Chương 93: Báo ứng

Sự tình quả nhiên như Hô Diên Luật đã nói, súng etpigôn trên tay Phó Quyết thật sự có một lực sát thương rất lớn. Thủ hạ của Thác Bạt đều không có trở về, mà ngay cả chỗ ẩn thân  của Thác Bạt cũng bị vây quanh.


Tuy rằng đoàn người của Phó Quyết đi chậm hơn so với hắn, nhưng Hoàng đế trong cung làm sao có thể không hề làm gì? Từ lúc Phó Quyết cho người đưa tin tức về kinh đô, Đậu Thuần cũng đã bày ra thiên la địa võng chờ Thác Bạt. Sở dĩ không có lập tức bắt đối phương bất quá là muốn xem phía sau đối phương còn có quân tiếp viện trợ giúp hay không.


Dù Thác Bạt bản nhân có sức mạnh vô cùng lớn đồng thời mang theo hỏa khí cũng không có phần thắng. Không nói đến Phó Quyết mang đến rất nhiều Cấm quân còn có súng etpigôn bởi vậy Thác Bạt căn bản không thể nào chống cự nổi, rất nhanh đã bị Phó Quyết bắt sống. Phó Quyết lệnh người áp giải Thác Bạt vội vàng khởi hành về kinh đô, mẹ con Hiền Thái phi cũng được bí mật đưa vào hậu cung trực tiếp đến chỗ Hoàng hậu.


Hiền Thái phi được người dìu vào, khi Hoàng hậu nhìn thấy đối phương quả thực không thể tin được vào mắt mình. Hiền Thái phi thoạt nhìn già đi rất nhiều không còn là một mỹ nhân như lúc trước. Lúc này sắc mặt bà tiều tụy cũng có chút chật vật, vừa thấy liền biết dọc theo đường đi chịu không ít khổ cực. Lúc trước Phó Quyết không phải nói người Hồ chăm sóc Hiền Thái phi rất chu đáo sao? Sao Hiền Thái phi thành như vầy?


Thật ra nhóm người Thác Bạt rất xem trọng Hiền Thái phi, nhưng do phải di chuyển liên tục dù cố gắng tẩm bổ như thế nào cũng có hạn khó mà chu toàn. Hiền Thái phi vừa mới sinh con không được tĩnh dưỡng mà phải đi xe ngựa nên càng mệt mỏi. Khi Hiền Thái phi rơi vào trong tay Phó Quyết, Phó Quyết làm sao có thể giống Thác Bạt ưu đãi Hiền Thái phi, hắn chỉ cần bảo đảm đối phương không bị đói bụng là được.


Trác Hoàng hậu nhìn thấy bộ dáng Hiền Thái phi hiện giờ trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, khi biết thân phận đối phương chỉ sợ là đối phương thân bất do kỷ. Tuy rằng không biết Hồ Vương rốt cuộc là dùng biện pháp gì mà có thể đem Hiền Thái phi thuận lợi đưa vào hậu cung Đại Chu. Vả lại khi vào cung đối với Hiền Thái phi mà nói là cả đời đều chôn vùi ở trong cung, rời xa nơi chôn rau cắt rốn trong lòng có nổi khổ sẽ không người bên ngoài hiểu được.


available on google playdownload on app store


Nhưng không quản Hiền Thái phi là bị bức bách hay là tự nguyện, sau khi vào cung đã định trước nàng có tham gia âm mưu chống lại Đậu Thuần. Một Công chúa Hồ quốc lại sinh hạ người nối dõi cho dư nghiệt tiền triều, như vậy dù là thân phận nào cũng không có khả năng được dung tha.


Hiền Thái phi dường như cũng liệu được kết cục của chính mình cho nên từ khi vào điện Lập Chính gặp được Hoàng hậu cũng không nói một câu cầu xin tha thứ. Khuôn mặt thậm chí có thể nói là bình tĩnh, tựa hồ như muốn nói có bị xử trí như thế nào bà cũng không quan tâm.


Khi cung nữ muốn đem đứa bé đi, Hiền Thái phi liều mạng gắt gao ôm nó vào trong ngực, đôi mắt hung hăng trừng cung nữ.


Trác Hoàng hậu thấy vậy nên khoát tay làm cho cung nữ lui đến một bên, tự mình đứng dậy đi đến chỗ Hiền Thái phi. Khi cách đối phương ba bước thì Hoàng hậu ngừng lại, từ trên cao nhìn xuống đối phương, trong mắt mang theo điểm thương xót, thở dài nói"Ngươi thời gian không còn nhiều lắm, có thể bảo hộ được hắn bao lâu? Ngươi nên biết, sự hiện hữu của hắn là không được cho phép "


Chỉ nghe thấy Hiền Thái phi phát ra một tiếng rên rĩ, hai mắt nhanh chóng chứa đầy nước mắt, sau đó nức nở khóc.


