Chương 19

Edit: Meomeo88
Mạc Như Nghiên quá khí phách. Lời này vừa nói ra, không chỉ có tiểu nhị, đến Hạ Trăn cũng ghé mắt nhìn lại đây.
Cả người tiểu nhị đã sợ ngây người: “Vị tiểu nương tử này.....”


Lời nói đến một nửa, chạm đến vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Trăn, tiểu nhị lại vội vàng sửa lại miệng: “Vị phu nhân này, Thủy Họa Trai chúng ta son phấn đều là hàng tốt nhất, tuyệt không phải hàng rẻ tiền. Ngài mở miệng chính là hai mươi hộp, hơn nữa là mỗi loại hình thức đều hai mươi hộp, sợ là không quá thỏa đáng đi!”


“Vì sao không thỏa đáng?” trên mặt Mạc Như Nghiên không hề tươi cười, khí thế nghiêm nghị, “Khách hàng tới cửa, yêu cầu mua cái gì, mua nhiều ít, quý cửa hàng là không cho phép sao?”


“Đương...... Đương nhiên sẽ không.” Bị khí thế của Mạc Như Nghiên dọa sợ, tiểu nhị tuy là không thế nào tình nguyện, lại vẫn là theo lời xoay người đi đóng gói son phấn.


Trên đường rất nhiều lần, tiểu nhị đều nhịn không được nhìn về phía Mạc Như Nghiên, xác định Mạc Như Nghiên không giống như là trêu chọc hắn, lúc này mới tiếp tục để vào hộp gấm đỏ.


“Ngươi đây là đang làm cái gì?” Chưởng quầy nghe được động tĩnh đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu nhị đang vội vàng đóng gói son phấn. Lại nhìn cách ăn mặc của Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn, không khỏi nhíu mày.


available on google playdownload on app store


“Hai vị khách nhân này nói, mỗi kiểu dáng son phấn lấy hai mươi hộp......”  Lời tiểu nhị còn chưa nói xong, đã bị chưởng quầy tức giận đánh gãy.


“Hai mươi hộp? Ngươi làm như ngươi gặp khách hàng lớn? Đều đi theo bên người ta làm lâu như vậy, đến cách nhìn người cơ bản nhất cũng chưa học được? Nhanh dừng tay, đừng đóng gói nữa!” Chưởng quầy không cho rằng Hạ Trăn giống như là người giàu có có thể mua nổi nhiều son phấn như vậy. Càng đừng nói, huyện Thanh Sơn nhà ai cần mua nhiều son phấn như vậy? Rõ ràng chính là tới làm loạn.


“Không được dừng, tiếp tục gói lại.” Mạc Như Nghiên liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái, dường như không có việc gì phân phó tiểu nhị.
Tiểu nhị càng thêm chần chờ. Rối rắm nhìn trái nhìn phải, cuối cùng...... Liền nhìn phía Hạ Trăn.


Hạ Trăn đi lên trước, duỗi tay gỡ túi tiền treo ở bên hông xuống.
Mạc Như Nghiên nhìn thấy rõ ràng. Cái túi tiền này cũng không phải là cái túi Lưu thị ở nhà đưa cho Hạ Trăn, nghĩ đến, là Hạ Trăn tự lấy tiền riêng của mình?


Cũng không thèm nhìn túi tiền trong tay Hạ Trăn, chưởng quầy trực tiếp cười nhạo ra tiếng: “Nơi nào tới nghèo kiết hủ lậu đoản mệnh quỷ? Không ngờ lại dám đến Thủy Họa Trai ta làm loạn, thật là không muốn sống nữa!”


Mạc Như Nghiên cười. Không đợi Hạ Trăn mở túi tiền ra, đột nhiên giơ tay lên, gọn gàng lưu loát kéo xuống tấm lụa đỏ trải trên quầy.
Vì để bày biện đẹp, cũng vì làm cho thêm sang trọng, Thủy Họa Trai chọn dùng chính là lụa đỏ thượng đẳng, nhìn tươi sáng, tính chất…… Tơ lụa.


