Chương 57
Lãnh Ngạo giống nhưkhông nghe thấy, nắm lấy lọn tóc của Thiên Tuyết chơi đùa, cũng không ai biết hắn có hay không quan tâm việc này…
Mục Niệm cúi thấp đầu,sau khi nói chuyện đó ra liền nhận được nhiều ánh mắt như dao găm bắntới. Nhưng mà cô sợ sao? Trên đời này có cái gì mà cô không trải qua?Ngay cả địa ngục cô cũng đã dạo qua vô số lần. Chỉ cần có chủ tử ở đâycô nhất định không sao! Huống hồ còn có vị tiểu thư này, cô tuyệt đốikhông có việc gì!
Trong lòng Mục Niệm vô cùng tự tin.
Thiên Tuyết cảm thấy không khí ngưng đọng liền muốn cáo lui trước. Vì vậycướp lại tóc của mình, muốn đứng dậy đi trước, tránh sự việc cháy đếnnhà cô!
Vừa động một chút liền nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Ngạo. Thiên Tuyết nhanh chóng thức thời thô bạo nắm lấy tóc của mình để lại vào tay hắn. Còn vô cùng nịnh nọt cười cười.
“Lôi cô ta rangoài, chặt đứt hai bàn tay kia sau đó ném vào chợ đen!” Lãnh Ngạo cảmthấy chơi đùa chán rồi liền lạnh nhạt nói sau đó nắm lấy Thiên Tuyết,cùng cô bỏ đi.
Lạc Tề ngã ngồi dưới đất, tại sao đưa cô đến địa ngục trần giang đó? Cô...chỉ vì phạm một lỗi lầm...
Chợ đen? Mục Niệm nở một nụ cười cực kì đáng sợ. Quả báo! Đến lúc đó cô ta chỉ còn con đường ch.ết…
Phải biết chợ đen của chủ tử đương nhiên sẽ khác với của người ta...
Ha ha ha, thật là hay. Cuối cùng cũng có ngày cô thê thảm như vậy, trướckhi ch.ết tôi nhất định xem cô bị hành hạ như thế nào trong chợ đen, cóthể lên giường với những tên ăn mày mà sống hay không? Có hay không sẽăn rác a?? Mục Niệm càng nghĩ càng điên cuồng.
Thiên tiểu thư, Thiên Tuyết! Cô quả thật là cứu tinh trong đời tôi!
Mục Niệm trợn mắt, âm hiểm rồi khỏi!
“Cho người thu nhận cô gái kia!” Lãnh Ngạo sau khi rời đi được không lâuliền ra lệnh với Diệp Thành. Mục Niệm…là một nhân tài, có thể cống hiếncho Ám Dạ!
Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn căn phòng rộng rãi, sangtrọng nhưng mà lại âm u bí ẩn trước mắt. Cô là người mà! Đâu phải ma càrồng! Tại sao cho cô ở chỗ không có mặt trời này?
“Ngạo, đây là phòng của em hay là của anh a?” Thiên Tuyết quay sang nhìn Lãnh Ngạo phân vân hỏi.
Nhìn chủ tử không có phản ứng Y Đằng Tư Ngạn liền giành trả lời.
“Khởi bẩm phu nhân, đây là phòng dành cho chủ tử…”
“Nói bậy! Mau chuẩn bị một căn phòng khác cho chủ tử, ông chắc không phải là đã quên thói quen của chủ tứ chứ?” Diệp Thành thừa cơ hội mắng. Lúc nãy trong phòng nghị sự ông ta hại hắn thê thảm. Còn đòi hắn chịu tráchnhiệm cái con mẹ nó gì đó! Không trả thù này hắn sẽ là đàn ông sao?
“Thuộc hạ…” Y Đằng Tư Ngạn lo lắng, chủ tử vào ba năm trước đã đến đây mộtlần. Nhưng mà nghe nói thói quen của người không có thay đổi mà! Vẫn làcăn phòng càng tối càng tốt! Rèm cửa, ga giường, mọi vật đều là màu đen. Hơn nữa ở vị trí này sẽ không thấy ánh mặt trời. Vì cái gì chủ tử không vừa lòng?
Đặc biệt là ông chú ý vô cùng đến việc không cho người bước vào. Chủ tử rất nhạy cảm với hơi thở của người khác nên ông đã bỏtrống nó một tuần rồi. Mọi thứ đều mới mà? Chỗ nào không hợp lí?
Thiên Tuyết ngáp một cái, nghe bọn họ cãi nhau, cô để ý a, Diệp Thành hắnkhông gọi Lãnh Ngạo là đại ca, chẳng lẽ là do trước mặt người ngoài?