... ngài..."
Lý Tiệp Dư gọi "ngài" một lúc cũng không biết nên nói cái gì, nàng căn bản không nghĩ tới, Trác Kinh Phàm cũng biết Hoàng tử không do nàng sinh. Cho tới nay nàng đều cho rằng, người trong Hoàn Lăng các không vừa mắt Trác Kinh Phàm, nàng cho rằng mình thay Hoàng thượng giấu diếm gian tình.
Không ngờ, Trác Kinh Phàm cái gì cũng biết, điều này làm cho Lý Tiệp dư cảm thấy mình tựa như tên hề nhảy nhót, trong lòng nhất thời vừa thẹn lại quẫn bách, đồng thời còn có tràn đầy hối hận.
"Lý Tiệp dư trong thời gian hậu sản phải cần điều dưỡng, nên ở tại điện Bách Phúc tĩnh dưỡng, không nên đi lại, ngươi thân mình không tốt, Hoàng tử nên giao cho Công tử chăm sóc."
Đậu Thuần không để ý tới Lý Tiệp dư sắc mặt trắng bệch, lại cho nàng một kích thật mạnh. Lý Tiệp dư nhất thời mềm nhũn thân mình, biết rằng mình sau này là không thể ra ngoài.
Ngày sau đó, Lý Tiệp dư liền biến mất ở trước mặt mọi người, điện Bách Phúc bị thị vệ canh gác, không cho người ra vào, biến thành cấm địa trong cung.
Mà Trưởng hoàng tử trải qua điều dưỡng của Hồ Thái y cùng Tần Thái y thể trạng tuy rằng vẫn còn có chút yếu, nhưng so với khi mới sinh ra đã tốt hơn nhiều. Nửa năm sau, Trưởng hoàng tử cuối cùng so với khi vừa sinh ra đã béo lên một vòng. Trác Kinh Phàm nửa năm qua vì tiểu Hoàng tử bỏ ra rất nhiều tinh thần và sức lực, đợi cho Hoàng tử thể trạng ổn định bản thân ngược lại đã ngã bệnh.
Đậu Thuần đau lòng nên không đề cập lập việc hậu. Sau đó hai vị Công chúa xuất giá, rồi lại đến chuyện Phó Thái phó qua đời, chuyện lập hậu càng lùi lại xa hơn.
Tin Phó Thái phó qua đời truyền vào trong cung khi Đậu Thuần đang cùng Trác Kinh Phàm chơi đùa với Trưởng hoàng tử đã tám tháng. Hai người nghe tin Phó Thái phó qua đời, đồng thời ngẩn người.
"Xem ra tâm nguyện của Thái phó đã xong, cho nên mới yên tâm ra đi."
Đậu Thuần thở dài một tiếng, khi hắn đem Tứ Công chúa chỉ hôn cho Phó Quyết, Thái phó đã từng vào cung cầu kiến hắn, hắn cùng Thái phó nói chuyện một lần, rồi Thái phó không bao giờ nhắc tới việc này nữa.
"Đó là bởi vì Thái phó có thể hiểu khổ tâm của ngài."
Trác Kinh Phàm cũng biết chuyện này, bởi vậy vươn tay nắm chặt tay Đậu Thuần, nhẹ giọng nói. Do dự trong chốc lát, lại tiếp tục nói:
"Thái phó đã đi... Thái hậu nếu không ra ngoài... sợ là không tốt."
Đậu Thuần lòng tràn đầy không muốn, cũng chỉ có thể tạm thời thả Thái hậu ra.