Lấy thân phận Hiền Phái phi cùng Mục Hiên đã định trước đứa bé này không có cơ hội lớn lên. Không phải Hoàng hậu tâm địa độc ác hoặc là lãnh huyết vô tình, nhưng đứa bé này trong thân thể có huyết mạch Đại Võ còn có huyết mạch người Hồ, không cẩn thận rất dễ dàng bị người ta lợi dụng.


Vả lại Hiền Thái phi thân là phi tần Tiên hoàng, sau khi Tiên hoàng băng hà lại cùng người khác thông ɖâʍ có thai, đứa bé này vốn cũng không có khả năng lưu lại. Chỉ đáng thương đứa nhỏ này cái gì cũng đều không hiểu, lại vì song thân tạo nghiệt mà bị liên lụy.
"Ra tay."


Hoàng hậu nói xong, cung nữ lập tức đi lên giành lấy đứa bé trong lòng Hiền thái phi, thấy con đã bị ôm đi Hiền thái phi thê lương la lên
"Không.....buông tha con của ta đi! Van cầu ngài....... hắn còn nhỏ như vậy..... buông tha hắn đi! Hắn cái gì cũng đều không hiểu..."


Những cung nữ ôm đứa bé lui xuống, lúc này trong điện chỉ còn Phục Linh, Hổ Phách, Trường Lâm là mấy tâm phúc của Hoàng hậu. Bởi vì không có người ngoài cho nên Hoàng hậu nói chuyện cũng không có cố kỵ,


"Hắn bây giờ là không hiểu, nhưng khó bảo toàn về sau sẽ không hiểu. Bổn cung không thể lưu lại tai hoạ ngầm gây họa cho ngôi vị Hoàng đế Đại Chu, bọn ngươi nhớ lấy?!"
Hai tay để sau lưng Hoàng hậu lạnh lùng nói, trên người tản mát ra một loại khí thế vương giả.


"... Ngươi sẽ có báo ứng! Trác Kinh Phàm! Ngươi sẽ có báo ứng."
Hiền Thái phi ánh mắt phức tạp nhìn Trác Hoàng hậu trong chốc lát, sau đó cắn chặt răng cõi lòng đầy hận ý mà nguyền rủa.
"Ta chờ."


Nhìn thần sắc Trác Hoàng hậu không đổi, không chút nào bị ảnh hưởng bởi lời nói của Hiền Thái phi, thản nhiên nói.
"Ngươi không sợ sao? Ngươi hại đứa nhỏ như vậy, ngươi không chột dạ sao?"
"Người chột dạ sợ hãi không phải là ta, mà là ngươi cùng Mục Hiên."


Nhìn Hiền Thái phi thần sắc khiếp sợ, Hoàng hậu tiếp tục nói:


"Hắn vốn không nên sinh ra trên đời này, ngươi cùng Mục Hiên vì tư dục mới có hắn. Hắn sinh ra là tràn ngập tính kế cùng âm mưu, ngươi thân là mẫu thân của hắn chẳng lẽ không có tí xíu áy náy nào? Nếu không có dã tâm của ngươi cùng Mục Hiên hắn sẽ được sinh ra sao?!"


Hiền Thái phi bị hỏi đến xấu hổ. Bà hy vọng có thể đả động Đậu Thuần hoặc Trác Kinh Phàm để bọn họ lưu lại một mạng cho đứa bé. Không ngờ Trác Kinh Phàm cùng Phó Quyết giống nhau, đều là vững tâm như sắt, đối với đứa trẻ mới sinh cũng không lưu tình.


Bà biết rất rõ ràng nếu Mục Hiên thất bại mình cùng đứa bé cũng sẽ không có kết quả tốt. Sao bản thân có thể hy vọng xa vời Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm sẽ thủ hạ lưu tình? Đổi lại mình cũng làm không được chuyện này, lại mong được người bên ngoài có thể làm được, đây không phải là buồn cười quá sao?Nghĩ thông suốt Hiền Thái phi trong mắt chỉ có tuyệt vọng, không còn gào khóc cũng không nguyền rủa, chỉ nhìn chằm chằm phương hướng đứa bé bị mang đi. Trác Kinh Phàm phất phất tay, Phục Linh lui ra, không bao lâu đã trở lại, phía sau còn đi theo vài cung nữ, trong đó có một người trên tay bưng một chén thuốc. Cung nữ đem chén thuốc đến trước mặt Hiền Thái phi, Hoàng hậu thản nhiên nói:


"Uống đi, Bổn cung có thể để cho ngươi không chịu khổ, kiếp sau chớ đầu thai sai."


