Chương 5: Ông Cụ Rất Khó Chịu
- Cậu thanh niên, cậu…Miếng ngọc bội trước ngực cậu, có thể lấy xuống cho tôi xem một chút không?
Nhiếp Quốc Bình giờ phút này có hơi xúc động, bàn tay giơ ra cũng đã hơi run run.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, tất cả đều diễn ra theo suy nghĩ của hắn, cảm giác này hắn chưa từng có trong kiếp trước. Cái cảm giác nắm được vận mệnh trong tay, thật sự quá tuyệt vời. Giờ đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang, là một sự tự tin trước giờ chưa từng có. Say nằm trong lòng người đẹp, nắm quyền khắp thiên hạ. Vận mệnh của bản thân do chính mình nắm lấy. Vận mệnh của Nhiếp gia, cũng nằm trong tay hắn.
- Mời bác xem. Đây là do mẹ cháu để lại cho cháu. Ngày xưa, mẹ cháu là thanh niên trí thức được đưa về nông thôn của Ký Châu ở Yến Bắc. Mẹ cháu nói rằng, đây là thứ mà cha cháu cho cháu.
Nhiếp Chấn Bang lại nổ một quả bom lớn nữa.
Lúc này, Nhiếp Quốc Bình ngược lại là không vội vã xem ngọc, mà là nhìn kỹ Nhiếp Chấn Bang, nói rất nghiêm túc:
- Cậu tên là Nhiếp Chấn Bang phải không? Đây là tên do cha cậu đặt sao?
Nhiếp Chấn Bang lắc đầu, trên mặt cố ý để lộ sự mất mát, ngay sau đó hắn thấp giọng nói:
- Không phải vậy, từ khi cháu có thể ghi nhớ được, cháu đã không được gặp cha mình. Hồi nhỏ, mọi người nói cháu là một đứa con hoang không cha. Sau đó, cháu đi theo mẹ trở lại Đường Thành, trở về bên cạnh ông bà ngoại. Sau khi mẹ cháu trở về đó, bà được sắp xếp làm việc ở Đường Thành. Trong trận động đất lớn khi ấy, vì bảo vệ cháu, cứu cháu, ông bà ngoại và mẹ cháu đều đã qua đời. Cháu lớn lên nhờ vào tiền trợ cấp từ đơn vị của mẹ, thẳng cho đến năm nay, khi cháu thi đỗ vào trường đại học thủ đô.
Vẻ mặt của Nhiếp Quốc Bình rất nghiêm túc, ánh mắt của đứa trẻ này rất chân thành, nó không hề biết về chuyện của mình. Ăn mặc thì lại rất giản dị, có lẽ không phải do người khác sai khiến tới. Điều quan trọng hơn nữa là, Nhiếp Quốc Bình nhìn Nhiếp Chấn Bang, càng nhìn càng thấy giống em trai của mình, Nhiếp Quốc Uy. Năm xưa, nơi mà Nhiếp Quốc Uy được điều về, chẳng phải là Ký Châu sao? Chẳng lẽ, đây là đứa con riêng Quốc Uy không cẩn thận để lại vào lúc đó?
- Cậu họ Nhiếp, tôi cũng họ Nhiếp, vậy tôi gọi cậu là Chấn Bang. Nào, cháu ngoan, đến đây ngồi đi, để tôi xem vết thương cho cậu.
Nghĩ tới đây, ngữ khí của Nhiếp Quốc Bình đã thay đổi.
Sau khi cẩn thận kiểm tr.a vết thương cho Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quốc Bình cũng thở phào nhẹ nhóm, đây chỉ là vết thương nhẹ ở sụn thôi, không có vấn đề gì lớn, với thể chất của thằng bé, nghỉ ngơi một tuần, là không sao rồi. Lúc này, Nhiếp Quốc Bình mới đứng lên, cười nói:
- Chấn Bang à, cậu ngồi ở đây một lúc nhé, đừng đi đâu cả, tôi đi ra ngoài có chút việc, sẽ quay lại ngay.
