Chương 23: Mưa Gió Nổi Lên
Siêu thị Ốc Gia khai trương một tháng, bình quân doanh thu đều trên ba trăm nghìn tệ. Tin tức này đã kích thích rất lớn đến tất cả các nhà cung ứng hàng. Hình thức kinh doanh hoàn toàn mới này lập tức thịnh hành trong thủ đô. Quyết toán một tháng, Nhiếp Chấn Bang căn bản không khất nợ, vô cùng sảng khoái trả tiền cho các nhà cung ứng hàng.
Lúc này, cái mà siêu thị Ốc Gia không thiếu nhất chính là tiền mặt xoay vòng, vì chút tiền này mà cắt đứt đường lui của siêu thị Ốc Gia, chuyện như vậy Nhiếp Chấn Bang đương nhiên sẽ không đi làm.
- Chấn Bang, có chuyện không hay rồi. Ngay cạnh siêu thị chúng ta, cách không đến năm trăm mét, có một siêu thị tên Phú Gia khai trương rồi, diện tích kinh doanh cũng không nhỏ, trên mười nghìn mét vuông, ông chủ phía sau anh đã điều tr.a ra rồi, chính là Chu Thần. Xem ra, thằng nhãi này là muốn đọ sức với chúng ta rồi.
Dương An Bang bước nhanh đi vào, cùng với khai trương của Phú Gia, doanh thu của siêu thị Ốc Gia cũng giảm xuống không ít, mặc dù chỉ giám xuống mấy chục nghìn, nhưng điều này đủ để khiến Dương An Bang cảm thấy lo lắng.
Bên cạnh, Nhiếp Gia Dân theo đến đây học tập, vừa nghe thấy là Chu Thần, mày liền nhướn lên nói:
- Chu Thần? Thằng nhãi này sợ là không phải ngứa da chứ, lại dám đối đầu với chúng ta. Chấn Bang, anh lập tức đi gọi người, chúng ta đến đập cửa hàng của hắn.
- Gia Dân, cậu gầm loạn cái gì vậy? Cậu tưởng thành Tứ Cửu này chỉ có cậu là lão đại sao? Cậu có thể đập, Chu Thần hắn không thể đập sao? Siêu thị của hắn mới khai trương, chúng ta ở đây lại buôn bán phát đạt, hắn ta chân đất không sợ đi giày, cùng lắm thì hắn không làm nữa.
Qua mấy tháng rèn luyện, Tiếu Nhã Lệ có vẻ chín chắn hơn rất nhiều so với trước.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười một cái. Dương An Bang của kiếp này còn kém khá xa so với kiếp trước, khả năng kiềm chế vẫn chưa đạt đến bước núi Thái Sơn đổ trước mắt cũng không đổi sắc mặt.
Chu Thần sao? Lúc này Nhiếp Chấn Bang lại có vẻ vô cùng thoải mái nói:
- Nhị ca, Gia Dân, yên tâm không cần nóng vội. Người khác muốn mở, chúng ta có thể ngăn cấm sao? Có cạnh tranh mới có phát triển mà, là siêu thị đầu tiên, chúng ta không thể ngăn người khác bắt chước, chỉ có giải quyết vấn đề từ bản thân. Nếu như hắn đã muốn bắt chước, cứ để hắn mãi mãi theo sau đuôi của chúng ta ăn bụi. Mọi người đến xem xem, cái kế hoạch thẻ hội viên này thế nào?
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đưa kế hoạch thẻ hội viên mà tự mình làm ra cho Dương An Bang. Vừa nhìn thấy đầy đủ kế hoạch thẻ hội viên, Dương An Bang cũng cười vui sướng:
- Chấn Bang, anh nói cậu sao lại bình tĩnh như vậy chứ, thì ra là có chiêu đằng sau rồi. Thẻ hội viên này vừa đưa ra, kế hoạch tích điểm gì đó vừa thực thi, những khách hàng này chính là khách trung thành của siêu thị chúng ta, cướp cũng không cướp được.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười, lập tức nói:
- Học theo Hàm Đan, đó cũng chỉ là tư duy bước đầu, cái mà Ốc Gia chúng ta muốn làm chính là phải đi lên hàng đầu trong cái lĩnh vực này. Nhị ca, chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì chưa được. Thủ đô là nơi mới rộng có bao nhiêu, bây giờ cũng mới có năm siêu thị, trong đó bốn cái vẫn chưa khai trương, chúng ta đã bận rộn đến chân không chạm đất rồi, nếu mở rộng đến cả phía Bắc, thậm chí toàn quốc, chúng ta có phải là mỗi người phải tách ra thành vô số phân thân sao? Tự dựa vào sức mình, đây là một thói quen tốt, nhưng bồi dưỡng nhân tài nòng cốt của riêng chúng ta mới là việc mà chúng ta cần làm. Muốn trở thành lão đại đứng đầu của ngành kinh doanh bán lẻ trong nước, cạnh tranh với Walmart của Mỹ và Carrefour của Pháp. Em nghĩ, là lúc phải tăng thêm dự trữ nhân tài của chúng ta rồi.
