Chương 63: Chính Chủ Đến Rồi
- Tội lưu manh?
Nhiếp Chấn Bang và Lưu Côn vừa nghe thấy câu này, liền cười ngặt nghẽo.
Lưu Manh ôm lấy bụng cười ha ha không thèm để ý đến điều gì, rồi chỉ vào Lý Lệ Tuyết, nói:
- Tội lưu manh? Cô ấy à? Cô ấy giở trò lưu manh với ông sao? Cái loại như ông mà còn cần cô ấy phải giở trò à?
- Làm càn! Các người là ai, mà dám công khai cản trở người thi hành công vụ. Nếu còn làm bừa, cẩn thận tôi bắt cả các người vì tội khinh thường cơ quan nhà nước!
Điệu bộ và lời nói của Lưu Côn đã khiến cho người cảnh sát đứng đầu tức giận. Gã ta lạnh lùng nhìn Lưu Côn, nói với giọng điệu rất nghiêm khắc.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không tỏ thái độ gì, xem ra, sự việc ngày càng trở nên thú vị. Lý Lệ Tuyết có phải là trinh nữ hay không, Nhiếp Chấn Bang không biết, hắn cũng không có bản lĩnh để phán đoán một cô gái liệu đã trở thành đàn bà hay chưa chỉ qua vẻ bề ngoài của cô ta. Nhưng, với những gì Nhiếp Chấn Bang biết về Lý Lệ Tuyết, và thái độ Lý Lệ Tuyết đã biểu hiện ra trong mấy tháng vừa qua, hắn có thể chắc chắn rằng Lý Lệ Tuyết là một người phụ nữ cực kỳ có lòng tự trọng. Nhiếp Chấn Bang không bao giờ tin rằng cô ta phạm tội lưu manh.
Trong quy định luật pháp Trung Quốc, tội lưu manh là chỉ những hành động ác ý như đánh hội đồng, gây hấn đánh nhau, làm nhục phụ nữ hoặc gây những hành vi lưu manh khác, phá hoại trật tự cộng đồng. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang nhìn đi nhìn lại, cũng không nhận ra Lý Lệ Tuyết có hành động lưu manh gì. Xem ra, đây lại là một điển hình cho việc dựa thế ức hϊế͙p͙ dân thường.
- Ôi chà, bắt tôi à? Tôi không dám tin đấy, từ lớn đến nhỏ, chưa từng có ai dám nói tôi như vậy đâu. Hôm nay tôi liền đứng ở đây, ông bắt tôi thử xem.
Lưu Côn là người thế nào chứ, đừng tưởng khi anh ta đi theo Nhiếp Chấn Bang là một cán tướng đắc lực, một đứa trẻ ngoan ngoan. Nhưng khi đi ra ngoài một mình, Lưu Côn cũng là một nhân vật không hề nhỏ. Cộng thêm việc giờ đây cha Lưu Côn đã chính thức bước từ cấp Giám đốc sở lên cấp Thứ trưởng, trong thủ đô, Lưu Côn cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm rồi.
Nói giọng thủ đô, cộng thêm Đại Long và Hổ Tử đứng trừng trừng mắt ở một bên, mấy cảnh sát trong đồn cảnh sát không dám làm tới.
Đây chính là khí chất, những người này thường xuyên phải tiếp xúc với tội phạm, rất hiểu xã hội. Họ cũng biết cách nhìn người. Một người không thể giả bộ làm người khác. Tên trước mặt, vẻ mặt đầy sự trêu chọc, chỉ muốn bị bắt đi. Như vậy thì một là kẻ điên, hai là người không đắc tội được.
- Đồn trưởng Cố, đừng manh động, hai tên cảnh vệ kia thân thủ cao hơn so với chúng ta. Chiếc xe Jeep bên cạnh cũng có biển xe biên phòng, có lẽ những người này có bối cảnh lớn. Chúng ta không thể động đến họ. Về việc này, tôi thấy chúng ta cứ đợi ở đây. Ông đi thông báo với Hứa thiếu. Chúng ta chỉ cần đảm bảo không để họ chạy mất là được, còn về việc có thể đưa người đi hay không, phải xem bản lĩnh của Hứa thiếu rồi.
Bên cạnh, một người cảnh sát nói thì thầm bên tai người đứng đầu.