Vừa ra khỏi cửa, Dương Thắng Lợi và Dương An Na đã bước tới, Dương An Na hỏi đầy quan tâm:
- Cô Bình, anh ấy thế nào rồi ạ?
Nhiếp Quốc Bình nhìn sang Dương Thắng Lợi, vào lúc này, ngoài thư ký của Dương Thắng Lợi, không có người ngoài, nên không phải ngại ngần gì. Ngay lập tức, Nhiếp Quốc Bình nói rất nghiêm túc:
- Thắng Lợi, thằng bé không sao cả. Có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày trong viện là có thể xuất viện được rồi. Cậu và Na Na về trước đi. Na Na cũng bị thương, có lẽ còn sợ hãi nữa, về nghỉ ngơi đi.
Dương Thắng Lợi gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích:
- Chị Quốc Bình, vậy thì phiền chị giúp cho việc này, tiền thuốc men của đứa trẻ này cứ tính cho tôi, tới lúc đó, tôi sẽ qua để thanh toán. Vậy tôi đi trước , đến khi nào chị rảnh, tôi sẽ tới cảm tạ chị sau.
Nhiếp Quốc Bình nghe vậy, cũng cười với Dương Thắng Lợi. Ông cụ của Dương gia, công lao dựng nước kém hơn nhiều so với ông cụ Nhiếp nhà mình. Nhưng, Dương gia thì ngày càng tốt, không nói tới năng lực của bản thân ông cụ Dương gia, khả năng của đời thứ hai Dương gia cũng là một nhân tố quan trọng. Nhìn từ phong cách xử lý sự việc của Dương Thắng Lợi vừa nãy, Dương gia quật khởi, đã là chuyện đương nhiên.
Lúc này Nhiếp Quốc Bình không còn tâm tư để ý tới chuyện của Dương gia nữa, giờ đây, chuyện của Nhiếp Chấn Bang mới là quan trọng nhất. Cần phải biết rằng, nếu giờ đây việc Nhiếp Quốc Uy có con riêng bị đồn ra ngoài, không những bên phía vợ của Nhiếp Quốc Uy khó mà giải thích được, ngay cả bản thân Nhiếp Quốc Uy cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, tiền đồ coi như chấm dứt. Đây không phải là chuyện đùa. Bước tới phòng làm việc của mình, Nhiếp Quốc Bình đóng cửa lại, ngay lập tức gọi điện cho em trai mình, Nhiếp Quốc Uy.
- A lô, ai vậy?
Giờ đây, Nhiếp Quốc Uy là Phó vụ trưởng vụ kế hoạch Ủy ban Kế hoạch Quốc gia. Mặc dù chỉ nhỏ hơn Dương Thắng Lợi 4 tuổi, nhưng, từ chức vụ có thể nhận ra rằng, nếu so với Dương Thắng Lợi, một người ở cấp Bộ trưởng, một người mới ở cấp Phó giám đốc sở, sự khác biệt giữa Nhiếp Quốc Uy và Dương Thắng Lợi không phải là nửa cấp bậc hay là một cấp bậc.. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Nhiếp Quốc Uy không được ông cụ xem trọng. Là con út trong nhà, Nhiếp Quốc Uy được mẹ chiều chuộng quá mức rồi.
- Quốc Uy, giờ nói chuyện có tiện không? Chị có chút chuyện muốn hỏi cậu một chút.
Nhiếp Quốc Bình nói rất nghiêm túc.
Điều này khiến cho Nhiếp Quốc Uy ở đầu dây bên kia hơi sửng sốt, ngay lập tức nói:
- Chị, có chuyện gì, chị cứ nói đi, chỗ em không có người ngoài.
Nhiếp Quốc Bình nghe Nhiếp Quốc Uy nói vậy, cũng yên tâm:
- Quốc Uy, cậu nói thật cho chị biết, ngày xưa khi cậu về nông thôn, có phải cậu đã có quan hệ với phụ nữ không?
Câu này ngay lập tức làm cho Nhiếp Quốc Uy yên lặng, cô gái mười mấy năm về trước, dường như lại hiện về trước mắt Nhiếp Quốc Uy.
