Chương 8
Thiên Tuyết đi tới tới trước một tòa kiến trúc khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, bề thế ngạo nghễ, xây được cái này cũng phải là cả một công trình a. Nhưng mà cô biết cái công ty này cũng chỉ là một trong top 50 đứng đầu nước mà thôi. Nếu không có sự giúp đỡ của tập đoàn Modiet- một trong ba tập đoàn đứng nhất trên thế giới thì còn lâu mới được. Dĩ nhiên người đứng đầu tập đoàn Modiet danh tiếng kia chính là Hoàng Phong. Còn cái công ty này thì không có gì đặc biệt đáng để nói cả.
Hầu tước thế gia danh tiếng Modiet không chỉ có quan hệ mật thiết với hoàng thất. Danh tiếng và tài lực đạt đến đỉnh điểm khi một hậu duệ con lai châu Á là Dean Corrine Modiet trở thành người thừa kế. Với khả năng điều hành cao siêu của mình. Dean Corrine Modiet nắm trong tay đại thương nghiệp thực thể đứng thứ nhất ở châu Âu và là một trong ba công ty có danh tiếng trên toàn thế giới. Trở thành ông hoàng tài chính trung tâm của nước Anh.
Riêng ý nghĩa của cái tên Dean Corrine Modiet này cũng đã vô cùng nổi tiếng, bởi vì đó là tên tiếng anh của Hoàng Phong. Do anh ta tự đặt. Lấy họ của cha là gia tộc Modiet- một dòng họ quyền lực của hoàng tộc Anh. Và họ mẹ là Corrine, con gái của một ông trùm mafia ở Trung Hoa. Còn duy nhất một chữ Dean này là tên chính. Chỉ mỗi họ và tên thôi mà đã làm người ta thấy sởn gai óc. Có thể cảm nhận anh ta có lai lịch không hề dễ đụng. Điều này làm Thiên Tuyết muốn điên lên được. Quả nhiên, không chỉ tài giỏi là đủ. Thứ cần nhất chính là bối cảnh hùng hậu.
Cô thật sự rất hâm mộ Tiêu Ngọc. Có thể trở thành công chúa của vương quốc tài chính nước Anh, hơn nữa còn nắm trong tay giới xã hội đen của Trung Quốc. Tất cả chỉ bởi vì cô ta có một người yêu hoàn hảo! Ông trời sao không cho cô như vậy với?
Thật đủ thiên vị!... Nhưng mà cũng may cô hiểu được đạo lí không phải của mình thì vĩnh viễn cũng không thể trờ thành của mình. Buông tay sẽ tốt hơn! Nếu không cô thảm rồi!
Nghĩ thì nghĩ vậy, chân của Thiên Tuyết vẫn không ngừng hướng phía trước đi đến.
"Chị gái xinh đẹp, xin hỏi Tổng giám đốc của các vị hiện giờ có ở công ty không vậy?" Thiên Tuyết hỏi vị tiểu thư ở quầy lễ tân.
Lễ tân ngồi trong quầy nghe thấy thanh âm ngọt ngào khen ngợi mình như vậy, liền mừng rỡ ngẩng đầu lên chuẩn bị đáp lời, ai ngờ trong nháy mắt khi cô ta ngẩng đầu lên, lại thấy được xinh đẹp còn hơn mình, trong lòng nhất thời xuất hiện tức tối. Nghĩ thầm dáng dấp đẹp như thế lại vẫn khen cô ta đẹp, rõ ràng chính châm biếm cô ta chứ còn gì nữa.
Hừ, nếu như cô ta không có nghe nhầm, cô gái kia mới vừa nói muốn tìm tổng giám đốc, nói như vậy cô gái này chính là loại con gái chỉ biết dựa dẫm vào những người có quyền thế, cô ta sẽ không để cho bọn họ có cơ hội đâu, vốn cô ta nghĩ bằng vào một chút nhan sắc của mình muốn trở thành tình nhân nhỏ tổng giám đốc, ai ngờ thế nhưng có cô gái đẹp như thế, đứa ngốc mới đi thông báo với tổng giám đốc, chưa kể đến tính khí của phu nhân tổng giám đốc. Tất cả mọi người không ai không hiểu thấu được, để bọn họ đi vào, nhỡ đến lúc đó phu nhân tổng giám đốc nổi cơn ghen, chẳng phải là cô ta sẽ gặp họa sao?
"Tổng giám đốc hiện không có ở công ty." Nữ lễ tân nhất thời không vui nói.
"Sao lại có thể không có ở đây? Vậy ông ấy đi đâu?" Thiên Tuyết làm bộ không nghe thấy giọng điệu châm chọc của cô ả lễ tân, tiếp tục hỏi, nghĩ thầm Thiên Thạc ông ta cũng đã bốn mươi tuổi rồi, thật không ngờ vẫn có người mơ mộng ở bên cạnh. Đáng phục, thật là đáng phục!
"Tôi làm sao biết tổng giám đốc đi đâu, tôi cũng không phải cái đuôi của ông ta, hừ." Tiểu thư phía trong quầy không vui nói
“A, ok cô nghe cho kĩ nha!” Thiên Tuyết vừa nói vừa cười, rút điện thoại trong túi xách ra, gọi.
“Alo, ba, hiện giờ người đang ở lầu mấy vậy?...Vâng, được, con sẽ lên ngay.” Thiên Tuyết sau khi nói xong liền nháy mắt với tiếp tân một cái.
Cô gái ngồi trong quầy kia cảm thấy rất bị sock. Chẳng phải tổng giám đốc chỉ có hai người con là Phó tổng và Thiên tiểu thư sao? Như thế nào lại xuất hiện thêm một người ? Quan trọng nhất là cô ta đang đắc tội với người này.