Nhìn chiếc xe quân đội, Đồn trưởng Cố lại dò xét Đại Long và Hổ Tử, lưng hùm vai gấu, tư thế đứng lúc này của hai người biểu thị lúc nào cũng có thể xông lên được. Đồn trưởng Cố cũng là người đã từng đi lính, bởi vậy chứt kiến thức nhỏ đó vẫn là có. Trầm tư một lúc, ông ta gật đầu nói:
- Tiểu Vương, cậu xem chừng cho tôi. Đừng để cô gái này chạy thoát. Nếu để cô ta chạy thoát, Hứa thiếu trách tội, chúng ta không thoát được đâu.
Nói xong, Đồn trưởng cô ngay lập tức chạy về bên đồn công an, người cảnh sát được gọi là Tiểu Vương, giờ cười bước đến:
- Mấy vị, chúng tôi cũng chỉ là nghe lệnh cấp trên mà thôi. Chúng tôi có thể không bắt người, nhưng cũng mong các vị thông cảm một chút, hãy ở đây đợi chút đã. Nếu như ai dám chạy trong lúc này, đừng trách chúng tôi không khách sáo.
Lý Lệ Tuyết cũng đứng lên, nhìn Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh, Lý Lệ Tuyết cũng cảm thấy hơi chột dạ, cô quả thật là có chút mưu đồ riêng ở trong chuyện này.
Nhìn thấy thái độ không mấy vui vẻ của Nhiếp Chấn Bang, Lý Lệ Tuyết cúi thấp đầu bước tới, thấp giọng nói:
- Chấn Bang, xin lỗi. Tôi biết anh không phải là người bình thường. Về việc này của tôi, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có anh mới giải quyết được. Nếu như… Nếu như anh không muốn gặp phiền phức, thì tôi…Tôi sẽ tự gánh lấy vậy. Nhưng, tôi mong anh có thể cho mẹ tôi 100 nghìn đô la Mỹ. Về sau nếu có cơ hội, dù là làm trâu làm ngựa, tôi cũng sẽ báo đáp anh.
Giờ đây sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang rất bình thản, không nhận ra bất kỳ thái độ gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lý Lệ Tuyết rồi nói:
- Lý Lệ Tuyết, nói thật, tôi rất ghét những người con gái giở mánh khóe trước mặt mình. Tại sao cô biết nếu như cô trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ không giúp cô. Còn về tiền, tôi có thể cho ngay bây giờ.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nói với Hổ Tử:
- Hổ Tử, lấy 100 nghìn đô la Mỹ từ trên xe xuống đây, coi như phát lương cho Lý Lệ Tuyết.
Giờ đây, nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, sắc mặt Lý Lệ Tuyết trắng bệch. Tuyệt vọng cực điểm.
Nhìn Lý Lệ Tuyết như vậy, Nhiếp Chấn Bang tiếp lời:
- Lý Lệ Tuyết, đây coi như tôi phát lương trước cho cô. Về sau làm việc, tôi không hi vọng xảy ra tình huống tương tự thế này nữa. Nếu như còn có lần sau, tôi sẽ không còn khách sáo như vậy.
Vào thời điểm này, 100 nghìn đô la Mỹ khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, còn Lý Lệ Tuyết, cô nhìn Nhiếp Chấn Bang bằng ánh mắt không dám tin, ngớ người ra một lúc sau cô mới hồi phục lại, vội vàng nói:
- Chấn Bang, anh… Anh đồng ý giúp tôi ư? Cảm ơn, cảm ơn anh. Tôi thay mặt cho cả gia đình tôi xin cảm ơn anh.
Nhiếp Chấn Bang nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Lý Lệ Tuyết, không cảm thấy mình quá tàn nhẫn. Lý Lệ Tuyết đẹp thì đẹp thật, nhưng điều này không có nghĩa là xinh đẹp thì có thể bao trùm tất cả mọi thứ được. Từ lúc bắt đầu, Nhiếp Chấn Bang đã nghi ngờ. Đến nơi đây, Nhiếp Chấn Bang đã đoán ra được đại khái. Nếu không muốn giúp, Nhiếp Chấn Bang sẽ không đến đây. Lúc này hắn nói như vậy, chỉ là để cảnh cáo Lý Lệ Tuyết mà thôi. Dù sao thì việc Lý Lệ Tuyết làm đã chạm tới điểm mấu chốt của Nhiếp Chấn Bang. Khi giao dịch ngày càng sâu hơn, về sau, không chừng còn có thứ vô cùng bí mật gì nữa. Nếu như dung túng vào lúc này, đến lúc đó sẽ xảy ra vấn đề lớn. Phòng còn hơn chống, đây là điểm mấu chốt mà Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ tới.