Ầm........ trên quầy Thủy Họa Trai cố ý bày biện các kiểu son phấn để người dễ chọn lựa tất cả đều rơi hết xuống đất.
Tiểu nhị không kịp cứu vãn, kêu khổ thấu trời nhìn vài hộp cái nắp đều bị quăng bể, bên trong son phấn rơi đầy đất, không thể bán nữa.


Sắc mặt chưởng quầy đại biến, kinh hô một tiếng: “Các ngươi làm càn! Có biết chủ nhân của Thủy Họa Trai chúng ta là ai hay không? Ta muốn bắt các ngươi đi báo quan!”


Lần này, đến lượt Mạc Như Nghiên khinh thường cười nhạo: “ Tốt thôi, vậy lập tức báo quan! Bổn tiểu thư cũng muốn nhìn, ngươi như thế nào đem Mạc gia đại tiểu thư cùng Mạc gia đại cô gia bắt vào tri huyện nha môn! Muốn bản tiểu thư giúp ngươi mời tri huyện lão gia cũng cùng đến hay không?”


Lúc này Mạc Như Nghiên, rốt cuộc cũng lộ ra diện mạo Hạ Trăn quen thuộc nhất. Cao cao tại thượng, phách lối kiêu ngạo, đồng thời, cũng cực kỳ sáng chói.


Bất đồng với cảm thụ của Hạ Trăn, lại là chưởng quầy sau khi nghe đến Mạc Như Nghiên tự giới thiệu thân thế, tâm thần hoảng hốt, tràn đầy không thể tin được. Mạc gia đại tiểu thư? Kia chẳng phải chính là......


Nhanh chóng thay đổi sắc mặt, chưởng quầy lập tức treo lên tươi cười nịnh nọt, bước nhanh đến trước mặt Mạc Như Nghiên, chắp tay hành lễ: " Hóa ra là đại tiểu thư nhà mình tới cửa, thật đúng là có lỗi. Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, còn thỉnh đại tiểu thư chớ trách.”


Mạc Như Nghiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn: “Ngươi mới vừa rồi mắng ai là nghèo kiết hủ lậu đoản mệnh quỷ? Lại mắng một lần cho bản tiểu thư nghe một chút.”


Chưởng quầy ngầm hiểu, không phải không có xấu hổ quay đầu nhìn Hạ Trăn, trong lời nói hết sức lấy lòng: “Đại cô gia thứ lỗi. Thật sự là tiểu nhân có mắt không tròng, va chạm đại cô gia. Mong rằng đại cô gia đại nhân đại lượng, chớ cùng tiểu nhân so đo.”


Hạ Trăn không có đáp lại chưởng quầy, mà là nhìn về phía khí thế bức người của Mạc Như Nghiên.
Bị ánh mắt thâm thúy của Hạ Trăn nhìn chằm chằm, trên mặt Mạc Như Nghiên nóng lên, không dám ngẩng đầu.


Nàng biết Hạ Trăn suy nghĩ cái gì. Tình cảnh này, khẳng định làm Hạ Trăn nhớ  đến hành vi hai năm trước của nàng. Khi đó nàng, cũng giống lúc này như vậy điêu ngoa ngạo mạn, làm người chán ghét.
Không thể không thừa nhận, Mạc Như Nghiên bị Hạ Trăn nhìn chằm chằm có chút chột dạ.


Nhưng là, Mạc Như Nghiên cũng không hối hận hành vi mới vừa rồi. Cho dù lại tới một lần, nàng vẫn sẽ ngay tại chỗ vì Hạ Trăn ra mặt. Dù sao nàng cùng Tô Linh vốn đã bất hòa, cùng lắm thì coi như hôm nay là nàng cố ý tới đập phá thôi.


Hành vi kiếp trước, Mạc Như Nghiên biết vậy chẳng làm, lại không thể sửa đổi. Nhưng kiếp này, nàng sẽ nỗ lực đối tốt với Hạ Trăn, nhất định sẽ không để bất luận kẻ nào nhục nhã Hạ Trăn. Cho dù là chính nàng, cũng không thể!


Đánh vỡ không khí giữa Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên, là chưởng quầy đem hết toàn lực sửa sai nhận lỗi: “Đại tiểu thư nhưng là tới lấy son phấn cho phu nhân? Đại tiểu thư chỉ cần nói một tiếng, tiểu nhân sẽ lập tức tự đưa đến quý phủ, hoàn toàn không cần đại tiểu thư tốn công đi lại một chuyến......”