Thấy Nhiếp Quốc Uy không nói gì, mà chỉ yên lặng, Nhiếp Quốc Bình đã biết, có lẽ chuyện này có tới 9 phần là thật, bà bèn nói nghiêm túc:
- Quốc Uy, cậu hãy đến chỗ chị ngay. Mau lên, đừng để cho vợ cậu biết. Đến ngay lập tức. .
Lời của Nhiếp Quốc Bình khiến cho Nhiếp Quốc Uy giật mình, chuyện ở Ký Châu, chỉ có một mình ông ta biết, nhưng, giờ đây đột nhiên Nhiếp Quốc Bình hỏi về điều đó, nhất định chuyện này đã lộ ra ngoài rồi. Nhiếp Quốc Uy kinh sợ trong lòng, ngay lập tức liền đứng dậy nói:
- Tiểu Trương, chuẩn bị xe, đến bệnh viện Quân Tổng.
Nhiếp Quốc Bình ngay lập tức gọi điện cho cha mình. Sau mấy tiếng tút, một âm thanh vang lên:
- Chào ông, xin hỏi ông tìm ai ạ?
Thường thì những lãnh đạo đã lên đến cấp tỉnh bộ, khi nhận điện thoại trong nhà, sẽ không tự báo đây là nhà mình, thường mở đầu sẽ là lời này. Mục đích của việc này là gì? Chủ yếu là sợ một vài người gọi điện bừa tới, hoặc điện thoại bị nghe lén. Nếu như tự báo đây là nhà của mình, nội dung cuộc điện thoại sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
- Thư ký Ngô phải không? Tôi là Quốc Bình đây. Ông cụ có rảnh không? Tôi có việc gấp muốn tìm ông cụ.
Nhiếp Quốc Bình ngay lập tức nói.
Nhiếp lão, hiện giờ vẫn chưa về hưu, mà đảm nhiệm chức quan trọng ở trung ương, trợ giúp thủ trưởng số 1 duy trì sự ổn định trong quân đội. Người ta gọi ông là Định Hải thần châm của quân đội. Đồng thời ông còn có một chức danh ở trong chính phủ, đó là ủy viên thường vụ bộ Chính trị, vị thủ trưởng thứ 5.
Một lúc sau, âm thanh sang sảng của cụ Nhiếp liền vang lên:
- Quốc Bình à? Có việc gì vậy? Sao lại gấp như vậy.
Nhiếp lão hiểu rất rõ về tính cách con gái lớn của mình, nếu không phải chuyện gấp, nhất định nó sẽ không gọi điện tới làm phiền cụ trong giờ làm việc.
- Cha, con nói cho cha một chuyện, cha đừng kích động. Hôm nay có một thằng bé tới chỗ con. Nó trông rất giống Quốc Uy. Nó nói rằng nó là người tỉnh Yến Bắc, tên là Nhiếp Chấn Bang. Con nghĩ, đây rất có thể là đứa con riêng Quốc Uy để lại năm xưa khi về nông thôn.
Nhiếp Quốc Bình ngay lập tức nói.
Vừa nghe những lời này, cụ Nhiếp đã đứng bật dậy:
- Gì cơ? Quốc Bình, con có nói dối không?
Nhiếp Quốc Bình nói rất khẳng định:
- Cha, chuyện này con có thể nói đùa được sao? Cậu ta tên là Nhiếp Chấn Bang, 16 tuổi, người ở Đường Thành, Yến Bắc, chỉ có mẹ, không có cha. Trên người cậu ta còn có miếng ngọc bội hình rồng mà trước kia cha cho Quốc Uy nữa. Năm đó, Quốc Uy trở về, nó nói đánh mất ,miếng ngọc bội hình rồng rồi. Con thấy, sự việc không đơn giản như vậy. Giờ cậu ta đang ở trong phòng khám của con. Con đã gọi Quốc Uy tới rồi. Có phải hay không, đến lúc đó sẽ biết.
Ông cụ hơi trầm ngâm, rồi nói:
- Thế này đi, các con đợi cha ở đó, cha sẽ tới ngay.