Không đến một tiếng sau, hai chiếc xe Cherokee quân đội màu lục lao tới phía họ. Khi sắp tới sát, mới phanh gấp lại.
Tiếng phanh xe vô cùng chói tai. Sau khi chiếc xe dừng lại, khoảng sáu, bảy người thanh niên trẻ tuổi bước từ trên hai chiếc xe xuống.
Người cầm đầu đi giữa, mặc một bộ vest màu trắng, trông rất nho nhã, mái tóc xẻ ngôi giữa, được chuốt keo bóng loáng.
Trông anh ta khá được. Nhưng khi cười, ở giữa thiếu mất một chiếc răng cửa, trông rất bất ngờ. Nhìn thấy Lý Lệ Tuyết đứng bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, người đàn ông trẻ sáng mắt lên, rồi ngay lập tức nhìn Nhiếp Chấn Bang với ánh mắt hằn học, sau đó lại đưa sự chú ý quay lại trên người Lý Lệ Tuyết.
Vừa mở miệng, một âm thanh khàn khàn đã vang lên:
- Lệ Tuyết, em hà tất phải làm như vậy chứ. Anh yêu em thật lòng mà. Sao em phải trốn ở bên ngoài nhiều năm như vậy chứ. Em xem, cha em cũng mất vì chuyện đó. Em trai em cũng ngồi tù vì chuyện đó. Em thật sự nhẫn tâm sao? Đi theo anh, anh đảm bảo sẽ kéo em trai của em ra tù. Về sau, cả nhà em, ở cả cái xã Ân La này, cả cái thành phố Ngạch Cổ Na này, sẽ được ăn sung mặc sướng.
Không nói điều này còn đỡ, vừa nói tới nó, sắc mặt Lý Lệ Tuyết đã lộ ra vẻ giận dữ, cô hét lên:
- Hứa Thiên Tứ, anh đừng có nằm mơ. Cha tôi do anh hại ch.ết. Em tôi, cũng bị anh bắt bởi cái tội lưu manh đó. Một đứa trẻ mới 14 tuổi, còn chưa đến tuổi vị thành niên, thì phạm được tội lưu manh gì chứ. Tôi biết rõ anh là loại người gì, tất cả mọi người của thành phố Ngạch Cổ Na đều biết. Dù tôi có phải ch.ết cũng không theo anh, anh đừng có mơ.
- Hứa thiếu, đừng lằng nhằng với cô ta nữa. Tôi nói thật chứ, cứ mang thẳng về nhà, lên đến giường rồi là phải theo hết, sao phải nhiều chuyện đến vậy. Ngày xưa anh cứ muốn chơi tình cảm. Chơi vậy mà đã bảy năm rồi đó. Lần này, Hứa thiếu anh phải nắm lấy cơ hội, đừng để cô ta chạy thoát nữa.
Bên cạnh, một người đàn ông trẻ tuổi nhìn Lý Lệ Tuyết bằng ánh mắt khinh bỉ, rồi nói với Hứa thiếu.
Nghe những lời thô bỉ ghê tởm đó, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên giận dữ, dù thế nào, Lý Lệ Tuyết cũng được coi là người của hắn, cô bị người ta chửi như vậy, nếu đồn ra ngoài, hắn còn gì thể diện nữa chứ.
Bên cạnh, Lưu Côn không chịu nổi nhảy ra, chửi:
- Thằng oắt con kia! Chửi ai đấy? Khi sinh mày, mẹ mày đổ đầy phân vào miệng mày phải không? Ăn nói mất dạy đến như vậy. Nhà mày không dạy mày phải uốn lưỡi trước khi nói sao?
Nghe những lời của Lưu Côn, Hứa thiếu sầm nét mặt. Gã đang nản vì không có cơ hội, tên tiểu tử này tự đến nộp mạng, ngay lập tức gã hét lên:
- Các anh em, phế thằng oắt con này cho ta!