“Nếu như bản tiểu thư không phải tới lấy son phấn cho Nhị Nương, thì không thể  lấy đi bất cứ thứ gì ở Thủy Họa Trai này?” Diễn trò phải diễn đầy đủ, Mạc Như Nghiên cũng không nhận chưởng quầy phần a dua nịnh hót này, sắc mặt không những không có hòa hoãn, ngược lại lộ ra tư thái cao ngạo lạnh lùng như lúc ở Mạc phủ.


Chưởng quầy bị Mạc Như Nghiên đâm một câu trái phải khó xử, liên tục xin lỗi.
“Như vậy hiện nay, có thể tiếp tục gói lại chưa?” Vẫn không để ý tới chưởng quầy nịnh nọt, Mạc Như Nghiên mắt lạnh nhìn về phía tiểu nhị.


Lần này, không cần chưởng quầy sai bảo, tiểu nhị cũng biết nên làm như thế nào. 
Tay chân không ngừng nghỉ, mỗi loại son phấn đều lấy hai mươi hộp, đóng gói tốt lại.


Ngoảnh mặt làm ngơ chưởng quầy đang lải nhải xin tha lấy lòng, Mạc Như Nghiên trước sau không động, cho đến khi tất cả son phấn đều gói xong, lúc này mới vươn tay nhận lấy cái rương gỗ đỏ.
Nhưng mà, một bàn tay to nhanh hơn tay Mạc Như Nghiên,  nhận lấy cái rương.


Mạc Như Nghiên quay đầu, đối diện với ánh mắt của Hạ Trăn nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.
Mạc Như Nghiên cần đến hai tay mới có thể ôm lấy cái rương gỗ đỏ, Hạ Trăn lại chỉ cần một tay đã cầm chặt chẽ.


Không đợi Mạc Như Nghiên mở miệng nhiều lời, Hạ Trăn dứt khoát giao túi tiền vẫn luôn cầm trong cho Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên khẽ cười. Không phải trào phúng cười lạnh như lúc trước đối mặt với  chưởng quầy và tiểu nhị, mà là thật sự tươi cười.


Vươn tay nhận lấy túi tiền, Mạc Như Nghiên lại vẫn chưa mở ra, quay đầu dặn dò nói: “Ghi sổ cho đại cô gia.”
Chưởng quầy hoàn toàn ngốc. Ghi sổ? Đây là cái kịch bản gì? Hắn nhưng phải ăn nói như thế nào cùng chủ nhân?


Không để ý đến phản ứng của chưởng quầy, Mạc Như Nghiên trực tiếp ôm lấy cánh tay Hạ Trăn, cùng nhau rời khỏi Thủy Họa Trai.


“Nhị nương và muội muội ta đều rất  thích tỉ mỉ trau chuốt trang dung, ngày thường cũng rất thích thưởng đồ cho hạ nhân. Có son phấn này làm lễ lại mặt, cũng đủ các nàng dùng tới một năm.” Đi khỏiThủy Họa Trai một đoạn, Mạc Như Nghiên bỗng nhiên mở miệng, giải thích cho Hạ Trăn dụng ý nàng chuẩn bị những thứ son phấn này.


Còn vì sao lại chọn Thủy Họa Trai, đương nhiên là bởi vì son phấn ở Thủy Họa Trai là tốt nhất trong huyệnThanh Sơn Huyện, với lại..... “Tiện nghi” nhất nữa.


Mạc Như Nghiên nói xong vẫn luôn thật cẩn thận quan sát phản ứng của Hạ Trăn. Kỳ thật trong lòng nàng rất thấp thỏm, không xác định Hạ Trăn sẽ như thế nào đối đãi nàng, có còn ghi hận hành vi hai năm trước nàng từ hôn hay không.


Một lát sau, trong lúc tâm tình Mạc Như Nghiên  tràn đầy thấp thỏm khẩn trương, Hạ Trăn rốt cuộc đáp lời. Không có chỉ trích, cũng không có giận mắng, chỉ là bình thản: “Ta đưa ngươi túi tiền kia, cũng đủ mua cả cái rương son phấn này.”






Truyện liên quan