Ông cụ cũng gấp, lúc này, là lúc rất quan trọng, về vấn đề cải cách hay bảo thủ, hai bên tranh luận rất lớn, là lực lượng nòng cốt của phái bảo thủ, cụ Nhiếp cũng không thể không thận trọng.
Không tới 5 phút sau, một chiếc xe Hồng Kỳ mang biển chính phủ, trên tấm kính xe đằng trước dán đầy những tờ giấy chứng nhận đặc biệt, phóng ra khỏi cánh cửa của đại viên quân ủy, trực tiếp lái tới bệnh viện tổng hợp Quân đội.
Cánh cửa phòng khám mở ra, Nhiếp Quốc Bình đứng ở cửa, Nhiếp Quốc Uy vào trước, còn ông cụ mặt xanh mét đi phía sau.
Thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang đã biết được là có chuyện gì xảy ra rồi . Hắn đứng dậy, người cao 1m80, cơ thể cường tráng vì lao động trong thời gian dài. Lông mày dài, mắt sáng, bề ngoài tuấn tú, trông rất giống với Nhiếp Quốc Uy.
Vừa rồi, ông cụ đã tr.a hỏi Nhiếp Quốc Uy, quả nhiên như những gì Nhiếp Quốc Bình dự liệu.Năm xưa khi Nhiếp Quốc Uy về nông thôn, chưa được mấy tháng, đã yêu một nữ thanh niên có trí thức đến từ Đường Thành. Sau đó, Nhiếp Quốc Uy bị ông cụ lôi về, nhưng không ngờ, Nhiếp Quốc Uy đã để lại một đứa con.
Miếng ngọc bội hình rồng, là thứ mà ông cụ lấy được trên chiến trường kháng Nhật năm xưa, bởi vậy cụ vô cùng quen thuộc. Năm xưa, cũng chính ông cụ đích thân đưa cho Nhiếp Quốc Uy, cho nên lần này nhìn thấy, sao cụ lại không nhận ra cho được. Trông thấy đứa trẻ này, ông cụ cũng không thể nổi trận lôi đình, cầm gậy đánh loạn xạ. Ông cụ là nhà cách mạng một thời, có một điểm mấu chốt và sự kiên trì của mình, đây là một thứ không thể thay đổi được.
Nhìn Nhiếp Quốc Bình ở bên cạnh, ông cụ thấp giọng nói:
- Quốc Bình, bệnh viện của con chẳng phải vừa có cái gì mà kiểm tr.a DNA sao? Đừng làm lộ chuyện này, con kiểm tr.a xem.
Nhiếp Quốc Bình gật đầu, bước tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã biết là chuyện gì xảy ra rồi. Thật ra, ở kiếp trước, cũng như vậy, dù sự thật ở ngay trước mặt, nhưng ông cụ vẫn phải đợi sau khi kiểm tr.a xong, không còn cách nào khác, mới tiếp nhận sự thật này.
Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang cố ý nói:
- Cô ơi, đây là ai vậy? Sao lại giống cháu đến thế? Chẳng lẽ đó là cha của cháu sao?
Nhiếp Chấn Bang nói thẳng sự việc ra ngay lúc đó. Hắn ở trong bệnh viện, năm ngày sau, kết quả giám định đã có. Nhìn tờ kết quả, ông cụ tức giận vất tờ giấy lên mặt Nhiếp Quốc uy, gằn giọng nói:
- Nhìn việc tốt anh làm đi. Tự anh đi về mà giải thích với vợ anh đi.
Nhiếp Quốc Bình nói:
- Cha, vậy phải làm thế nào với đứa trẻ kia?
Ông cụ lạnh lùng nhìn Nhiếp Chấn Bang, với đứa con riêng này, ngay từ đầu cụ đã không có thiện cảm. Đây là cái loại đàn bà gì vậy, sao lại dễ dãi như thế. Ông cụ rất thẳng thắn mà hận luôn cả mẹ Nhiếp Chấn Bang. Rồi cụ ngay lập tức khoát tay nói:
- Làm thế nào? Dẫn về nhà chứ còn gì nữa. Còn làm thế nào được nữa?