Hiền Thái phi vẻ mặt bình tĩnh bưng chén thuốc một hơi uống xong, không bao lâu liền chậm rãi nhắm lại. Đến khi cung nữ tiến lên xác nhận Hiền Thái phi đã không còn khí tức cùng mạch đập, Trác Hoàng hậu khẽ thở dài một tiếng, có chút mỏi mệt nói:


"Thái phi ở chùa Bạch Mã vì Tiên hoàng cùng Đại Chu tụng kinh cầu phúc. Không ngờ có đạo tặc lớn mật vào tự đánh cướp, còn bắt Thái phi làm con tin. Hoàng thượng phí một phen công phu khó khăn đem người cứu về nhưng Thái phi lại bị trọng thương đã không qua khỏi...."


Lúc này bọn cung nữ và nội thị nghe xong nương nương nói, tự hiểu dụng ý của nương nương.
Giải quyết Hiền Thái phi xong, Hoàng hậu phất tay để cung nữ đem Hiền Thái phi đi an táng. Sau đó chỉ để lại Phục Linh cùng Hổ Phách, lúc này Hoàng hậu mới thấp giọng nói:


"Bất kỳ cung nữ nào gặp qua đứa bé kia đều không lưu lại biết chưa?"
Phục Linh cùng Hổ Phách cảm thấy rùng mình, trịnh trọng gật gật đầu, Trác Hoàng hậu nhìn về hướng điện Lưỡng Nghi nói:


"Nếu thực có sự báo ứng cùng trừng phạt đều để ta chịu, dù gì ta đã ch.ết một lần, trên tay cũng đã sớm dính máu dù nhiều hơn nữa cũng không sợ, chỉ cần bảo vệ được ngôi vị Hoàng đế..."
Giọng của Hoàng hậu rất nhẹ, Phục Linh cùng Hổ Phách ở bên cạnh nghe không rõ chủ tử nói cái gì...


Đến buổi tối Đậu Thuần đi vào điện Lập Chính liền phát hiện người trong điện thay đổi không ít, vả lại Trác Kinh Phàm có chút suy sụp.


Đậu Thuần dắt tay Trác Kinh Phàm, mang theo hắn ngồi trên tràng kỷ. Khi hai người ở chung đều cho người hầu hạ lui ra hết, dù sao hai người nói chuyện có đôi khi sẽ đề cập rất nhiều chuyện cơ mật triều đình bởi vậy không cho người thứ ba biết. Vì vậy lúc này người hầu hạ đều cho lui hết.


"Phàm Phàm, cám ơn ngươi."


Đậu Thuần nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm ra từ gì có thể biểu đạt tâm ý, chỉ có thể nói cảm tạ. Trác Kinh Phàm vì hắn làm nhiều việc như thế không ngôn ngữ nào có thể nói hết. Tuy nói việc này hắn cũng có thể làm, nhưng có một người chắn ở đằng trước muốn che chở cho hắn, xác thực làm hắn cảm động không thôi.


"Ngài và ta cần gì phải nói cảm ơn."


Đậu Thuần nắm thật chặt tay của đối phương, đem tâm ý của hắn cùng tình cảm đều truyền đạt qua. Trác Kinh Phàm cũng rút vào lòng ngực hắn, tích tụ trong lòng cũng tiêu tán một ít. Hoàng hậu không khỏi ở trong lòng tự cười khổ, không phải vì thân thể Trác Kinh Phàm yếu đuối mềm lòng thì bản thân mình có khi nào sẽ vì việc này liền cảm thấy không thoải mái."Phàm Phàm, ngươi không cần khổ sở, ngươi làm rất đúng, chúng ta không thể có bất luận sơ xuất gì."


Đậu Thuần ôm cả bờ vai của Hoàng hậu an ủi. Chuyện Hiền Thái phi càng ít người biết càng tốt.


Phó Quyết cùng đội Cấm quân là tâm phúc của Đậu Thuần sẽ không có gì đáng ngại. Dù sao bọn họ vốn là phụng mệnh đi mang mẹ con Hiền Thái phi về. Mà Phó Quyết khi phát hiện Hiền Thái phi sinh con lập tức đem chuyện này che giấu tuyệt không để cho người bên ngoài biết, cho nên hắn cho người truyền tin tức về kinh đô nói đứa bé lai lịch không rõ. Mà hắn cũng nghiêm khắc cảnh cáo thủ hạ không đem việc này tiết lộ.