Qua một thời gian rèn luyện, Dương An Bang cũng dần dần thể hiện ra thiên phú trong kinh doanh. Cùng với sự thành công của sự nghiệp, địa vị của Dương An Bang trong Dương gia cũng dần dần được nâng lên. Ông cụ của Dương gia bây giờ đã không quản chuyện của Dương An Bang nữa, điều này đối với Dương An Bang mà nói, chắc chắn là sự giải phóng chân tay của anh ta.
- Chấn Bang, siêu thị của thằng nhãi Chu Thần kia cứ mặc kệ không quản vậy sao?
Dương An Bang vẫn là có chút không phục, Chu Thần là người nào, Chu gia chỉ là một gia tộc trung đẳng trong thủ đô mà thôi, so với Dương gia cũng đã kém hơn một bậc rồi, mà so với Nhiếp gia lại càng không bằng. Hành vi như vậy không khác nào tát vào mặt chính bọn họ một cái rồi. Khẩu khí này Dương An Bang nuốt không trôi được.
Siêu thị Phú Gia, nhìn từ cái tên liền biết ý của Chu Thần, hoàn toàn là muốn đấu với chính hắn mà thôi. Địa điểm kinh doanh của siêu thị Phú Gia chính là nhà kho của Cục vật tư khu thành Trung, trên dưới ba tầng, mỗi tầng đều có diện tích gần mười nghìn mét vuông. Vị trí này đến ngay Nhiếp Chấn Bang cũng có chút thèm thuồng.
- Haha, Nhị ca, không cần vội. Mở siêu thị, đây không phải là làm ăn đơn thuần. Trong lúc này, trong tình hình nhạy cảm như vậy, Chu Thần làm như thế, đơn giản chính là tức giận với chúng ta mà thôi. Anh yên tâm, chỗ đó cuối cùng cũng sẽ về tay của chúng ta mà thôi.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười giống như là có dự liệu trước.
Cùng với việc bốn siêu thị khác trong thủ đô của siêu thị Ốc Gia khai trương, kế hoạch thẻ hội viên cũng được triển khai, ngay lập tức nắm bắt được toàn bộ nhu cầu tiêu dùng có tính toán của nhân dân trong toàn thủ đô. Tính toán doanh thu mỗi ngày của năm siêu thị cho ra một con số kinh người, đạt một triệu ba trăm nghìn. Đây mới là cái máy in tiền thực sự.
Cuối năm 86, trong các hội nghị, thủ tướng đều phát biểu bài nói “ Phản đối tự do hóa giai cấp tư sản”, đồng thời cũng lên án mạnh mẽ loại hành vi này. Cùng lúc đó, phe bảo thủ trong nước cũng bắt đầu coi đây là lý do để công kích cải cách mở cửa.
Trong thời gian ngắn, không khí cả nước đều trở nên căng thẳng. Nhỏ thì đến các thành phố cấp tỉnh, lớn thì đến các thành phố trung ương, khắp nơi trên toàn quốc đều có thể thấy cảnh tượng công kích lẫn nhau giữa phái bảo thủ và phái cải cách. Còn lúc này, ở trung ương, bầu không khí này cũng càng thêm mãnh liệt.
Giữa phái bảo thủ và phái cải cách đều công kích lẫn nhau, các hội nghị trong vòng tròn cũng được tiến hành bí mật.
……….
Vườn Mai Hương
Nơi này là nơi ở của thủ tướng Nam Tầm. Lúc này, trong phòng sách của thủ tướng Nam Tầm ở vườn Mai Hương, mấy nhân vật cấp cao trung ương đều ngồi nghiêm chỉnh.
Dương lão thấy vẻ mặt thủ tướng Nam Tầm có vẻ ngưng trọng cũng có chút lo lắng. Ngay trong tháng mười một, ông cụ Diệp gia từ trần. Diệp lão là lực lượng trung kiên của phái cải cách, Diệp lão ra đi, điều này đối với phái cải cách là một đả kích không nhỏ. Lúc này, chẳng may phái bảo thủ động đến quân đội, cả nước đều sẽ rối loạn, điều này không khỏi khiến Dương lão lo lắng.