Có thể nói Cấm quân đã qua huấn luyện tự cũng có hiểu biết. Một Thái phi đột nhiên sinh con đây chính là ɖâʍ loạn cung đình điều mà bọn họ không nên biết, cũng không phải chuyện bọn họ nên quan tâm. Cũng bởi vì bọn họ thức thời tuân thủ bổn phận, lại có Phó Quyết giám sát rốt cục không cần phải giết một Cấm quân nào. Dù sao để bồi dưỡng ra một Cấm quân tâm phúc cũng thực không dễ dàng.


Nếu Trác Hoàng hậu đã sớm hạ quyết tâm phải trừ bỏ những cung nữ nhìn thấy đứa bé kia tất nhiên là sẽ không an bài thân tín của mình hành động. Bởi vậy vừa rồi ở trong điện đều là cung nữ không an phận. Dù sau trong cung cũng cần phải sàng lọc lại một lần.


Đậu Thuần đã sớm biết được chuyện này, đối với cái này cũng không có bất luận ý kiến gì. Nhưng hắn cảm thấy Phàm Phàm rất mềm lòng, những người đó không an phận chỉ cần có cơ hội là muốn trèo cao, sớm muộn gì cũng cần trừ bỏ, chẳng lẽ còn muốn giữ lại tai hoạ ngầm ở bên người sao?


"Ta biết, bất quá chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng thôi."


Hoàng hậu có chút suy sụp nói, bất quá trong lòng đã có một chút cảnh giác hồ nghi. Gần đây tâm tình của mình biến đổi có chút không giống mình ngày trước, ngược lại có vài phần giống Trác Kinh Phàm thật sự như lời Phục Linh nói, chẳng lẽ...


Chuyện Thác Bạt ở Đại Chu rất nhanh đã bị Đậu Thuần cố ý truyền tin tức về lại Hồ quốc.


Hồ Vương nghe xong tất nhiên là nổi trận lôi đình. Thác Bạt là mãnh tướng hắn xem trọng vả lại lần này nhiệm vụ của hắn là hộ tống Công chúa về nước, chính yếu là đem tiểu Hoàng tử Đại Võ mang về. Tại sao Hồ Vương lại xem trọng tiểu Hoàng tử kia, là bởi vì muốn được dư nghiệt tiền triều trợ giúp.


Năm đó nếu không phải Đậu gia chen ngang Hồ quốc đã sớm vào Trung Nguyên. Lúc ấy thiên hạ đại loạn các nơi nổi dậy nếu không có quân Đậu gia người Hồ cũng không cần ở một mảnh đất cằn cỗi. So với sống trên thảo nguyên lang bạc kỳ hồ, người Hồ đã sớm coi trọng Trung Nguyên yên ổn lại giàu có.  Có thể nói nếu không có Đậu gia, hôm nay Hồ quốc có lẽ cũng có thể trở thành chủ mảnh đất Trung Nguyên không chừng?


Cho nên Hồ Vương tất nhiên là nhìn không vừa mắt hoàng thất Đại Chu triều Đậu gia. Vì vậy mới bị Hô Diên Luật thuyết phục đem Đại công chúa đưa đến Trung Nguyên giả trang thành một quý nữ thế gia đưa vào cung thành phi tần. Những năm gần đây Hô Diên Luật truyền không ít tin tức về Hồ quốc, để Hồ Vương tin Công chúa ở trong cung thuận lợi đủ đường, rất có thể lên ngôi Hậu. Lúc ấy Hồ Vương nghe xong trong lòng phấn khích, nếu Đại Công chúa thành Hoàng hậu, không phải giang sơn vào tay hắn sao?Nhưng ai biết thế sự thất thường, con của hắn bị một Uyển Quý phi áp đảo!


May mắn Hô Diên Luật nói hắn có biện pháp làm Hiền phi phục sủng lúc này mới khiến cho Hồ Vương yên lòng. Bất quá Hô Diên Luật cũng nói trong khoảng thời gian ngắn sợ là không được. Hồ Vương tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng cũng nghe qua Trung Nguyên vốn có một câu " dục tốc bất đạt ".


Không ngờ hắn đợi lâu như vậy, lại chờ đến tin tức Thác Bạt thất bại. Điều này làm cho Hồ Vương sao không buồn bực? Thác Bạt sức chiến đấu cực kỳ cao, một mình có thể đấu nhiều người. Năm rồi Hồ quốc chinh chiến cùng tiểu quốc khác đều là nhờ Thác Bạt như một vị sát thần mới áp đảo quân địch. Hiện giờ mất đi Thác Bạt, Hồ quốc chẳng khác một con hổ bị bẻ răng đâu?


Hồ Vương tất nhiên là đem hy vọng ký thác nơi Hô Diên Luật muốn đối phương nhanh chóng nghĩ biện pháp cứu Thác Bạt ra. Nhưng truyền tin tức truyền đi nhiều lần cho Hô Diên Luật lại không được đối phương đáp lại.


Hồ Vương xem ra rất nóng lòng, hiện giờ mất đi Hô Diên Luật chẳng khác nào mắt mù, tai điếc đối với Đại Chu. Hồ quốc tình cảnh lập tức biến đến bị động không nói, còn có khả năng bị đánh.


Mà những dư nghiệt tiền triều thấy tình thế không ổn đã sớm chạy trước, chờ đến khi Hồ Vương nhớ tới bọn họ, bọn họ sớm chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, làm Hồ Vương muốn tìm cũng không tìm ra...
Mà người Hồ Vương mong mỏi là Hô Diên Luật ở nơi nào?


Ngày đó Thác Bạt bị bắt là lúc hắn rời khỏi nên tránh thoát một kiếp, hắn nhủ thầm nguy hiểm thật. Vốn tưởng rằng sự hiện hữu của hắn cùng hành tung không bị tiết lộ, ngày hôm sau hắn phát hiện có người theo dõi hắn, khiến Hô Diên Luật không dám hành động thiếu suy nghĩ, vả lại không ngừng hao tâm tổn trí vứt bỏ cái đuôi theo dõi mình.


Cũng là hắn có năng lực, lại thật sự cắt được cái đuôi phía sau, còn núp ở chỗ tối qua sát người theo dõi hắn.


Hô Diên Luật tránh ở chỗ tối quan sát một cũng phát giác theo dõi hắn có thể là Cấm quân, nên hắn càng thật cẩn thận. Cũng bởi vì hắn cẩn thận, Cấm quân ở thị trấn tìm hiểu nhiều ngày cũng không thể tìm được tung tích của hắn. Lúc này họ cho rằng hắn đã rời đi, bởi vậy Cấm quân lưu lại một ít người tiếp tục thủ tại trấn, số còn lại lên ngựa rời khỏi trấn, sau đó phân chia ra theo nhiều hướng tiếp tục truy tìm.


Hô Diên Luật lúc này mới bắt đầu hành động, không bao lâu hắn liền diệt trừ những Cấm quân sau đó rời khỏi trấn đi kinh đô. Khi đầu lĩnh Cấm quân phát hiện là đã qua nhiều ngày. Bọn họ chỉ tìm được thi thể các huynh đệ, mà người bọn họ muốn tìm lại vẫn không thấy bóng dáng.


Việc đã đến nước này, đầu lĩnh không dám trì hoãn, vội vàng đem tin tức báo lên Hoàng đế. Đậu Thuần nhìn mật báo khẩn cau mày, xem ra người trợ giúp Thác Bạt rất là thông minh, có thể thoát khỏi Cấm quân đuổi bắt, hiện giờ đối phương không rõ tung tích, làm Đậu Thuần nghẹn họng.


Ngay khi hắn phiền não, Trác Hoàng hậu vừa lúc bưng canh bổ đi vào thư phòng, thấy hắn thần sắc không vui, quan tâm hỏi một chút. Đậu Thuần vội vàng đem chuyện người kia nói ra.
"Người này lai lịch thế nào?"
"Còn chưa biết, Thác Bạt còn chưa có mở miệng."


Đậu Thuần xoa xoa ấn đường, có chút thất bại nói. Không nghĩ tới Thác Bạt là con người rắn rỏi, thụ hình cũng cắn răng không mở miệng. Từ khi bị bắt bắt một tiếng cũng không nói ra, mà ngay cả Tự khanh Đại Lý tự cũng có chút bội phục.
"Thác Bạt kín miệng không khai, mấy người Hồ khác cũng không khai sao?"


Trác Hoàng hậu nhíu mày, mở miệng hỏi.
"Những người Hồ đó cũng có chút khí tiết, vài người bị bắt liền uống thuốc độc tự sát,  vài người vốn bị súng etpigôn làm bị thương nặng nếu tùy tiện dụng hình chỉ sợ cũng nhịn không nổi."


"Nếu bọn họ không sợ ch.ết theo ta thấy muốn bọn họ mở miệng... Không bằng..."
Trác Hoàng hậu nghe vậy suy tư một phen, sau đó tiến đến bên tai Đậu Thuần nói vài câu.






Truyện liên quan