- Thủ tướng, sắp đến cuộc họp Đại hội Đảng toàn quốc rồi, đồng chí Quang Quốc sắp từ nhiệm. Lần này quyết tâm của phái bảo thủ rất lớn. Đồng chí Húc Nhật cũng có ý chí bừng bừng, xem ra là quyết tâm phải giành được.
Dương lão lo lắng nói.
Bên cạnh, mấy đại lão trong trung ương cũng đều gật đầu, ánh mắt nhìn đồng chí Nam Tầm. Là nhân vật số một của Quân ủy, một tay chủ trì chính sách cải cách mở cửa của đất nước, quyết định của đồng chí Nam Tầm chính là quyết định của phái cải cách, điều này là không thể nghi ngờ.
Lúc này, đồng chí Nam Tầm lại khẽ lắc đầu, thân hình không cao tỏa ra một sự tự tin, dùng chất giọng quê hương duy nhất của ông nhấn mạnh:
- Quân nhân không can thiệp chính trị, đây là luật thép của Đảng ta. Tôi cũng được, lão Nhiếp cũng được, chút giác ngộ này là vẫn phải có. Sự ổn định quốc gia không thể thay đổi. Lúc này, tình hình quốc tế rất phức tạp, phái bảo thủ đã kiên định như vậy, tôi thấy hoàn toàn có thể hoãn một chút, chức vụ này chúng ta có thể không cần mà, nên cải cách thì cải cách, nên mở cửa thì vẫn là mở cửa.
Lời của đồng chí Nam Tầm đã rất rõ ràng, phái bảo thủ đã một lòng muốn đạt được chức vụ lãnh đạo cao nhất trong Đảng, để bọn họ tranh thủ được. Chỉ cần đất nước không loạn, phái cải cách nên làm thế nào thì vẫn cứ làm thế đấy, điều này không có bất kỳ thay đổi nào.
Năm 87 đến, đồng chí Quang Quốc chính thức rời khỏi chức vụ lãnh đạo cao nhất của Đảng, cùng với đó, phái bảo thủ toàn lực hành động, đồng chí Húc Nhật chính thức được lựa chọn là lãnh đạo cao nhất của Đảng.
Ngay khi phái bảo thủ thả lỏng để chúc mừng. Trong Chu gia lại là một bầu không khí ngưng trọng. Là phái trung lập, Chu gia luôn áp dụng chính sách công bằng. Trong tình thế này, bất luận là phái bảo thủ hay là phái cải cách đều phải lôi kéo Chu gia. Điều này khiến Chu gia có cảm giác như cá gặp nước. Tuy nhiên, ngay trong thời điểm then chốt này, cháu trai Chu gia Chu Thần lại mở siêu thị, đây là một hình thức điển hình cho việc đi theo con đường của phái cải cách. Mà cùng với thắng lợi của phái bảo thủ, Chu gia gặp phải áp lực trước nay chưa từng có, Chu lão cũng trở nên bị động.
- Quỳ xuống!
Cùng với tiếng gầm lên giận dữ của Chu lão, Chu Thần lập tức quỳ xuống. Ông cụ của Chu gia cũng là xuất thân cán bộ công tác chính trị, nhưng sau đó chuyển vào chính quyền địa phương. Mẫy năm nay ở trong cái mảng chính quyền địa phương cũng coi như là gia tộc thâm căn cố đế, tuy vậy, tính tình của Chu lão lại vô cùng nóng nảy.
Chu Thần nhìn ông nội, ánh mắt lại nhìn cha mẹ ở bên cạnh, cung kính quỳ xuống. Lúc này cho dù là cha mẹ Chu Thần cũng sẽ không dám đi chạm vào sự tức giận của ông cụ.
- Cái đồ không biết trời cao đất dày, còn học theo đi làm siêu thị, tiền thì tính làm cái gì? Trước quyền lực, tất cả tiền đều là hổ giấy. Tôi hạn cho anh trong mười ngày đóng cửa cái siêu thị chó má đó đi. Chu gia bây giờ chưa đến lượt anh làm chủ đâu. Sau khi đóng cửa, anh đi Sở Nam rèn luyện tầng cơ sở cho tôi, làm không tốt, anh đừng trở về nữa.
Chu lão gầm lên giận dữ. Lúc này, dưới áp lực của phái bảo thủ, ông cụ cũng chỉ có thế lấy cách này đề thể hiện thái độ của Chu gia.